Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi

Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Sếp ơiLại Gặp Anh Rồi mang tới thông điệp Nhưng Đông Phương Hạo chẳng những bá đạo, còn là một người đàn ông tự phụ, chẳng những da mặt dày lợi hại, lại còn thích làm chúa tể của tất cả mọi thứ. Chỉ cần cô dám lạnh nhạt với anh, anh luôn có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời.

Chương 11 : Em dám

Đông Phương Hạo đứng lên, hai bước đi tới bên người cô ngồi xuống: "Mặc dù anh không biết em và Chu Húc rốt cuộc có quan hệ gì, để cho em coi trọng anh ta đến mức này, nhưng bọn anh là những người làm ăn không thể buôn bán lỗ vốn, quan hệ lợi hại trong này chắc em cũng hiểu đúng không." Trong lúc nói chuyện cánh tay của Đông Phương Hạo vòng qua ôm chắc hông của cô, ngón tay anh và bàn tay Phương Tử Huyên mười ngón nắm thật chặt, dịu dàng mà có lực.

Phương Tử Huyên ngước mắt nhìn anh, đầu ngón tay khẽ run, cô không cố ý tránh thoát sự kiếm chế của anh, chỉ muốn biết anh có giúp đỡ cô hay không.

Nhìn bộ dạng cắn môi của cô, Đông Phương Hạo hơi say mê: "Thật ra vấn đề khó khăn đến đâu đi nữa thì cũng sẽ có biện pháp giải quyết."

Hai mắt của cô sáng lên: "Biện pháp gì?"

Ngay giây phút đó, cô không có một chút đề phòng, anh cuối đầu hôn lên cánh môi mềm mại của cô, hung hăng giày xéo, con ngươi của cô phóng đại sau đó ra sức giãy giụa, nhưng hai cánh tay của anh lại kiềm chặt cô vào trong ngực, nụ hôn của anh điên cuồng mà nóng bỏng, anh say sưa ngậm lấy đôi môi ngọt ngào đầy đặn của cô, ôn lại ngọt ngào của bảy năm trước.

Giữa lúc giãy giụa bàn tay của Đông Phương Hạo dò vào cổ áo sơ mi của cô, bàn tay nóng bỏng của anh mơn trớn da thịt bóng loáng của cô rồi chuyển qua trước ngược của cô, đầy một nắm tay, cách lớp áo lót xoa nắn bộ ngực còn đầy đặn hơn so với bảy năm trước, tình dục như thủy triều mãnh liệt, Đông Phương Hạo ép cô đang giãy giụa đến trên ghế sô pha.

Bởi vì nụ hôn kia, cánh cửa tâm hồn của Phương Tử Huyên giống như bị nặng nề đẩy ra, muốn cự tuyệt anh nhưng toàn thân không có hơi sức, bị anh thỏa sức hôn, gần như sắp hít thở không thông, theo hô hấp thô bạo của anh cởi ra nút áo trước ngực, cô bị hơi thở nam tính hùng hậu bao quanh, đắm chìm trong ngực của anh.

"Ngừng... Dừng lại, dừng tay!" Lý trí của Phương Tử Huyên trở lại khi anh buông môi cô ra, ngăn chặn môi của anh tiếp tục chuyển qua trước ngực cô, cô thật không muốn cuộc sống của mình bị hủy ở giờ phút này.

Đông Phương Hạo cũng ý thức được điểm này, từ trước ngực cô ngẩng đầu lên, buông thân thể run rẩy của cô ra, nhưng tầm mắt lại lưu luyến chiếc áo lót màu hồng bảo vệ nơi kia, nơi đó là một sự mê hoặc trí mạng với anh, một cánh tay của anh chống lên, vươn tay chỉnh sửa lại quần áo trước ngực cho cô, đợi cô cẩn thận từng li từng tí ngồi dậy, anh mới cố gắng bình ổn lại dục vọng hừng hực thiêu đốt ở bụng dưới.

Cô vẫn rất hồi hộp, cài nút cúc áo, sửa sang lại quần áo và làn váy của mình, vừa nhìn về phía anh duy trì đề phòng.

