Tổng tài yêu nghiệt

Tổng tài yêu nghiệt

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình tổng tài yêu nghiệt Con gái là thế đấy, càng mạnh mẽ thì càng yếu đuối, càng cười nhiều thì càng thấy trống trải, càng vô tư lại càng lắm ưu phiền. Biết sao được đây, cuộc đời thì chẳng màu hồng mà con gái thì không có màu nào làm đại diện.

Chương 51 : Anh sợ mình lại

Từ Hy Viễn dứt khoát đè tay cô lại cởi phăng áo quần,đem người trở lại đè ép hết lần này tới lần khác ăn sạch sành sanh.Từ sô pha đến phòng ngủ,Tô Thiện không biết đã mặc cho anh phóng thích bao nhiêu lần.

Chỉ biết lúc cô tỉnh dậy đã không thấy người bên cạnh đâu,chỗ nằm bên cạnh đã không còn hơi ấm,nhưng mùi hương quen thuộc của Từ Hy Viễn thì bao trùm cả căn phòng.

Tô Thiện rất thích mùi hương trên cơ thể anh,quả thực mang cho cô cảm giác an toàn rất tuyệt đối,còn có cảm giác chiếm hữu độc quyền.

Cô bật điện thoại lên,nhìn lướt qua giờ,chắc hẳn giờ này anh đang ở trên máy bay rồi.Lại chú ý tới tờ giấy nhỏ nơi cạnh điện thoại,Tô Thiện với tay cầm lên,lập tức nhoẻn miệng cười.

"Từ phu nhân nhớ chăm sóc bản thân thật tốt,để anh phát hiện em ốm đi,lập tức trừng trị."

Xì,không phải là sắp được gặp nhau sao??

Cả người đầy dấu hôn lớn nhỏ,rõ ràng nhất là nơi cần cổ trắng ngần,Tô Thiện thầm mắng Từ Hy Viễn cả nghìn lần.Giờ thì hay rồi,ngay cả mặc áo cũng đều là cao cổ,còn phải choàng thêm khăn.May thời tiết quả thực còn lạnh,ăn mặc như vậy cũng không lắm người chú ý.

Hành lí chỉ là một vali nhỏ,Tô Thiện theo lời Vương Triết sắp xếp ra sân bay cách ba tiếng sau đó.

Tô tiên sinh - Từ phu nhân tới với anh đây.

New York càng về đêm càng sôi động.

Từ Hy Viễn vừa bước chân ra khỏi thang máy đã nới lỏng cà vạt vứt cho Vương Triết,tuỳ hứng cởi tung hai nút áo trên cùng.Dáng vẻ mệt mỏi không khó để nhận ra,anh vừa xuống máy bay liền lập tức sắp xếp hai cuộc họp lớn.Lúc bước chân ra khỏi phòng họp đã gần 11h đêm.

Chênh lệch múi giờ khiến anh không được thoải mái cho lắm,vừa ngồi vào trong xe đã mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần.

Vương Triết hiểu ý không làm phiền,khẽ đọc địa chỉ khách sạn cho tài xế.

Tô Thiện ngầm hợp tác với Vương Triết đặt một phòng kế bên phòng anh,nhìn giá phòng mà âm thầm lau nước mắt.

Cô đến nơi liền vào phòng tắm rửa rồi nằm ườn ra giường lớn cố tình đợi anh,đợi đã hơn 11h đêm,phòng bên cạnh vẫn chưa nghe động tĩnh gì.

Tô Thiện cắn răng tiếp tục chờ đợi nhưng trong lòng đã sớm loạn lên.

Trễ thế này sao anh còn chưa về?

Điện thoại báo có tin nhắn,là tin nhắn của Vương trợ lí,cậu ta thông báo cho cô tổng giám đốc vừa mới họp ra,còn đang trên đường về.

Tô Thiện nghe mà đau lòng,trễ vậy rồi mới họp xong sao?Cô nhắn lại cho Vương Triết hỏi anh đã ăn gì chưa?

Tin nhắn vừa gửi đi đã có phản hồi,Vương Triết trả lời chưa.

Tô Thiện điện thoại cho khách sạn giúp mình chuẩn bị vài món ăn,rồi lại lật đật tiến sát cửa nghe ngóng tình hình phòng bên.

Một lúc sau nghe được tiếng bước chân mạnh mẽ trầm ổn quen thuộc, tim cô khẽ run lên đập thình thịch,có tiếng mở khoá cửa,rồi có âm thanh cánh cửa nặng nề đóng lại.

Việc lén lút theo dõi người ta đây là lần đầu tiên Tô Thiện làm,quả thực khiến người ta nóng mặt xấu hổ.

Cô đi đi lại lại trong phòng một lúc lâu lại không biết làm sao mới phù hợp.Hay là bất chấp chạy qua gõ cửa phòng rồi nhào vào lòng anh?Không được,quá vô liêm sỉ rồi.

Cô liếc nhìn điện thoại bàn,như chợt nhớ tới gì đó liền chạy qua. Lấy cớ nghe tiếng phòng bên có âm thanh ồn ào nên muốn xin số nhắc nhở phòng bên.Nhân viên khách sạn cũng không làm khó liền đưa số điện thoại bàn phòng bên cho cô.

Tô Thiện bấm số,đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy anh bắt máy,cô có chút nản lòng muốn bỏ cuộc.Lúc định dập máy lại nghe tiếng khàn khàn lạnh lùng trầm ổn truyền vào trong tai.

Chỉ là ừm một tiếng ra hiệu cho đầu bên kia tiếp tục nói.

Tô Thiện biết,anh đối với người ngoài chưa bao giờ dễ gần.

Cô bóp mũi,cố gắng nói tiếng anh hết sức lưu loát "Xin lỗi đã làm phiền đến ngài,khách sạn chúng tôi hiện đang cung cấp dịch vụ đặc biệt.Ngài có muốn sử dụng dịch vụ đặc biệt..."

"No."

Chỉ là một chữ đã nhấn chìm sự chuẩn bị của Tô Thiện,cô vội cất lời "Xin quý ngài đừng vội cúp máy.Dịch vụ đặc biệt sẽ khiến ngài rất hài lòng..."

"Tút... tút... tút..."

Tô Thiện không nghĩ anh lại kém kiên nhẫn như vậy,cô tức tối phồng má,cũng không thèm nghe người ta nói hết.

Điện thoại có người gọi đến,Tô Thiện nhìn cái tên hiểu thị trên màn hình,bất giác mềm lòng,nụ cười trên môi khó giấu được.

Từ Hy Viễn đứng trước cửa phòng cô,bộ dạng lười biếng một tay đút túi quần,một tay cầm điện thoại,từ tốn nói hai câu.

Câu thứ nhất "Từ phu nhân,anh nhớ em rồi!"

Câu thứ hai:

"Có thể mở cửa cho anh không?"

Tô Thiện nghe được giọng nói dịu dàng trầm ổn bên tai,trong nháy mắt trở nên sửng sờ.

Cô không nói được câu nào,lập tức liền chạy vội đi mở cửa.

Còn chưa kịp nhìn rõ người đứng ngoài đã rơi vào một vòng tay cứng cáp quen thuộc.

Từ Hy Viễn ra sứt hít hà trên người cô,thoải mái cười lớn "Từ phu nhân quả thực là rất thơm."

"Sao em lại chạy sang đây?"

Tô Thiện mặc anh ôm,một chút cũng không ghét bỏ anh chưa tắm rửa,cô đưa tay vòng lấy cổ anh,giọng nói mềm mại rung động "Người ta nhớ anh không được sao?"

Đúng là tiểu yêu tinh biết trêu chọc người.Từ Hy Viễn ngay lúc này muốn chèn ép ức hiếp cô một phen,nhưng vẫn là buông tha cô "Ngoan một chút,anh đi tắm."

Tô Thiện vẫn không buông cổ anh "Tô tiên sinh,anh còn chưa giải thích vì sao biết em ở đây nha."Cô không tin Vương trợ lí lại phản cô như vậy.

Từ Hy Viễn nhếch môi quơ quơ điện thoại trước mặt cô "Anh cài định vị trong điện thoại em,chỉ cần em đi xa một chút liền có thể biết."

Tô Thiện không vui "Anh theo dõi em?"

Từ Hy Viễn trầm mặc không lên tiếng,Tô Thiện càng tức giận xoay người muốn đóng cửa phòng,liền nghe thấy giọng anh "Anh sợ em gặp nguy hiểm,cũng sợ em biến mất ngay trước mặt anh."

Lòng Tô Thiện mềm nhũn,cái cửa đang khép cũng bất động,cô ló đôi mắt tròn ra,tủi thân chun mũi "Em rất muốn tạo bất ngờ cho anh...."

Từ Hy Viễn nhìn cô,lòng ngứa ngáy vô cùng "Vậy anh về lại phòng nhé,vờ như chưa biết em đến."

Tô Thiện cười khanh khách,chê anh giở trò con nít.

Từ Hy Viễn không nhịn được nữa kéo cửa phòng ôm lấy cô,chân đẩy một cái đóng sầm cửa lại "Từ phu nhân,anh qua đây là muốn hỏi... dịch vụ đặc biệt khi nào tiếp đãi??"

Tô Thiện ngước mắt nhìn anh,há hốc mồm ngạc nhiên "Sao anh biết là em?"

Từ Hy Viễn trầm ngâm một lát rồi nói: