Mô tả hình ảnh

Thanh Xuân Nồng Nhiệt

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Thanh Xuân Nồng Nhiệt trạng thái : truyện full Thể loại : truyện H văn , văn phong không phù hợp vui lòng không đọc truyện nếu bạn chưa đủ 18 tuổi . Nội Dung : Thanh xuân cho ta yêu bằng cả trái tim nguyên sơ, dám đốt cháy bản thân trong ngọn lửa nhiệt thành dẫu biết trước tro tàn lạnh giá. Dẫu ngày ấy qua đi, dấu chân hai đứa in hằn trên con đường đầy lá phượng vẫn âm thầm thổn thức, nhắc ta nhớ về thứ tình yêu tinh khôi nhất nơi trái tim tập tễnh làm người lớn, nhưng nụ cười vẫn trong trẻo tựa buổi ban mai.

Chương 42

Từ hôm ấy cho tới mấy ngày sau, điện thoại của Hồng Loan đều không liên lạc được.

Kể cả khi cô trở về thành phố Ninh, điện thoại vẫn trong trạng thái như vậy.

Nhà Họ Nguyễn có nhà ở vùng ngoại ô thành phố Ninh. Vì muốn bày tỏ lòng biết ơn, bố mẹ Hồng Loan đã đặt bàn ở nhà hàng năm sao để mời ba người nhà họ Thành ăn cơm.

Nhưng mà về sau bố Thành cũng mời cả nhà Hồng Loan tới nhà làm khách.

Tại phòng riêng của nhà hàng, Hồng Loan không rời khỏi chỗ ngồi của mình nửa bước, ngay cả đi vệ sinh cũng không. Còn lúc ở nhà họ Thành, Hồng Loan ngồi chung một chỗ với người lớn, ăn xong thì theo mọi người ra phòng khách nói chuyện. Chính vì vậy mà Trường Giang không có cơ hội nói chuyện đơn độc với Hồng Loan.

Về sau cậu cũng không hề liên lạc với cô, dù là wechat hay là điện thoại. Bởi vì sau hai bữa ăn, Trường Giang nhận được duy nhất một tin nhắn:

[ Rất xin lỗi, tạm thời chúng ta đừng liên lạc được không. ]

Sau chữ “được không” là dấu chấm to đùng, điều này khiến Trường Giang cực kỳ tức giận.

Hồng Loan không hề hỏi ý kiến của cậu, đây rõ ràng là trực tiếp quyết định.

Cậu lo lắng cho cô suốt thời gian qua, cuối cùng người ta tạt cho cậu một chậu nước lạnh.

Chậu nước lạnh này dập tắt mọi tức giận bên trong Trường Giang, chỉ còn lại cơn đau nhói nơi lồng ngực, khiến cậu vô cùng ngột ngạt bức bối.

**

Rất nhanh đã đến ngày công bố kết quả thi đại học. Bố mẹ Thẩm hơi lo lắng, nhưng Hồng Loan thì thấy bình thường. Tra xong điểm thi, quả nhiên kết quả đúng như trong dự liệu, cô phát huy cực kỳ ổn định.

Lúc mới chuyển đến trường cấp ba thành phố Ninh, thành tích của Hồng Loan chỉ ở mức bình thường, may được Trường Giang phụ đạo thêm vật lý và toán học, cho nên thành tích được cải thiện hơn rất nhiều.

Kết quả học lực năm lớp mười hai, cô tăng lên được bốn mươi hạng, hơn nữa các môn còn tương đối đồng đều.

Nghĩ đến Trường Giang, Hồng Loan nắm chặt điện thoại trong tay, cô không biết mình còn muốn do dự bao lâu nữa.

Nói chuyện cùng bố mẹ đến tận trưa, nhưng cô vẫn không biết chọn trường nào.

Nói đến học chuyên nghiệp… dường như Hồng Loan không hề có bất kỳ ý tưởng gì.

Vì ngồi mải mê suy nghĩ, cô không để ý ngoài cửa sổ trời đã dần dần tối.

Hồng Loan nhìn chăm chú danh bạ đang hiển thị trên màn hình điện thoại, ngón tay cái của cô vừa chạm xuống thì đồng thời điện thoại rung lên, giao điện cuộc gọi đến hiện lên ngay lập tức.

Giây tiếp theo…

Hồng Loan chưa kịp phản ứng thì con số trên màn hình điện thoại đã nhảy lên —— 00: 05 giây.

Trái tim cô đập thình thịch, cảm xúc vừa lo lắng vừa hoảng loạn khiến cô suýt chút nữa làm rơi điện thoại.

“Hồng Loan.”

Giọng nói trầm trầm trong điện thoại truyền ra ngoài, lúc này Hồng Loan mới bừng tỉnh, cô vội vàng cầm điện thoại để bên tai.

Không hiểu sao có một loại sợ hãi dâng lên trong lòng, làm cô quên cả nói chuyện.

“Xuống dưới.”

Đã lâu không nghe giọng nói quen thuộc, giờ đây giọng nói ấy lạnh lẽo như cơn gió đầu đông, không chứa một chút tình cảm.

Hồng Loan ngây ra như phỗng, cô ngơ ngác “a” một tiếng.

Đầu bên kia im lặng, không hề có âm thanh gì. Lúc này Hồng Loan mới tìm lại được lý trí của mình, cô đứng dậy rồi buột miệng hỏi: “Cậu ở dưới tầng?!”

Trường Giang vẫn không lên tiếng.

Bây giờ còn sớm, bố mẹ vẫn chưa ngủ, Hồng Loan không biết lấy lý do nào để ra ngoài, vì lo lắng bố mẹ sẽ phát hiện ra Trường Giang, cô bèn nhỏ giọng cầu xin:

“Cậu về đi được không? Đợi ngày mai, ngày mai chúng ta nói chuyện nhé?”

Trường Giang tắt điện thoại.

Hồng Loan sững sờ trong chốc lát, cô kìm nén sợ hãi trong lòng và lập tức gọi điện lại cho Trường Giang.

Cô có cảm giác nếu mình không gọi lại thì sẽ không còn cơ hội gặp lại người thiếu niên ấy nữa…

…. không ai bắt máy…

Hồng Loan thấy toàn thân mình lạnh lẽo. Cô tiếp tục gọi nhưng đáp lại cô chỉ là một giọng nữ đầy máy móc.

Thì ra cảm giác khi Trường Giang không liên lạc được cho cô là như thế này…

Điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay, còn Hồng Loan thì ngơ ngác ngồi trên mặt đất.

Mấy giây sau, Hồng Loan lập tức đứng dậy chạy vụt tới tủ quần áo, cô hoảng loạn thay bộ đồ khác rồi nhặt điện thoại để ra ngoài.

“Cộc cộc….”

truyện ngôn tình nữ cường là nguồn động lực để người đọc phấn đấu trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Những câu chuyện về sự vươn lên của các nhân vật nữ chính sẽ tiếp thêm năng lượng và niềm tin để chúng ta đối mặt với mọi khó khăn trong cuộc sống. đọc truyện Full cùng ha ha truyện

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gõ cửa, Hồng Loan giật nảy mình, cô lập tức dừng chân rồi quay đầu nhìn về phía sau…

Trường Giang!!!

Hồng Loan mở to hai mắt, cô sững sờ vì không thể tin. Nhưng ngay sau đó cô nhanh chóng chạy tới mở cửa sổ chỗ ban công.

“Cậu…” Hồng Loan chưa nói hết câu đã vội vã kéo Trường Giang vào trong phòng rồi thuận tay đóng chặt cửa. Tiếng đóng cửa vang lên khiến cô bừng tỉnh, cô nhanh chóng chạy tới cửa phòng chính và khóa trái cửa lại.

Làm xong tất cả những thứ này, Hồng Loan liền dựa người lên cửa thở dài một hơi.

Trường Giang lẳng lặng tiến lại gần, cậu chăm chú nhìn người trước mặt, ánh mắt tuy hờ hững nhưng lại khiến người ta cảm thấy sắp có một trận cuồng phong.

Cậu càng bước tới gần, Hồng Loan càng hoảng hốt. Cổ họng cô giống như bị ai đó bóp chặt, nhất thời không nói được gì.

“Cậu không muốn nói gì với tớ sao?”

Trường Giang đi tới trước mặt Hồng Loan, cả người cô bị vây giữa cánh cửa và lồng ngực rắn chắc của thiếu niên. Cậu tiếp tục trầm giọng hỏi: “Không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, lạnh nhạt rồi trốn tránh tôi… cậu học được ở đâu cái kiểu này? Hay là cậu muốn…”

Hồng Loan vươn tay bịt miệng Trường Giang theo bản năng, ngăn không cho cậu nói tiếp.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn