Tổng tài yêu nghiệt

Tổng tài yêu nghiệt

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình tổng tài yêu nghiệt Con gái là thế đấy, càng mạnh mẽ thì càng yếu đuối, càng cười nhiều thì càng thấy trống trải, càng vô tư lại càng lắm ưu phiền. Biết sao được đây, cuộc đời thì chẳng màu hồng mà con gái thì không có màu nào làm đại diện.

Chương 49 : Từ phu nhân nhớ

Tô Thiện đỏ mặt dáo dác nhìn anh,lại khẽ nhón chân hôn thêm một cái liền nhanh chóng tránh khỏi móng vuốt của anh,nhanh miệng nói:

"Em về đây."Dứt lời liền đỏ mặt xoay người chạy đi,để lại bóng người cao lớn ngây ngốc đứng phía sau nhìn theo không chớp mắt.

Từ Hy Viễn đứng đó đưa tay sờ sờ khoé môi,gương mặt lạnh lẽo bỗng dưng dịu lại,ánh mắt không dời khỏi thân hình nhỏ nhắn dần xa phía trước đột nhiên  cười lớn,thoạt nhìn có chút ngu ngốc.

Cảm giác như lén lút yêu đương làm cho hắn có chút không nhịn được muốn cười lớn,thật không giống bộ dạng thường ngày.

Đêm nay,Tô Thiện rất khác,ngoan ngoãn đến lạ thường,làm cho anh có chút không muốn rời xa.Cô giống như mọi thứ quá khứ đều không chấp,ngoan ngoãn toàn tâm toàn ý muốn bên anh,quả thực ngoan ngoãn đến đáng yêu chết được.

Ngoan ngoãn khiến tim ai đó mềm nhũn,trở thành người ngốc nghếch khó phát hiện.

...

Chân vừa rón rén đặt xuống,xoay người đã thấy Tô Văn khoanh tay đứng trước cửa nhìn chằm chằm.Tô Thiện túng quẫn không biết đặt mắt đi đâu,cảm giác trốn trèo cửa sổ vào lại bị người ta phát hiện,xấu hổ đến im bật.

"Chị quả thực yêu hắn ta đến hết đường cứu rồi!"Tô Văn sợ nhất chính là Tô Thiện sau này sẽ lại một lần nữa vì người kia mà tổn thương,thay vì liều lỉnh cậu thà rằng tách chị mình khỏi hắn,xem ra... cậu sai rồi...

Chị của cậu,xem ra là không hề muốn buông bỏ....

Tô Thiện ngước mắt nhìn em trai,muốn mở miệng nói lại thôi.Cô trầm ngâm một lúc,lâu sau mới nhỏ giọng "Tô Văn,thật ra... đứa bé mất đi,anh ấy cũng sẽ đau lòng,huống hồ... lần đó cũng không phải là cố ý.."Cô không nói sai,lần đó,cả hai người bọn họ đều không hề phát hiện có sinh mạng nhỏ bé nơi bụng cô,cũng không hề nghĩ đến giằng cô một lúc lại làm ngã cô.Suy cho cùng,lỗi do ai... cũng đều không tránh khỏi đau lòng.

Lần đó y tá nói với cô,lúc anh một thân đầy máu mang cô vào,vẻ mặt không khác gì như muốn giết người,còn mất đi bình tĩnh gầm lên trong bệnh viện nếu không cứu được cô sẽ cho bệnh viện chôn cùng.

Tô Thiện lúc đó tâm tình không tốt nghe xong  liền cười giễu,giờ ngẫm lại... cô đoán chắc anh cũng  đau lòng.

Thật ra cô biết,người đàn ông kia tuy lạnh lùng cứng miệng lại có thêm bệnh kiêu ngạo,đối với cô... sợ là không có lời ngon ngọt.Nhưng thật ra Tô Thiện không cần lời đường mật,thứ cô cần trước sau đều là lời thật lòng xuất phát từ đáy lòng anh.

"Chị,thật ra em không muốn phản đối hạnh phúc của chị,chỉ là... rất sợ chị sau này vì hắn mà tổn thương lần nữa..."

Tô Thiện mỉm cười chua xót,cô biết quả nhiên là cậu lo cho cô,không nỡ để cô buồn tủi sau này.Tô Thiện thấy hốc mắt hơi cay, đi lại khẽ vuốt tóc cậu "Chị không sợ,không phải chị còn có Tô Văn đây sao?"

Qủa nhiên lời này có ích,chỉ thấy gương mặt của cậu nhanh chóng sáng lên,giương giương đôi mắt "Em sẽ bảo vệ chị."

"Ngoan..."

......

Tô Văn tuy không chấp nhất chuyện của cô và Từ Hy Viễn,nhưng vẫn là nhìn không ưa anh.Thấy cô chạy ra ngoài vẫn không vui nhíu mày,nhưng là tôn trọng cô không nói gì.

Tô Thiện vẫn một thân áo bông mềm mại chạy ra ngoài,thấy Từ Hy Viễn từ lâu đã đứng chờ ở xe cô liền chạy qua,mở miệng trêu chọc anh "Từ tổng,xem ra chức vụ CEO của ngài thực nhàn hạ."

Từ Hy Viễn cả người dựa trên thân xe,hai chân lười biếng đan chéo dưng dửng đứng đó,hai tay đút túi quần.Bộ dạng anh tuấn phi phàm,thật khiến người đi đường không khỏi tò mò ngắm nhìn,lại thấy bộ mặt ngũ quan tinh tế,không khỏi chăm chăm nhìn hắn.

Hắn nhếch môi nhìn cô chạy qua,chỉ thấy áo bông màu hồng phấn trên người cô hôm nay lại có phần đáng yêu ngốc nghếch,cái mủ lông được kéo lên đầu cũng khẽ lắc lư,gương mặt nhỏ nhắn sớm đã bị che đi phân nữa.

Từ Hy Viễn không nhịn được kéo cả người cô vào lòng,thấp giọng bên tai "Nếu em muốn làm,cũng có thể thử."

Tô Thiện nhíu mày,ngẩng đầu từ trong ngực anh "Anh không sợ em cướp luôn công ti của anh à?"

Từ Hy Viễn sợ cô lạnh liền kéo cô vào trong xe,còn thoải mái cười lớn "Cho em cả đấy."

Tô Thiện bĩu môi "Em mới không cần,anh quản công ti,em quản anh... không phải còn lời hơn sao?"

"Được,được... đều cho em quản."Nói ra liền chọc lòng hắn đến ngứa ngáy,hận không thể để cho cô quản đến hết quảng đời còn lại.

....

Hôm nay hắn đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời cô,Tô Thiện muốn nói sắm thêm quần áo cho hắn, liền theo lời cô đến trung tâm thương mại,dạo theo cô vừa nghe lãi nhãi lại vừa bắt đi thử đồ,cuối cùng lại xách theo một đống quần áo mang về.

Hắn quả thực lớn đến từng này,vẫn là lần đầu tiên đưa phụ nữ đi mua sắm,lần đầu tiên phải thử đồ,cũng lần đầu tiên mặc những thứ chưa từng mặc.

Tô Thiện lại hết sức vui vẻ lựa chọn quần áo,dáng người Từ Hy Viễn quả thực không khác gì cây treo đồ cao cấp,mặc đơn giản hay phức tạp đều đẹp đến ghen tị.

Tô Thiện nhìn hắn mặt mày nhăn nhó,cười khanh khách "Nhân viên ở đó còn khen anh mặc đẹp còn hơn người mẫu,mặt mày anh như vậy là sao?"

Từ Hy Viễn lập tức phản bác "Cũng không phải là em khen."

Cô quay đầu nhìn hắn "Em khen thì anh phải mặc đấy,không được vứt đi đó."

Hắn trầm tư suy nghĩ một lát,khẽ gật đầu "Được rồi,còn xem biểu hiện của em."

Tô Thiện nhíu mày,người ta không biết còn cho rằng hắn đang buông thả mua sắm cho cô,Tô Thiện bĩu môi "Không thì anh cứ vứt đi."Dứt lời liền cười tươi đối mắt với hắn,chậm rãi phun từng chữ "ANH CỨ VỨT ĐI."

Từ Hy Viễn cảm thấy lạnh sống lưng,nụ cười kia.. quả thực không bình thường.

Được rồi,anh có ngu ngốc cũng không dám vứt.

Hai người sánh đôi đi trên phố,không biết thu hút bao nhiêu con mắt của người đi bộ.Nam nhân cao lớn bước đi chậm rãi có lực,nữ nhân bộ dạng mềm mại nhỏ nhắn đi bên cạnh,lâu lâu lại khẽ ngước mắt long lanh mỉm cười với người bên cạnh.Qủa thực là bức tranh đẹp mắt hiếm thấy nơi đường phố tấp nập,khiến người ta không khỏi liếc nhìn trầm trồ.

Từ Hy Viễn cảm thấy giây phút này quả thực quá tốt,tốt đến nỗi anh phát sinh sợ hãi... sợ hãi chỉ là giấc mơ,tỉnh dậy liền phút chốc tan biến.

Nhìn người con gái bên cạnh,không khỏi khiến đáy lòng một vũng mềm nhũn,khóe môi anh khẽ cong lên,thầm hy vọng mỗi ngày đều có cô bên cạnh.

Quảng đời còn lại,đều mong muốn chỉ mình cô.

Tô Thiện lại đi sắm khăn quàng cổ,lúc ra khỏi tiệm liền cảnh cáo trừng hắn "Anh nhất định phải mang đó,biết chưa?"Chưa hết lời,còn lải nhải "Trời lạnh như vậy,anh phải mặc ấm,tốt nhất là mang khăn quàng cô.. ừm,cả tất nữa,nhất định..."

Từ Hy Viễn nghe cô lãi nhải không ngừng,nhíu mày:

"Em về quản anh đi."

Bầu không khí ngưng động,Tô Thiện xoay người nhìn thẳng mặt anh,rồi vội cúi đầu đỏ mặt "Người ta cũng không phải là không muốn quản,chỉ cần...anh thuyết phục được Tô Văn.."

Từ Hy Viễn sửng sốt nhìn cô,không ngờ cô lại đồng ý.Nổi vui sướng lan tỏa nơi lồng ngực,không hề để ý còn đang ở giữa phố,ôm chằm lấy người co nhấc bổng lên,xúc động không ngừng ôm cô xoay vòng vòng,ngay cả hình tượng cũng không thèm giữ lại,mất bình tĩnh lớn giọng "Gả cho anh,gả cho anh nhé?"Ngay cả đồ đạc trên tay cũng đều vứt lung tung dưới đất.

Tô Thiện xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu,người đi đường càng lúc càng đông nhìn về hướng cô,cũng không trách khỏi vì anh đột nhiên lại lớn giọng.Cô khẽ nhéo tay anh,mặt đỏ bừng như nhỏ ra máu,nhỏ giọng "Anh mau thả em xuống."