
Thanh Xuân Nồng Nhiệt
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Truyện ngôn tình sắc Thanh Xuân Nồng Nhiệt trạng thái : truyện full Thể loại : truyện H văn , văn phong không phù hợp vui lòng không đọc truyện nếu bạn chưa đủ 18 tuổi . Nội Dung : Thanh xuân cho ta yêu bằng cả trái tim nguyên sơ, dám đốt cháy bản thân trong ngọn lửa nhiệt thành dẫu biết trước tro tàn lạnh giá. Dẫu ngày ấy qua đi, dấu chân hai đứa in hằn trên con đường đầy lá phượng vẫn âm thầm thổn thức, nhắc ta nhớ về thứ tình yêu tinh khôi nhất nơi trái tim tập tễnh làm người lớn, nhưng nụ cười vẫn trong trẻo tựa buổi ban mai.
Chương 43
Dường như cô đoán trước được hai chữ tiếp theo sẽ là gì. Cô không hề muốn nghe thấy hai chữ đó!
Vừa nghĩ tới là sống mũi Hồng Loan đã cay cay, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt và vô thức phủ nhận, “Tớ không có…”
Sau khi phủ nhận xong Hồng Loan mới giật mình phát giác ra mình có cả “bốn tội” này, cô hoảng đến nỗi không biết phải làm sao, chưa gì nước mắt đã lưng tròng.
Đã không thừa nhận thì thôi, lại còn làm như mình oan ức lắm. Trường Giang cảm thấy trái tim mình bị đè nén đến ngạt thở, nhìn đôi mắt ầng ậc nước, cậu thật sự không biết phải làm gì với cô.
Trường Giang nhụt chí lùi về sau, cậu quay đầu sang một bên, không tiếp tục nhìn cô nữa.
Động tác của Trường Giang khiến Hồng Loan tưởng cậu muốn rời đi, cô vội vàng nắm chặt tay cậu.
Lòng bàn tay của thiếu niên hơi sần sần, Hồng Loan cúi đầu nhìn thì thấy tay cậu có mấy vết trầy xước, có chỗ còn rách da và chảy máu. Nước mắt Hồng Loan lập tức rơi như mưa, nhỏ xuống lòng bàn tay Trường Giang.
“Cậu đau không?” Hồng Loan nghẹn ngào hỏi, cô vừa áy náy vừa đau lòng, vết thương này chắc chắn do cậu vừa trèo ban công, “Đều tại tớ…”
Phòng Hồng Loan ở tầng hai, ban công thì ngoài trời, lúc Trường Giang đứng dưới đã bắt đầu quan sát xung quanh —— phòng cô sát cạnh ban công, rèm cửa chưa đóng nên cậu nhìn được một phần bên trong và cả cái bóng của cô in trên cửa sổ…
Trường Giang xác định phương hướng rồi quan sát bốn phía, cậu tính toán mình sẽ trèo lên ban công chỗ hành lang tầng hai rồi leo sang cửa sổ phòng bên cạnh.
Cậu có một loại xúc động muốn gặp bằng được Hồng Loan, khi đứng dưới nhà cô, cậu đã quyết định nếu cô không xuống thì cậu sẽ lập tức đi lên.
Thật ra Trường Giang không có cảm giác gì khi bị tường gạch cứa vào tay, vết thương nho nhỏ này không bằng một phần những phiền muộn và khó chịu trong suốt một tháng qua. Nhưng khi gặp được Hồng Loan, thấy cô khóc sướt mướt là trái tim cậu co rút, thật sự không thể chịu đựng nổi.
Yết hầu trên cổ Trường Giang khẽ chuyển động, cậu không nhịn được mà nắm tay Hồng Loan rồi kéo cô sát lại gần.
“Không đau.” Trường Giang nắm tay cô để lên ngực trái của mình, “Cậu không để ý tới tớ nên chỗ này mới đau.”
Cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của Trường Giang, Hồng Loan vùi đầu vào lồng ngực cậu, cô vừa khóc vừa lung tung giải thích: “Hu hu… tớ không cố tình lạnh nhạt cậu… tại tớ không biết phải đối diện với cậu thế nào. Vừa nghĩ tới thời gian qua lúc nào tớ cũng vui vẻ trong lúc bố nằm viện chữa bệnh hu hu… Tớ… là tớ lại không có tâm trạng…. hu hu… tớ sợ bệnh của bố lại tái phát…”
Áo Trường Giang ướt sũng một mảng lớn, còn trong lòng cậu thì chua xót đến khó tả.
Cậu hiểu, cậu đều hiểu hết! Cho nên cậu mới cho cô có thời gian đoàn tụ cùng người nhà.
Nhưng hiểu là một chuyện, còn thái độ cô lạnh nhạt với cậu lại là chuyện khác, thái độ đó khiến cậu không thể chịu đựng nổi.
Suốt thời gian qua, trái tim cậu thấp thỏm nôn nóng vì cô. Kể cả hiện tại, nhìn cô khóc nức nở trong lòng mình, lửa giận tích lũy bên trong cậu đều bị những giọt nước mắt kia dập tắt.
Giờ phút này trong lòng, trong mắt cậu chỉ muốn an ủi và cho cô dựa vào.
“Là do tớ không tốt, tại tớ trêu chọc cậu trước.”
Giọng nói khàn khàn của Trường Giang khiến Hồng Loan càng thấy khổ sở, cô lập tức lắc đầu: “Không, không phải…”
Cô dựa đầu vào lồng ngực Trường Giang rồi thút thít nói, “Cậu tốt nhất…”
Trường Giang kéo Hồng Loan, để cô nhìn thẳng vào mình. Khi thấy đôi mắt hoa đào xinh đẹp đỏ bừng vì khóc, cậu vươn tay bưng hai má cô rồi cúi đầu hôn sạch từng giọt nước mắt.
“Để cậu khóc là do tớ không tốt…”
Cảm nhận được đôi môi mềm mại khẽ hôn lên khóe mắt, gò má… đã lâu không tiếp xúc da thịt như này khiến cả người Hồng Loan run rẩy. Thân thể cô vô thức rướn về phía trước, cảm giác quen thuộc bị đánh thức khiến cô muốn thân mật hơn nữa.
Hồng Loan ôm chặt thắt lưng Trường Giang, cô nhón chân hôn lên môi cậu, hai mắt đồng thời khép lại.
Cũng ngay lúc đó, Trường Giang siết chặt vòng eo nhỏ của thiếu nữ rồi vội vàng hôn lên đôi môi mê người kia.
Bọn họ đều khát vọng lẫn nhau.
Khát vọng về tầm hồn… khát vọng cả về thể xác.
Không biết từ lúc nào hai người đang đứng hôn môi đã chuyển thành nằm trên giường.
Môi lưỡi quấn quít, quần áo lộn xộn, tình dục dâng trào khó có thể dứt ra.
Mãi đến khi phát hiện ra gậy thịt dưới thân cương cứng đến mức khó chịu thì Trường Giang mới tỉnh táo lại, cậu khó khăn dời khỏi người Hồng Loan.
“Trường Giang…” Thân thể to lớn đè trên người mình bỗng nhiên biến mất, Hồng Loan mở mắt và vô thức phát ra tiếng nỉ non, tay cô ôm chặt thắt lưng Trường Giang.
“Hồng Loan ngoan, tớ phải về.”
Cô vẫn quan tâm cậu, vẫn đau lòng vì cậu và vẫn rơi lệ vì cậu… như vậy là đủ rồi.
Sau này còn nhiều thời gian, cậu có thể đợi được.
Trường Giang thở hổn hển, cậu kéo bàn tay nhỏ ra khỏi hông mình, sau đó đứng dậy sửa soạn lại quần áo.
“Cậu định trở về thế nào?” Hồng Loan ngồi dậy.
Chẳng lẽ cậu ấy lại muốn trèo xuống dưới từ cửa sổ???
Đọc Truyện ngôn tình sắc còn giúp bạn phát triển trí tưởng tượng và sáng tạo. Những bối cảnh lãng mạn, các tình tiết bất ngờ hay nhân vật độc đáo sẽ kích thích não bộ làm việc linh hoạt hơn. Điều này không chỉ giúp bạn thư giãn mà còn có ích trong việc giải quyết các vấn đề trong cuộc sống hàng ngày một cách sáng tạo. Truyện Full hay
Đúng là Trường Giang có ý định về bằng đường cũ. Với lại cậu đến đây không phải vì muốn ân ái với Hồng Loan.
Cô vì chuyện của bố mẹ mà nghĩ ngợi lung tung, cậu làm sao có thể đến tận nhà cô rồi làm loại chuyện này.
Trường Giang bước về hướng cửa sổ, cậu không tiếp tục nhìn người con gái mềm mại kia nữa, cũng không nghĩ tới chuyện tiếp xúc thân mật, cậu chỉ âm thầm điều chỉnh lại cảm xúc bên trong người mình.
Hồng Loan không biết phải làm sao, cô sợ Trường Giang rời đi và cũng không muốn cậu rời đi. Cô vội vàng bước xuống giường, hai tay giữ chặt cánh tay cậu, “Quá nguy hiểm, cậu về bằng cửa chính được không?”
“Cậu yên tâm, không có chuyện gì đâu.”
“Không được!” Hồng Loan biết cậu lo lắng và luôn suy nghĩ cho mình, cô kiên trì nói, “Tớ sẽ đến phòng ngủ của bố mẹ, sau đó cậu lặng lẽ ra ngoài bằng cửa chính, cậu đừng trèo cửa sổ được không? Tớ sẽ rất lo lắng!”
Hồng Loan nói xong lập tức quay người muốn mở cửa.
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn
