Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Sếp ơiLại Gặp Anh Rồi mang tới thông điệp Nhưng Đông Phương Hạo chẳng những bá đạo, còn là một người đàn ông tự phụ, chẳng những da mặt dày lợi hại, lại còn thích làm chúa tể của tất cả mọi thứ. Chỉ cần cô dám lạnh nhạt với anh, anh luôn có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời.
Chương 10 : Xe thắng gấp
Sau đó lại thông qua Tằng Nhã Như biết được cô có bạn trai mới, trong cơn tức giận anh không gọi điện cho cô nữa, nếu như anh biết Tằng Nhã Như đã lừa gạt anh, anh sẽ không thờ ơ với cô suốt bảy năm đến ngày hôm nay
"Tôi không cần lời xin lỗi của anh, chỉ là rất nhiều chuyện đã thay đổi, tôi không muốn bởi vì anh mà ảnh hưởng đến người xung quanh tôi." Phương Tử Huyên không muốn so đo, bởi vì cô đã ra đi, sau khi tốt nghiệp danh hiệu "Nữ sinh bị vứt bỏ" cũng biến mất, cô chỉ không muốn anh xuất hiện trong cuộc sống của cô một lần nữa, cô cự tuyệt động lòng một lần nữa, cự tuyệt yêu một lần nữa.
"Tử Huyên, anh không phải cố ý, em muốn anh làm gì cũng được, nhưng xin em đừng xem anh là người xa lạ, có được không?" khó có được lúc Đông Phương Hạo ăn nói khép nép.
"Tôi không muốn, anh có điều kiện tốt như vậy, thật ra có thể lựa chọn một cô gái tốt hơn, tôi không thích hợp với anh, cho nên xin anh đừng bước vào cuộc sống của tôi...."
Đông Phương Hạo gật đầu một cái, tiếp theo cười tà mị một tiếng: "Em muốn anh không quấy rầy em nữa, chuyện đó là không thể nào."
Nếu như anh có thể quên cô, anh đã sớm có bạn gái mới rồi, nhưng mặc kệ anh thử lui tới với ai, bóng dáng của cô cũng sẽ tái hiện trong mắt anh, cô mang cho anh quá nhiều ảnh hưởng, anh lưu luyến sự ngọt ngào của cô, có những thứ ngay cả anh cũng không hiểu, nhưng anh lại cố tình thích Phương Tử Huyên, ai cũng không thay thế được.
"Anh có biết anh là người rất phiền toái hay không!" Phương Tử Huyên đứng dậy, lần nói chuyện này không có cách nào tiến hành tiếp rồi.
"Được rồi, em đã không thoả hiệp, như vậy anh không thể làm gì khác hơn là theo phương pháp của anh mà làm, Phương Tử Huyên, anh sẽ dùng toàn lực đến khi em gật đầu mới thôi." Đông Phương Hạo cũng đứng lên.
"Tùy anh, dù sao tôi sẽ không động lòng, áo này trả lại cho anh!" Phương Tử Huyên tức giận kéo áo của anh xuống, nhét vào trong ngực anh, quay đầu đi.
Vốn cho là có thể đi sâu vào trao đổi và phát triển, ai biết được lại nháo thành tan rã không vui, nhìn bóng dáng vội vã rời đi của cô, Đông Phương Hạo cười mị hoặc: "Có cá tính, anh thích."
Tài xế đi lên phía trước: "Ông chủ...."
Đông Phương Hạo lắc đầu một cái, nhìn theo bóng dáng ngoài cửa, theo tính khí của cô ấy thì tuyệt đối không có khả năng trở lại xe của anh, trừ phi có một ngày chính cô tự nguyện...
Khi Phương Tử Huyên ngồi taxi về nhà đã là đêm khuya, cô cắn răng nghiến lợi thề về sau không hẹn gặp mặt Đông Phương Hạo nữa, ở lưng chừng núi nơi gà không đẻ trứng ngay cả cứt chim cũng không có, hại cô chờ một chiếc taxi lãng phí một giờ đồng hồ, chuyện của đạo quán Chu Húc lại nói không đến đâu, làm cô cảm thấy lãng phí một buổi tối.
Tâm loạn như ma ngồi trước gương trang điểm tháo trang sức xuống, điện thoại trên bàn vang lên, cô nhìn thấy một dãy số xa lạ, sau khi nghe mới phát hiện là Đông Phương Hạo.
"Nhìn em an toàn về đến nhà, làm cho anh yên tâm rồi."
Hung hăng cúp điện thoại, Phương Tử Huyên đi tới trước cửa sổ lại thấy Đông Phương Hạo tựa trước cửa xe của anh, cô tức giận dậm chân phải, mà Đông Phương Hạo xa xa cười một tiếng, rất tiêu sái vẫy tay với cô, xong xoay người bước lên xe.
Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, Phương Tử Huyên xoay người dựa lưng vào tường, anh làm cho cô có cảm giác đặc biệt, hương vị tình yêu đã lâu không thấy lại xuất hiện trong lòng Phương Tử Huyên, không biết vì sao, sự xuất hiện của anh, những điều làm trái tim hoảng loạn lại diễn ra lần nữa.
Nếu như những điều anh nói là sự thật, anh cũng không phải không để ý đến cô mà là anh có đi tìm cô, chỉ là khoảng thời gian đó cô cô lập bản thân không muốn nhìn thấy bất cứ người nào, không nhận điện thoại của ai, như vậy cô cũng có một phần trách nhiệm làm đoạn tình cảm này trở nên phai nhạt?
Nhưng nếu cô đồng ý đi cùng với anh, anh lại rời bỏ cô thì sẽ như thế nào đây? Cô không muốn trở thành trò cười một lần nữa, huống chi cô còn không hỏi rõ ràng mọi chuyện, Phương Tử Huyên cảm thấy thật đau đầu, cô chỉ muốn ngủ ngon một giấc, không muốn quan tâm đến chuyện gì nữa.
Ngày hôm sau trở lại học viện cô lại vùi đầu vào công việc thường nhật, cô hoàn toàn quên mất Đông Phương Hạo, cũng không muốn dây dưa chuyện gì với anh nữa, chỉ là lần này Đông Phương Hạo dự tính không cho cô có chút thời gian nào để giữ bình tĩnh.
Trong phòng vũ đạo, ánh sáng màu ngà từ cửa sổ chiếu vào, trong không khí nổi trôi những hạt bụi nhỏ, mặc vào bộ quần áo vũ đạo chính Phương Tử Huyên dạy học sinh khiêu vũ, hoàn toàn không chú ý đến bóng dáng ở hành lang kia.
"Các bạn học, hiện tại cô giáo sẽ làm mẫu một lần, một chút nữa cô sẽ xem các em nhảy đấy." Giọng nói của Phương Tử Huyên ngọt ngào rất có ma lực làm cho người ta không thể cự tuyệt.
"Vâng ạ." Học sinh trong phòng học trăm miệng một lời.
Phương Tử Huyên đi tới giữa phòng học, mặt của cô khẽ ngửa lên, eo nhỏ thẳng tắp, ngửa đầu ưỡn ngực, đầu bàn chân chấm đất, chân thon dài trắng nõn nâng lên, theo âm nhạc tao nhã nhảy múa, đang lúc cô xoay tròn hai chân chuẩn bị khép lại kết thúc điệu mua thì thiếu chút nữa đụng phải bóng dáng trước mặt, làm cô dừng động tác lại lùi về phía sau hai bước, lòng vẫn còn sợ hãi tự ổn định mình.
Đông Phương Hạo bất thình lình đứng trước mặt cô, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười.
Sau lưng học sinh ở đây đều sợ hãi than không thôi vì chuyện cô giáo thiếu chút nữa đụng vào trong ngực một người đàn ông, nhưng khi nhìn thấy đối phương là một người cực kỳ đẹp trai, cũng ngầm hiểu, suy đoán có phải là người này coi trọng cô giáo của mình rồi không.
"Những người không có phận sự thì không thể tự tiện vào phòng vũ đạo." Phương Tử Huyên không khách khí đưa ra cảnh cáo.
"Anh cũng từng là một thành viên ở đây, tại sao lại tính là người không có phận sự?" Đông Phương Hạo mỉm cười chào hỏi các học sinh chung quanh.
"Nhưng anh đang quấy rầy buổi học của chúng tôi, mời anh đi ra ngoài." Phương Tử Huyên không muốn lãng phí thời gian cãi nhau với anh.
"Mới vừa rồi em nhảy rất đẹp, có thể nhảy lại một lần nữa không?" Đông Phương Hạo nói lảng sang chuyện khác.
Nhìn trai đẹp xa lạ và cô giáo giống như đang cãi nhau nhưng cũng giống như đang liếc mắt đưa tình, học sinh xung quanh đều che miệng cười trộm.
"Các em trước tự luyện tập đi." Phương Tử Huyên đi tới bên cạnh Đông Phương Hạo, kéo tay anh từ phòng học ra bên ngoài, đến cửa cầu thang vắng vẻ mới dừng lại, nặng nề hất tay của anh ra.
"Cảnh cáo anh, ít đến làm phiền tôi đi." Mắt hạnh của Phương Tử Huyên trợn tròn, bộ dáng rất tức giận.
Đông Phương Hạo xoa xoa cổ tay, đảo mắt quan sát thân thể tinh tế của cô, lần đầu tiên trở lại nhìn thấy cô mặc quần áo Taekwondo thật dày, không có cách nào thấy vóc dáng của cô, lần thứ hai cô ăn mặc thật giống với lời em trai của cô nói như nữ tu sĩ, anh cũng không thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô, mà giờ phút này váy vũ đạo bó sát người hiện lên dáng người có lòi có lõm không bỏ sót của cô.
Anh thu hết vào mắt da thịt bóng loáng mịn màng của cô, mặc dù bộ quần áo che đi bộ phận chọc người, nhưng lại càng tăng thêm sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng, anh không thể không lo lắng đến việc giáo sư nam đi ngang qua thấy được vẻ đẹp này của cô.
"Nhìn cái gì vậy? Tôi không phải đã nói không được đến quấy rầy tôi rồi sao?" Bị anh nhìn chằm chằm, đôi tay Phương Tử Huyên ôm ngực, nhíu đôi lông mày thanh tú xinh đẹp.
"Là về mảnh đất chỗ đạo quán kia, anh đã tìm một phương án giải quyết rất tốt, sau khi tan lớp đến phòng chủ tịch gặp anh." Ánh mắt Đông Phương Hạo không nhịn được lướt qua khuôn mặt cô, xoay người sải bước rời đi.
Mặc dù Phương Tử Huyên đã thương lượng với Chu Húc về việc mở lại đạo quán ở nơi khác, nhưng Chu Húc giống như có bí mật không để cho người khác biết, anh kiên trì ở lại chỗ này, nghe Đông Phương Hạo có phương án giải quyết, cô rất muốn tìm hiểu một chút.
Sau khi tan lớp Phương Tử Huyên thay quần áo xong đến phòng làm việc của chủ tịch, cô gõ nhẹ cửa sau đó đi vào, Đông Phương Hạo ngồi trên ghế salon nhìn cô bước vào, cô biết mình muốn có được sự giúp đỡ của anh, không thể làm gì khác hơn là đóng cửa lại đi tới trước mặt Đông Phương Hạo.
"Ngồi xuống đi." Đông Phương Hạo thấy cô đã đổi một bộ áo sơ mi trắng, váy dài màu đen đến gối, ăn mặc một cách chuyên nghiệp, nhớ lại lúc cô mặc quần áo vũ đạo, tự hỏi sao phải cô che đậy cái tốt đẹp của chính mình cẩn thận như vậy.
Phương Tử Huyên nói giọng rõ ràng: "Về vấn đề đạo quán..."
"Bởi vì mảnh đất đạo quán kia là của tất cả cổ đông tập đoàn, cho nên không phải một mình anh có thể quyết định, hơn nữa mảnh đất kia đã ký bản chuyển nhượng, nói đúng hơn là chủ của mảnh đất kia đã nhận được tiền, hiện tại Chu Húc coi như là đang sử dụng phi pháp tài sản của bọn anh..."