Tổng tài yêu nghiệt

Tổng tài yêu nghiệt

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình tổng tài yêu nghiệt Con gái là thế đấy, càng mạnh mẽ thì càng yếu đuối, càng cười nhiều thì càng thấy trống trải, càng vô tư lại càng lắm ưu phiền. Biết sao được đây, cuộc đời thì chẳng màu hồng mà con gái thì không có màu nào làm đại diện.

Chương 5 : Tô ThSiện sửng

Không nghe lời,đó là kết cục của cô ta.

Tô Thiện lúc tỉnh dậy đã là trưa hôm sau,cô xuống giường,nơi bả vai đau nhức khiến cả người cô thê thảm.Nhìn trong gương,phản chiếu rõ vết xăm sau bả vai trái.Tô Thiện căm phẫn cắn chặt răng,hắn đem tên mình xăm lên người cô.Loại người như hắn,thật quá tàn ác.

Rõ là vết thương nhiễm trùng đã được xử lí,nhưng trên vai vẫn đau đớn không tả nổi.Tô Thiện trượt dài trước gương,gương mặt trắng bệch vô hồn .Tên của hắn trên người cô,nhìn sao cũng thấy kinh tởm,chán ghét.

Trên người cô,có phong ấn của ác ma - là vết xăm cả đời phải mang trên mình,không xóa được.

Cả ngày hôm nay Tô Thiện một bước cũng không ra khỏi phòng,cô nằm đờ đẫn trên giường.Tới tối hắn ta về,mạnh bạo đạp văng cửa phòng "Xuống giường,nấu bữa tối."

"Anh không sợ tôi lại tiếp tục đầu độc anh."

Cô dứt lời,hắn ta từ trong túi áo lấy ra một chiếc đồng hồ ném về phía cô.Tô Thiện liếc nhìn đã sợ hãi đến tái mặt "Anh làm gì Tô Văn rồi?"

"Sao?Lần này tôi là cảnh cáo,nếu có lần sau thứ tôi đem về sẽ không phải là đồng hồ đâu.Mà là cánh tay đeo đồng hồ đấy."

"Từ Hy Viễn,anh có phải là con người không hả?Ba mẹ tôi hại gia đình anh thì họ cũng đã gánh chịu....Anh tại sao lại quá đáng như vậy?"

Hắn ta đi đến bóp lấy cầm cô,siết chặt "Qúa đáng,năm đó không vì cô em gái tôi cũng không chết.Tất cả đều tại Tô Thiện cô,cô còn tránh tôi quá đáng...đáng lẽ cô nên chết đi...."

Tô Thiện sửng người,anh ta...anh ta nói là tại cô mà em gái anh ta chết?

"A...anh có ý gì?"

"Cô thôi nhìn tôi bằng con mắt ghê tởm đó đi,giả ngây ngô?"

Cô thực sự không biết hay là đoạn kí ức không nhớ.Ba mẹ cô từng nói cô gặp tai nạn lúc nhỏ,kí ức từ khi sinh ra đến năm 7 tuổi đều không tồn tại.

"Tôi không phải..."

"Câm mồm,cô càng nói tôi càng muốn bóp chết cô.Xuống dưới nấu bữa tối,nếu cô còn có ý định dỡ trò, hậu quả tự gánh lấy."

Tô Thiện vẫn nhìn hắn chằm chằm,cô không có ý định rời đi "Anh nói cho rõ đi,em gái anh..."

"Tôi nói cô câm mồm."Lại là đưa tay bóp lấy cầm cô bóp mạnh,nhắc đến Tiểu An An là đụng là điểm yếu trong lòng anh ta.Ánh mắt hắn đỏ ngầu nhìn cô,bàn tay càng thêm siết chặt lấy.

"Từ Hy Viễn,anh không còn cách nào khác ngoài bóp lấy mặt tôi sao?"

Hắn ta gạt mạnh tay,bất giác làm cô ngã nhào xuống nền nhà,bả vai đập mạnh vào cạnh tủ,đau đến thấu xương thịt.Tô Thiện đổ mồ hôi lạnh,thực rất đau,vết xăm đụng vào góc tủ chắc là lại sưng lên nữa rồi.Cô cắn chặt răng,gượng người đứng dậy đã thấy hắn ta một mạch bỏ ra ngoài,còn hừng hực đá chân vào cửa,lạnh giọng lên tiếng "Bước xuống nấu cơm tối nhanh cho tôi."

Tô Thiện nhìn bóng lưng hắn,lòng ngực như dằng xé,hắn ta ghét cô,hận cô....cuộc sống của cô ràng buộc bởi hắn cũng vì trả thù,cô như vậy lại...

............

Bữa tối dọn ra,hắn ta bỏ tờ báo xuống,liếc nhìn cô một cái rồi động đũa ăn cơm.Tô Thiện còn tâm trí nào để ăn,cô mặc kệ hắn bản thân tự bỏ lên lầu.

"Ăn cơm."

Tô Thiện quay đầu nhìn hắn ta "Tôi không ăn cơm chung với ác ma."

"Rầm."Hắn gạt hết thức ăn xuống nền đất,ánh mắt hừng hực lửa giận "Hình như trừng phạt như vậy chưa đủ làm cô sợ nhỉ?"

Nói rồi,anh đi lại phía cô ép cô vào vách tường,xé rách hết váy áo của cô.

"Tô Thiện,cô không hề biết điều."

Hắn theo thói quen xông vào không báo trước,không màn dạo đầu,làm cô đau đớn như xé rách bản thân làm hai.

