Tổng tài yêu nghiệt

Tổng tài yêu nghiệt

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình tổng tài yêu nghiệt Con gái là thế đấy, càng mạnh mẽ thì càng yếu đuối, càng cười nhiều thì càng thấy trống trải, càng vô tư lại càng lắm ưu phiền. Biết sao được đây, cuộc đời thì chẳng màu hồng mà con gái thì không có màu nào làm đại diện.

Chương 53 : Truyện Full

Dứt lời liền thấy sắc mặt Từ Hy Viễn trắng bệnh,môi anh mấp máy muốn nói lại không biết nói gì.Lòng ngực như có băng tuyết hoà nhập,lạnh lẽo đến đau buốt.Anh buông cô ra,đứng lên từ trên nhìn chằm chằm xuống Tô Thiện,hai tay dần siếtt chặt,nhưng cuối cùng vẫn xoay lưng rời đi,một chữ cũng không nói.

Anh sợ mình lại sẽ tiếp tục cưỡng ép cô,Từ Hy Viễn thừa nhận,con quái thú chiếm hữu trong lòng anh chưa từng rời đi đối với sự áp đặt lên cô.Cuối cùng vẫn là anh thương cô,thương cô đến trút hết cả tâm tư.

Tô Thiện hoảng hốt như vừa tỉnh từ trong mộng.Mắt thấy bóng lưng cô đơn của anh sắp rời khỏi,cô vội vàng lao xuống giường chạy lại ôm lấy thắt lưng anh,nước mắt đột nhiên rơi xuống "Anh muốn đi đâu?Có phải anh muốn làm lơ em rồi không?Có phải anh chán ghét dỗ dành em rồi không?"

Phía sau lưng có một mảng ấm nóng như muốn làm hắn phát bỏng.Cả người hắn cứng đờ,hối hận vì mình lại xoay lưng rời đi,đáng lẻ hắn nên ôm lấy cô thật chặt mới phải,cũng sẽ không làm cho cô lo lắng đến khóc.Đối với người phụ nữ này,Từ Hy Viễn biết anh là thua rồi,thua thảm bại trước mặt cô.

Phía sau liên tục có tiếng khóc ấm ức vang lên,Tô Thiện càng khóc càng thấy tủi thân "Em chỉ muốn cùng anh đi thắp nén hương thôi mà.Anh không muốn thì thôi,chúng ta không đi nữa là được mà."

Từ Hy Viễn vẫn cứng đờ người mặc cho cô ôm,anh chính là sợ xoay người sẽ thấy nước mắt cô,nước mắt kia rơi trên mắt cô lại giống như mưa đạn rơi vào lòng anh,đau đớn đến phế tâm.Thương cô là như vậy,yêu cô là như vậy,anh chính là có chết cũng không từ bỏ được.

Tô Thiện không thấy anh xoay người,càng khó chịu.Nhưng nghĩ mình cũng sai,cô càng siết chặt tay ôm lấy thắt lưng anh "Em sai rồi,em không phải không muốn gả cho anh.Em... em sai rồi mà."

Từ Hy Viễn sợ cô khóc mãi sẽ khàn giọng,anh xoay người ôm lấy cô đặt lên giường,nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên gương mặt cô,nhìn Tô Thiện ngoan ngoãn ngồi im trong lòng ngực mình,anh khẽ mỉm cười "Em khóc thật xấu xí."

Tô Thiện thấy anh cười,cô ngước đôi mắt ướt át "Anh sẽ không giận em mà đúng không?"

"Ngốc,anh muốn ra ngoài vì sợ em sẽ tức giận,anh sẽ không nỡ giận em."

Tô Thiện hài lòng vùi càng chặt vào ngực anh "Em xin lỗi."

Từ Hy Viễn im nhìn cô,đôi mắt như chứa hàng vạn sao đêm "Tô Thiện,chúng ta không cần đến tìm bọn họ,được không em?"

Tô Thiện cũng không cố chấp nữa,cô gật đầu "Chúng ta không đi nữa,em không ép anh."

"Ngoan."

Tô Thiện ngẩng đầu nhìn anh "Nhưng mà... lần sau anh đừng hút thuốc nữa,sặc chết em."

Từ Hy Viễn cười ấm áp,khẽ nhéo chóp mũi cô "Được."

"Tô tiên sinh,anh sau này không được chán ghét em."

Từ Hy Viễn ôm lấy cô ngã xuống giường,tay chân bất đầu không yên phận,nụ cười càng thêm sâu "Từ phu nhân,anh chỉ sợ em không vui,sẽ không có chuyện chán ghét em."

Tô Thiện chặn lại bàn tay không yên phận của anh,mắt xếch lên cảnh cáo "Em bây giờ không vui nha,anh có sợ không?Sợ thì không được làm loạn nha."

"Vậy Tô tiên sinh sẽ cống hiến hết mình để em vui vẻ,không cần cảm ơn anh."Dứt lời liền xà xuống người cô,khoé môi cong lên một cách tà mị.

Tô Thiện bị ai đó làm cho không lên tiếng được,thầm mắng chửi Từ Hy Viễn vô liêm sỉ nghìn lần trong lòng.

....

Mặt trời đã lên gần tới ngọn cây,lúc này Tô Thiện mới cựa người tỉnh dậy,sau lưng một mảng ê ẩm vô cùng khó chịu.

Vung chân lại không ngờ đạp trúng một vật cứng cứng ấm nóng.Cô hoảng hốt ngồi dậy lại phát hiện người đàn ông nằm bên cạnh từ khi nào đã tỉnh,còn nhìn cô cười hết sức nham hiểm xấu xa.

"Chào buổi sáng,Từ phu nhân."

Tô Thiện há hốc mồm nhìn anh "Anh không phải có cuộc họp sớm sao?"

"Anh chuyển sang ngày mai rồi."

"Vì sao?"

Từ Hy Viễn nhướng nhướng chân mày,ngả ngớn kéo chân cô "Vì anh vấp phải tiểu yêu tinh,nên chấn thương lẫn thể xác lẫn tinh thần.Lí do như vậy,em thấy hợp lí không?"

Tô Thiện lấy gối ném vào mặt anh,mặt đỏ bừng "Có anh mới là yêu tinh."

Từ Hy Viễn nhìn cô thẹn quá hoá giận khá vui mắt,hắn cười lớn bất đầu dỡ trò quấn lấy người cô "Lại đây anh hôn một cái."

"Không cho."

"Không phải lúc nãy em còn dụ dỗ trêu chọc anh sao?"

Tô Thiện khó hiểu nhìn hắn "Em mới không có."

Từ Hy Viễn xấu xa đè lên người cô,bắt lấy bàn tay cô kéo xuống dưới "Nó nói có,lúc nãy em còn đạp lên nó mà."Dứt lời liền che lấp môi cô,tay chân bất đầu không nghiêm túc làm loạn.

Một lát sau chỉ còn lại tiếng thở dốc,tiếng rên khe khẽ trong căn phòng nhuộm màu hường phấn của hạnh phúc.

Tô Thiện mềm nhũn ở dưới thân Từ Hy Viễn khẽ ngâm nga,cô không chịu nỗi ánh mắt nhu tình sâu thẩm của người đàn ông.Khẽ đưa tay ôm lấy anh,mỉm cười vô cùng ngọt ngào.Giọng mềm mại như có sợi tơ mượt mà rủ vào tai,Từ Hy Viễn nghe được giọng cô "Tô tiên sinh,em yêu anh."

Anh vẫn đang nhìn cô,dường như chưa từng dời mắt,hạnh phúc lan toả trong từng tế bào,anh cúi đầu hôn cô,nhìn người trong lòng mỉm cười thoả mãn,lòng ngực phập phồng nóng rực,cúi người kề sát vành tai non mịn "Anh cũng yêu em,rất rất yêu em."

Một lòng một dạ yêu em sâu sắc!

HOÀN CHÍNH VĂN

Hôn lễ được tổ chức đã gần nữa năm,đây là lần đầu tiên Từ Hy Viễn có cảm giác muốn đánh đòn Tô Thiện.

Tức đến đôi mắt đỏ ngầu,quai hàm cũng siết chặt:

"Nói,em học thói hư của ai?"

Tô Thiện nịnh nọt muốn ôm lấy anh lại bị anh gạt ra,cô hậm hực ngồi bệch ở trên giường lớn,chu chu môi "Xăm thì cũng xăm rồi,anh có giỏi thì lôi em đi mà phá!"

Được rồi!Anh chính xác rất muốn lôi cô ra đánh đòn,càng ngày càng biết học hư.

Cho cô đi làm lại chưa được một tháng,lại không biết bị ai rủ rê học cách xăm lên người.

Nơi bên hong vòng eo nhỏ nhắn sát thắt lưng liền không thương tiết xăm lên đó một đoá hoa bỉ ngạn nở rộ.

Đoá hoa đỏ  chói mắt trên nền da trắng như tuyết,phía bên cạnh còn có thêm một kí tự nhỏ xíu,Từ Hy Viễn cũng chẳng quan tâm tới kí tự đó có nghĩa là gì.

Bây giờ anh đang rất tức giận,mặc nhiên liền không muốn nhìn tới,dù phải thừa nhận đoá hoa xăm lên người cô rất đẹp,rất mê hồn.

"Xăm ở đâu?Ai xăm cho em?"

Tô Thiện chột dạ không dám nhìn thẳng anh,cô mấp máy môi "Là chỗ uy tín mà."

Dứt lời liền nghe Từ Hy Viễn gầm lên "Anh hỏi ai xăm cho em?Là nam hay nữ?"