Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Hấp Dẫn Từ Tổng Tài Buồn cười thay Người ta thường không trân trọng những gì mình có. Nhưng lại thích dòm ngó những cái không thuộc về mình. Gia đình nhà Hạ Như Song khó khăn, ba nghiện rượu. Mẹ bị bệnh nặng cần tiền chữa trị. Số tiền là 100 vạn, cô cần tìm ra số tiền đó để cứu mẹ. Nhưng trời trớ trêu thay,nhà lại nghèo, ba say xỉn kinh tế trong nhà rất khó khăn. Cô không biết làm sao,đành ngậm ngùi đi đến bar bán thân. Một đêm thôi, một đêm thôi là mẹ sẽ được cứu chữa, bây giờ mẹ là quan trọng nhất. Mày đừng bận tâm gì khác nữa

Chương 14 : Tất cả đều im lặng

 (@Hy: Nam Phụ Thẩm Mặc bắt đầu lên sàn chính thức từ đây hịhị =)))

@Thẩm Mặc : oki oki chào mọi người *vẫy tay* )

========================

Ngô Trác Thăng sau khi nghe tin vội chạy đến bệnh viện, còn bữa tiệc anh giao lại hết cho Ngô Mạn Mạn và Max giải quyết.Ngọc Phàm sau khi nghe tin cũng chạy đến.

Đến bệnh viện, anh thấy Thẩm Mặc đang ngồi trước phòng cấp cứu lo lắng như anh và Ngọc Phàm.

"Cô ấy..."- Ngô Trác Thăng chưa hỏi được gì thì y tá trong phòng cấp cứu chạy ra đầy hốt hoảng.

"Bệnh nhân mất máu nhiều quá, ai ở đây cùng nhóm máu với bệnh nhân không? Nhóm máu của bệnh nhân là AB." - Y tá vội vàng và hốt hoảng nói.Vì cô nhận ra ba người đầy quyền lực kia Ngọc Phàm, Ngô Trác Thăng và Thẩm Mặc.

"Tôi cùng nhóm máu với cô ấy." - Thẩm Mặc vội nói.

"Mời anh theo tôi." - Y tá nói.

Thẩm Mặc gật đầu vội đi theo y tá.

Ngô Trác Thăng và Ngọc Phàm đứng trơ ở đó, sao cô lại bị tai nạn chứ? Sao lại...Chết tiệt...Hôm nay là sinh nhật cô mà...Sao lại...

Bỗng có đứa bé trai đi lại chỗ Ngô Trác Thăng , giật giật áo anh, khóc hỏi:

"Dì xinh đẹp sao rồi chú...Huhu là do cháu nên dì xinh đẹp mới vậy...Huhu..."- Cậu bé vừa khóc vừa nói.

Anh cau mày, nhưng vẫn cúi xuống vỗ cậu bé: "Yên tâm đi...Dì xinh đẹp sẽ không sao đâu."

"Huhu…"- Cậu bé vẫn khóc, anh cũng không biết làm sao.Ngọc Phàm thấy vậy vội giúp anh dùng cách hay dỗ Ngọc Anh nên cậu bé đã nín khóc.

Lát sau, Thẩm Mặc bước ra với gương mặt đầy mệt mỏi, anh vừa bị lấy 500cc máu đấy.Ngô Trác Thăng vội đi lại hỏi: "Anh không sao chứ?"

Thẩm Mặc lắc đầu. Cái anh lo là cô gái đang nguy kịch trong căn phòng kia kìa.

"Tại sao cô ấy lại bị tai nạn?"- Ngọc Phàm nhịn không được lên tiếng hỏi.

"Tôi cũng không biết, lúc tôi đi ngang thấy cô ấy đang ôm cậu bé kia người nằm trên vũng máu rồi.Lúc đẩy cô ấy vào phòng cấp cứu thì điện thoại trong túi cô ấy rơi ra nên tôi gọi Ngô tổng đây." - Thẩm Mặc nói, lúc anh đi ngang đó nhìn thấy cô nằm trên vũng máu ôm cậu bé kia.Như đang dùng mình bảo vệ cậu bé làm tim anh nhói đau, anh cũng không hiểu sao.

Ngô Trác Thăng đơ ở đó, vội cúi xuống hỏi cậu bé:

"Cậu bé, sao cô ấy lại bị tai nạn?"

"Huhu...Lúc Tiểu Ngân qua đường, thì có chiếc xe nào đó lao nhanh đến Tiểu Ngân, chiếc xe vượt đèn...Và dì ấy lao ra ôm Tiểu Ngân…Huhu và máu rất nhiều." - Cậu bé vừa khóc vừa nói. Ngọc Phàm thấy cậu bé khóc vội vỗ cậu bé.

"Còn chiếc xe?"- Ngô Trác Thăng cau mày hỏi.

"Đã chạy rồi." - Thẩm Mặc trả lời.