"Anh có thể hoãn lại chuyện thu mua mảnh đất ấy không?" Cô ngồi trên ghế nhìn khay trà.

Đông Phương Hạo vươn tay vuốt lại mái tóc rối bời của cô: "Nếu như em đồng ý yêu cầu của anh, anh sẽ dùng hết khả năng hoãn chuyện này lại."

"Tôi không thể gả cho anh!" Phương Tử Huyên đứng dậy, nhanh chóng rời đi phòng làm việc của chủ tịch.

Đối với việc cô chưa lập gia đình trong lòng anh tràn đầy vui mừng, nhưng cô lại thờ ơ với sự thổ lộ của anh, anh biết đáy lòng mình có chút khổ sở, dù cho anh uy hiếp như thế nào, đều không ảnh hưởng đến cô, chẳng lẽ cô không muốn gả cho anh chút nào sao?

"Chẳng lẽ là bởi vì anh ta..." Nghĩ đến Chu Húc, Đông Phương Hạo đứng dậy nắm chặt tay thành quả đấm, cho dù giữa bọn họ có một tên Chu Húc, anh cũng sẽ chiến thắng làm Phương Tử Huyên hồi tâm chuyển ý, anh không thể nào buông tha Phương Tử Huyên được.

Trong phòng làm việc, Phương Tử Huyên ngồi ở trước bàn làm việc của mình thở hổn hển.

Nhớ lại cảnh tượng Đông Phương Hạo hôn cô, làm cho trái tim của cô thật lâu không thể yên bình lại, mà ở trong lòng cô sự uy hiếp của anh lại giống như một quả bom hẹn giờ, cô không biết lúc nào nó sẽ nổ tung, hơn nữa cô cự tuyệt chuyện  anh lấy hôn nhân ra làm điều kiện giúp đỡ.

Nhưng cô không muốn tùy tiện đồng ý với anh như vậy, bảy năm qua cô phát hiện điều cô để ý nhất không phải là anh vội vã tạm biệt, mà là tin đồn anh đi ra nước ngoài cùng với cô gái khác, nếu đã có người phụ nữ khác, tại sao còn muốn trở về tìm cô? Lòng bàn tay của Phương Tử Huyên nắm một góc áo, vì dùng sức quá mạnh từ lòng bàn tay truyền đến một cảm giác đau đớn.

Lúc này điện thoại di động của bỗng cô vang lên, là Chu Húc.

"Tử Huyên, có thể giúp anh cầu xin Đông Phương Hạo được không, khiến cho công trình phá bỏ và dời đi nơi khác chậm một chút? Anh thật sự có chuyện quan trọng cần làm, làm ơn." Đây là lần đầu tiên Chu Húc cầu xin người khác, làm cho Phương Tử Huyên nhất thời cảm thấy khó xử.

"Chu Húc, anh có thể nói cho em biết vì cái gì được không? Anh rõ ràng có nhiều cơ hội làm công việc tốt hơn, tại sao lại cố giữ một đạo quán?"

"Bởi vì anh muốn trong cuộc so tài Taekwondo học viên do anh bồi dưỡng sẽ có thành tích tốt nhất, để cho ba anh thức tỉnh, dù sao đây cũng là nơi ông dốc tâm huyết cả đời, anh không muốn vì một lần ngoài ý muốn mà để cho ông chán chường đi xuống..." Lần đầu tiên Chu Húc nói ra bí mật trong lòng.

"Hoá ra là như vậy ." Phương Tử Huyên bừng tỉnh hiểu ra.

"Tử Huyên, anh biết rõ em có thể gặp khó khăn, nhưng mà anh nhìn anh ta rất quan tâm em, anh ta bây giờ là Tổng giám đốc của tập đoàn Đông Phương, chỉ cần em cầu xin anh ta, anh ta sẽ đồng ý giúp việc này, Tử Huyên, làm ơn, chỉ cần cuộc so tài kết thúc anh sẽ lập tức rời đi."

"Anh để cho em suy nghĩ một chút..." Phương Tử Huyên cúp điện thoại, lâm vào trầm tư.

Rời khỏi phòng làm việc đi về phía phòng làm việc của chủ tịch, trong nháy mắt, nội tâm của cô còn có một chút thấp thỏm, nhưng nếu đã muốn làm việc nghĩa thì không thể chùn bước, Chu Húc là người không bao giờ cầu xin sự giúp đỡ của người khác, lần này anh lại mở miệng cầu xin cô chứng minh đạo quán trong lòng anh ấy rất quan trọng, có thể làm cho bác Chu tỉnh ngộ là đều rất quan trọng với anh, bất kể như thế nào cô cũng không thể khoan tay đứng nhìn.

Cô lại trở về phòng làm việc của chủ tịch trường học, lúc này Đông Phương Hạo đang đẩy cửa phòng làm việc muốn đi ra ngoài, trong nháy mắt đó nhìn thấy Phương Tử Huyên, trên mặt anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Từ lúc anh đưa tối hậu thư đến chỗ Chu Húc đến lúc Phương Tử Huyên đứng trước mặt anh, anh đã nắm chắc phần thắng.

"Như thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa?" Anh mong đợi câu ‘Tôi đồng ý' của cô.

"Tôi đồng ý với anh, nhưng anh phải đảm bảo giữ được đạo quán."

"Dĩ nhiên."

Đông Phương Hạo lập tức gọi điện cho Hội đồng quản trị ở trước mặt cô, cố gắng dời sự chú ý của mọi người vào một công trình có sức hấp dẫn hơn, để cho đạo quán Chu Húc có một khoảng thời gian sóng yên biển lặng.

Lấy được đáp án vừa ý của anh, Phương Tử Huyên lấy lí do dạy học rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch.

Quá nhiều vấn đề khó khăn, quá nhiều tình huống bất ngờ xuất hiện, nhất thời làm cho cô không chống đỡ được, làm thế nào nói với người khác chuyện cô phải lập gia đình? Tâm trí rối loạn như ma cô không yên lòng tiếp tục dạy hết hai tiết học.

Sau khi tan học đi ra cổng trường cùng với mấy người bạn đồng nghiệp, một tiếng còi ô tô ầm ĩ làm mọi người chú ý.

Phương Tử Huyên đang chuyện trò vui vẻ với đồng nghiệp, thì đề tài của cô lại bị một người đàn ông cắt đứt.

Mấy đồng nghiệp thấy Đông Phương Hạo cao lớn đẹp trai tây trang thẳng tắp, hoàn toàn ném cô ra sau ót, Phương Tử Huyên có chút nghi ngờ sao anh lại xuất hiện ở chỗ này.

Đông Phương Hạo chỉ chỉ cô, ý bảo cô lên xe anh.

Mấy đồng nghiệp rốt cuộc ý thức được trai đẹp quen biết Phương Tử Huyên, thái độ vừa hâm mộ vùa đố kị với Phương Tử Huyên, nếu như họ không có đoán sai, người này chính là con trai của chủ tịch mới trở về nước phát triển, người đàn ông cực phẩm như vậy mà lại quen biết Phương Tử Huyên, nhưng họ lại không thể không thừa nhận, Phương Tử Huyên đa tài đa nghệ lại vừa trẻ tuổi, xinh đẹp rất xứng đôi với anh.

"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Phương Tử Huyên ngồi ở ghế lái phụ, nhìn giống như là đang muốn tham gia cái gì đó, không biết anh muốn giở trò gì.

"Buổi tối, có một buổi tiệc xã giao, em đã là vợ tương lai của anh, như vậy đi theo anh xã giao là chuyện bình thường." Anh chuyên chú nhìn ở phía trước, giọng nói không chút để ý.

"Tôi cũng có chuyện bận rộn của tôi, thời điểm cần tôi anh không thể gọi điện báo trước một tiếng sao?"

Đông Phương Hạo quay mặt sang, một tay cầm lái, một tay khác véo nhẹ cằm của cô: “Ông xã muốn đi cùng bà xã còn phải hẹn trước sao?'

Phương Tử Huyên đẩy tay anh ra: “Chúng ta vẫn chưa kết hôn!"