"Từ Hy Viễn,đừng...."

Hắn ta thấy vẻ mặt đau đớn của cô ngược lại rất  hài lòng,mạnh bạo tiếp tục luân động trong cô.Hắn không ngờ được,Tô Thiện ngất đi,mềm nhũn trong ngực hắn.

Từ Hy Viễn chửi thề một tiếng,bế ngang cô lên hướng phòng ngủ đi lại.Ném cô lên giường lăn lóc một góc xong,hắn cũng leo lên nằm kế bên kéo chăn lên hai người rồi đi ngủ.Rõ là hắn không muốn ngủ,nhưng nằm vậy cũng không phải tệ lắm.

Cuộc sống hắn từ khi mắt gia đình,làm gì cũng một mình.Căn biệt thự rộng đến vậy,cũng chỉ một mình hắn ra về lủi thủi,nhưng từ khi có cô ta,hắn về nhà sớm hơn,cũng có cảm giác ấm áp của hơi người sống trong căn nhà này cùng hắn.Cũng tại nếu không vì hắn hận cô ta,không vì cô ta khó bảo,hắn cũng chẳng muốn làm khó cái mặt sắp xệ kia

Sáng hôm nay Tô Thiện bị hắn kéo lên xe lôi đến Hoàng Kim rồi thả cô trước cửa ra vào.Trước khi phóng xe rời khỏi,môi hắn lạnh lùng phun ra vài chữ "Làm công việc của cô cho nghiêm túc,còn không lo nhặt xác của em trai cô."

Tô Thiện nhìn chiếc Bugatti của hắn phóng đi,lòng nặng xuống.Cô cuối cùng cũng phải nghe lời hắn,điểm yếu của cô hắn nắm rõ,cô không còn cách nào ngoài thỏa thuận.

Dọn vệ sinh không phải là công việc khó,nhưng đây là quán bar...mọi chuyện khác hẳn.Tô Thiện phải dọn những thứ do người ta nôn mữa,ngay cả bao cao su cũng rãi rác linh tinh.Thật khiến cô không chịu nổi mà cúi người nôn ọe,nôn đến không còn gì nữa mới thôi.Cô ngồi bệch một góc thở dài,cô...còn phải chịu đựng đến bao giờ.

"Này,đem cô về là để dọn vệ sinh nhé,ngồi đó ngắm cảnh à."

Tô Thiện vội đứng dậy cúi đầu ríu rít xin lỗi "Xin lỗi quản lí,tôi...tôi sẽ đi làm việc ngay."

"Đi lẹ đi,đừng tưởng là người của Từ Hy Viễn là tôi nể nhé,cùng lắm cũng chỉ là rác hắn ta vứt bỏ mới đưa vào đây dọn vệ sinh."Hắn ta nói xong,phủi đít đi khỏi đó,còn cho cô cái liếc mắt khinh bỉ.

Tô Thiện lại thở dài,tay cô bất giác nắm chặt cây lau nhà,hốc mắt đỏ hoe.Hắn ta nói đúng,cô không khác gì rác bị vứt bỏ vậy.Tô Thiện mỉm cười tự giễu,cô ngoài tự giễu mình còn có thể làm gì.Cô tiếp tục công việc của mình,chính mình đeo thêm vài lớp khẩu trang.

Nhà vệ sinh nam còn tệ hơn,mùi bia rượu,hôi thối chịu không nổi.Hoàng Kim nổi tiếng là quán bar xa xỉ nổi tiếng,phòng vệ sinh lại tệ đến vậy.Cô lắc đầu chê bai,tay vẫn cậm cụi thu dọn.

Phía sau lưng có tiếng bước chân loạng choạng,Tô Thiện vẫn không chú ý cho đến khi giọng nói người đàn ông vang lên:

"Ấy,cô em,xinh thế này sao lại dọn vệ sinh vậy?Theo anh thuê phòng nào,anh đây đổi đời cho em."

Tô Thiện nhìn người đàn ông say đến mở mắt còn chẳng ra,chân thì không vững.Mặt hắn ta đỏ bừng,bàn tay cứ hướng trên người cô.

"Anh đừng làm vậy,tôi dọn vệ sinh nơi đây,cả người đã sớm bốc mùi."

"Không sao,không sao,ông đây không chê em."Dứt lời,cô bị hắn ôm chằm lấy,Tô Thiện sợ hãi né tránh những cái hôn nồng nặc mùi rượu của hắn,cô cố đẩy hắn ta,tức giận quăng cho hắn bạt tai.

Hắn ta sớm đã say bét nhè nay bị ăn tát,cả người sớm đã không vững đổ nhào xuống nền,la ing ỏi.

Quản lí khi vào thấy khác hàng mình la ing ỏi,hắn ta không hề hỏi sự việc đã giơ tay vung cái tát lên mặt cô.

"Cô làm gì khách hàng vậy hả?Cô nghĩ mình là ai hả?"

Tô Thiện bấu chặt tay vào gấu quần,trên mặt rát rạt,mặt cô vốn trắng noãn giờ hằng rõ dấu tay đỏ chói.Cô không khóc cũng không lên tiếng,dù sao đối với ông ta cô cũng không thoát khỏi chữ Sai.

Tên quản lí đã sớm đỡ hắn ta lên,luôn giọng mắng cô "Cô dẹp bỏ ngay cái tính tiểu thư giùm tôi,là loại hết hạng sử dụng mà cứ làm giá,tưởng bở à?Xin lỗi khách cho tôi."

Tô Thiện cắn răng chịu nhục,cúi thấp đầu "Xin lỗi ngài."