Bầu không khí trở nên im lặng, Ngô Trác Thăng và hai người đàn ông kia đều lo cho cô.Tiểu bạch thỏ em nhất định phải qua khỏi, chúng ta sẽ cùng nhau đón sinh nhật em nhé...!

Sau bốn giờ đồng hồ, bác sĩ cũng bước ra. Ba người đàn ông lo lắng bên ngoài thấy bác sĩ vội chạy đến:

"Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?" - Cả ba đồng thanh hỏi.

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng do va đập quá mạnh.Không biết lúc nào sẽ tỉnh lại...Nhưng ..."- Bác sĩ nói, ba người đàn ông quyền lực này sẽ không phá tan bệnh viện khi nghe tin cô gái bên trong kia như vậy chứ? Bác sĩ như ông sợ lắm, ba người này không nên đụng phải tốt hơn không kẻo họ cho nổ tung cái bệnh viện này mất.Còn cô gái bên trong kia, lúc ông cấp cứu cô ấy luôn nắm chặt sợi dây chuyền trong tay mình, ông cũng không hiểu sao.

"Nhưng cái gì?" - Cả ba người đàn ông đều đứng lên hỏi .

"Đứa...Bé chúng tôi không thể giữ được."- Bác sĩ già sợ hãi giọng run run .

"Đứa bé?? Cô ấy có thai sao?" - Ngọc Phàm và Thẩm Mặc đều trợn mắt lên rồi quay ra nhìn Ngô Trác Thăng .

Ngô Trác Thăng cũng đang choáng ngợp, sao cô ấy cô ấy có thai mà lại không nói cho anh biết?

"Thai…Mấy tháng rồi? " - Ngô Trác Thăng điềm đạm hỏi.

"Ba tháng…"

Trời ơi! Cô đã giấu anh . Đứa con của anh và cô !!!

Tất cả đều im lặng không ai nói lời nào nữa .

"À...Ai là người nhà của bệnh nhân?"- Bác sĩ vội hỏi.

"Là tôi." - Ngô Trác Thăng vội trả lời.

Bác sĩ lấy trong túi ra một sợi dây chuyền, đó là sợi dây chuyền của cô.

"Bệnh nhân lúc cấp cứu cứ nắm mãi sợi dây chuyền này, anh là người nhà cô ấy.Tôi giao lại sợi dây chuyền này cho anh. À cô ấy đang ở phòng chăm sóc đặc biệt các anh có thể đến thăm"- Bác sĩ nói xong rồi rời đi.

Ngô Trác Thăng và Ngọc Phàm ngồi bệt xuống sàn. Không biết lúc nào sẽ tỉnh lại? Cô sẽ ngủ như vậy sao? Sẽ cứ ngủ đến khi ngày nào đó tỉnh lại sao? Không...Anh không muốn...Anh không muốn cô nằm yên đó, anh muốn cô tỉnh lại.Tỉnh lại cùng anh và mọi người mừng sinh nhật cô mà…Tại sao lại như vậy chứ?

Thẩm Mặc nghe những lời bác sĩ nói dần như chết lặng, không biết bao giờ mới tỉnh lại sao? Cô...Cô sẽ ngủ mãi sao? Chết tiệt...Thẩm Mặc anh phải tìm ra tên khốn kiếp nào vượt đèn tông người kia.

**

Hôm sau.

Ngô Trác Thăng bên cạnh giường cô cả đêm, nhìn cô ngủ trên giường như công chúa cần nụ hôn của hoàng tử mới tỉnh lại làm anh đau lòng.Anh nắm lấy bàn tay của cô  áp vào má mình nói nhẹ nhàng:"Em tỉnh lại, hai ta sẽ cùng nhau mừng sinh nhật em và chúng ta sẽ lại có thêm thật nhiều con được không?" -  Tại sao anh không quan tâm đến cô? Kể cả ngày sinh và sở thích anh cũng không biết? Cả chuyện cô mang thai đứa con của anh...Anh chết tiệt mà... Tại sao chứ? Nếu anh biết, bây giờ có lẽ đã cùng cô vui vẻ rồi.

Ngô Thần, Ngô Mạn Mạn và Max, Ngọc Anh sau khi biết tin này cũng rất đau lòng. Ngọc Anh cứ khóc mãi, khóc đến mệt lại ngủ thiếp đi, chỉ mong cô tỉnh lại.Bác sĩ nhìn thấy cũng đau lòng nhưng ông cũng hết cách rồi.Bây giờ chỉ đợi bệnh nhân tỉnh lại với động lực của anh chàng kia thôi.

Thẩm Mặc và Ngọc Phàm sau khi cho người điều tra về tên vượt đèn nhưng lại không điều tra ra làm họ tức điên.

Hạ Như Song hôn mê đã một tuần, Ngô Trác Thăng luôn bên cạnh giường chăm sóc cô. Để công ty lại cho Max và Ngô Mạn Mạn giải quyết có khó khăn gì thì đến bệnh viện tìm anh.

Anh lúc nào cũng bên giường chăm sóc cô, luôn nói chuyện để cô tỉnh lại, không nhìn thấy cô vui vẻ.Không nghe cô nói chuyện cùng mình cả tuần nay anh thật sự thấy cái gì đó nó thiếu.Thì ra cô đã là một phần trong cuộc sống của cô đã là người luôn làm anh muốn về nhà.Cùng ăn cơm, cùng tâm sự rồi, bây giờ chỉ mong cô tỉnh lại...Anh sẽ nói hết tâm tư mình cho cô nghe.

Anh kéo màn cửa sổ ra, cho ánh nắng sáng vào. Đi lại bên giường nhìn cô đang ngủ kia, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:

"Tiểu Bạch Thỏ của anh…Tỉnh dậy đi…" - Anh khẽ nói, nhìn cô ngủ lâu thế này anh thật sự chỉ muốn đánh thức cô dậy.Ngủ nhiều sẽ thành heo đó, dậy đi công chúa nhỏ của anh à.

============================

Hôm nay Thẩm Mặc đến thăm cô, đem một bó hoa đến đặt đầu giường cho cô. Ngô Trác Thăng chỉ cười, nói cảm ơn thay cô.

Thẩm Mặc nhìn cô đang ngủ trên giường với các thiết bị đầy người kia thì tim anh lại nhói.Anh thật sự không hiểu sao mỗi lần đến thăm cô, nhìn cô như vậy tim anh luôn nhói...Anh và cô chỉ mới gặp nhau thôi mà, tại sao lại có cảm giác đau nhói khi nhìn thấy cô bị thương như thế chứ? Tại sao vậy? Chính cả anh cũng không hiểu. Anh thật sự không hiểu.

"Cô ấy sao rồi?" - Thẩm Mặc nhìn Ngô Trác Thăng hỏi.

"Vẫn vậy." - Ánh mắt Ngô Trác Thăng có tia đau lòng nói.

Thẩm Mặc im lặng, cô cứ hôn mê thế này sao?

Ngô Trác Thăng thì thở dài, nhìn cô hôn mê thế này anh thật sự đau lòng.Muốn đánh thức cô dậy nhưng lại không thể có nói bao nhiêu cô vẫn nằm bất động trên giường.Anh thật sự muốn điên lên mà.

"Sao anh không đưa cô ấy về nhà? Như vậy sẽ tốt hơn."- Thẩm Mặc nói, nhà có thể làm sao cô tỉnh lại sao?

Ngô Trác Thăng khựng lại, phải rồi.Nhà, đưa cô về nhà anh có thể chăm sóc cô, thêm có ba mẹ tốt với việc cô tỉnh lại hơn. Đưa cô về nhà tốt hơn bệnh viện.

"Được, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà như vậy sẽ tốt hơn."- Ngô Trác Thăng trả lời.

Thẩm Mặc gật đầu, cô gái nhỏ mong em tỉnh lại.Tôi thật sự muốn biết thêm em là ai...Mà làm tôi đau nhói thế này..!

Hôm sau, Ngô Trác Thăng nhất quyết đưa cô về nhà mặc dù bác sĩ ngăn cản.Tình trạng cô cần theo dõi, sao về nhà được chứ?

Anh nhất quyết, đưa cô về nhà cho bằng được, anh chỉ sợ để cô ở đây cô sẽ không tỉnh lại được mất.Anh cho hai y tá và một bác sĩ đến nhà, hằng ngày đến theo dõi tình trạng của cô. Còn mình thì vẫn tiếp tục chăm sóc cô.

Ngô Thần và Ngô Mạn Mạn nhìn thấy anh hết mình chăm sóc cô, cũng vui.Nhưng lại đau lòng khi thấy cô hôn mê, còn anh luôn mong chờ cô tỉnh lại. Anh cho người đi đón mẹ cô, còn ba cô cần theo dõi ở bệnh viện, nhưng vì nghe cô bị tai nạn ông nhất quyết phải xuất viện đến xem cô thế nào. Anh cũng đành bó tay nên làm thủ tục xuất viện cho ba cô rồi đưa ông về nhà chăm sóc luôn.Bây giờ có lẽ gia đình bên cô thì cô có thể tỉnh lại sớm.

Max cũng lo giải quyết công việc ở công ty giúp anh, để anh có thể chăm sóc tốt cô đang hôn mê kia.Ngọc Phàm và Ngọc Anh cũng hay tới, để nói chuyện với cô mong cô tỉnh lại.

Ngọc Anh luôn nắm tay cô, nói rằng: "Chị Song Nhi, chị tỉnh lại rồi hai chị em mình đi công viên nữa đi."

Con bé mỗi lần đến thăm cô đều vậy, làm người lớn như anh đau lòng.Tất cả mọi người đang mong em tỉnh lại đó Song Nhi, em tỉnh lại đi.

Ngô Mạn Mạn cũng luôn bên cạnh chăm sóc cô giúp anh, dù gì cô cũng là phụ nữ.Có những thứ không tiện mấy nên để Ngô Mạn Mạn cô giúp tốt hơn.