
Thanh Xuân Nồng Nhiệt
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Truyện ngôn tình sắc Thanh Xuân Nồng Nhiệt trạng thái : truyện full Thể loại : truyện H văn , văn phong không phù hợp vui lòng không đọc truyện nếu bạn chưa đủ 18 tuổi . Nội Dung : Thanh xuân cho ta yêu bằng cả trái tim nguyên sơ, dám đốt cháy bản thân trong ngọn lửa nhiệt thành dẫu biết trước tro tàn lạnh giá. Dẫu ngày ấy qua đi, dấu chân hai đứa in hằn trên con đường đầy lá phượng vẫn âm thầm thổn thức, nhắc ta nhớ về thứ tình yêu tinh khôi nhất nơi trái tim tập tễnh làm người lớn, nhưng nụ cười vẫn trong trẻo tựa buổi ban mai.
Chương 40
Trường Giang ngồi ở một bàn khác, khi nhìn thấy Hồng Loan không từ chối bất cứ người nào, chỉ cần có người mời là cô lập tức uống thì cậu thật sự không yên lòng. Trường Giang đi qua bàn Hồng Loan, cậu đang định lấy chén rượu trong tay cô thì bị một nữ sinh ngăn lại.
Hồng Loan nhìn tình cảnh này, cô hiểu cô bạn muốn tỏ tình.
Thật ra mọi người trong lớp đều đoán được mối quan hệ của Trường Giang và Hồng Loan, chẳng qua người trong cuộc chưa công khai nên mọi người chỉ ngầm hiểu với nhau mà thôi, cũng không ai trong lớp đi mách thầy cô hay là thọc mạch chuyện của bọn họ. Tất nhiên vẫn có nữ sinh cá biệt “âm thầm” dạy dỗ Hồng Loan trong bóng tối.
Tốt nghiệp, có những người sẵn sàng chia tay, nhưng có những người chỉ muốn tạm biệt quá khứ.
Vì vậy mà Hồng Loan không ghen, bởi cô cũng được người ta tỏ tình.
Buổi liên hoan bắt đầu sớm nên kết thúc cũng sớm, dù sao cũng là liên hoan tốt nghiệp nên không thể thiếu việc đi hát, thầy chủ nhiệm phải dặn đi dặn lại hát xong thì lập tức giải tán ai về nhà người nấy.
Đêm hè, trên đường phố là tiếng người nói chuyện huyên náo. Trường Giang nắm tay Hồng Loan, lòng bàn tay hai người hơi nhơm nhớp mồ hôi. May mà thỉnh thoảng có một cơn gió mát thổi qua, xua tan chút oi bức của mùa hè.
Kỳ nghỉ hè rất dài, bọn họ không cần phải dậy sớm mỗi ngày, kết quả thi đại học phải một thời gian nữa mới có. Trường Giang không biết phải làm gì để khoảng thời gian này nhanh hết, thế là cậu bèn rủ Hồng Loan đi du lịch.
Tuy nhiên Hồng Loan đã sớm có ý định đi gặp bố mẹ. Mặc dù bố mẹ nói cuối tuần sẽ về, nhưng một năm không gặp, cô rất muốn gặp bố mẹ mình, cô còn muốn đến thăm quan thành phố nơi bọn họ làm việc hoặc là đi chơi đâu đó.
Với lại nếu cô và Trường Giang ngang nhiên đi du lịch như thế… chú Thành và cô Thành sẽ nghĩ thế nào?
Hồng Loan thật sự không làm được.
Trong những câu truyện ngôn tình, tình yêu luôn hiện lên như một bản nhạc dịu dàng, hòa quyện giữa hai tâm hồn. Đó là những khoảnh khắc ngọt ngào khi ánh mắt chạm nhau, khi lời nói giản đơn cũng trở thành niềm hạnh phúc. đọc truyện full hay cùng ha ha truyện
Đề nghị bị từ chối khiến trong lòng Trường Giang không được thoải mái.
Mấy tháng vừa rồi là giai đoạn quan trọng để chuẩn bị cho kỳ thi đại học nên học tập được đặt lên hàng đầu.
Đổ mồ hôi trên trang giấy hay rơi nước mắt trên bài thi là sự lựa chọn của riêng mỗi người.
Còn Hồng Loan thì tránh cậu như tránh tà, vì thế bọn họ tiếp xúc thân mật càng ít hơn. Cộng thêm việc bố mẹ ở nhà quá bất tiện, bọn họ phải giả vờ để tránh bị phát hiện. Với lại ai cũng biết việc học là quan trọng nên không dám lơ là, dù ở cạnh nhau cũng cực kỳ quy củ, thậm chí quan hệ còn nhạt như lúc ban đầu.
Bây giờ đã kết thúc tháng ngày ăn chay, Trường Giang nghĩ thôi mà đã ngứa ngáy trong lòng.
Thấy sắp về đến cửa nhà, Trường Giang kéo Hồng Loan ra sau một gốc cây to, sau đó tiến sát lại gần cô.
“Cậu muốn làm gì?”
Lưng Hồng Loan dựa lên thân cây thô ráp, cô nhanh chóng ngửi thấy mùi nguy hiểm khi thấy khuôn mặt Trường Giang gần mình trong gang tấc. Lâu rồi bọn họ không gần gũi như này, trái tim cô hơi loạn nhịp, cô bối rối muốn đẩy cậu ra.
Nhưng mà Trường Giang lại không nhúc nhích tí nào.
“Hồng Loan phải bồi thường cho tớ.” Môi Trường Giang ngày càng tiến gần Hồng Loan, hơi thở nóng rực của thiếu niên khiến mặt cô đỏ bừng.
Cô chưa từng nói không đi du lịch thì phải bồi thường, người này rõ ràng đang viện cớ!
Hồng Loan há mồm định giải thích, không ngờ môi cô đã bị người ta phong ấn ngay sau đó.
Đầu lưỡi Trường Giang linh hoạt cạy mở hàm răng Hồng Loan, lưỡi cậu cuốn lưỡi cô. Chỉ trong chốc lát mà cả người Hồng Loan đã mềm nhũn, hai tay cô vô thức ôm cổ cậu giống như là đang đáp lại.
Trường Giang khẽ cười, lồng ngực nam tính dính sát vào bầu vú mềm mại của thiếu nữ…
Hồng Loan cũng rất nhớ cậu.
Hồng Loan muốn tạo bất ngờ cho bố mẹ nên cô không nói mình sẽ tới Sài Gòn, mà dù có nói thì chắc chắn bọn họ cũng không đồng ý.
Tuấn mời Hồng Loan đến nhà mình chơi, cho nên hai ngày này Hồng Loan đều ở nhà bạn mình, vì thế cô còn chưa xác định được thời gian xuất phát.
Mấy cô gái ở cạnh nhau luôn có nhiều chuyện để làm, nhất là sau khi thi xong đại học, bọn họ lang thang khắp phố ăn vặt, cùng nhau đi mua sắm ở trung tâm thương mại và còn nhảy audition quên trời quên đất, ban đêm thì tâm sự đến khuya…
Đã qua thời kỳ phải mặc đồng phục, có cô gái nào không yêu thích các loại váy áo xinh đẹp điệu đà? Hồng Loan không ngoại lệ, cô trở về nhà họ Thành với túi lớn túi nhỏ trên tay.
Ba năm không mua sắm, một lần mua sắm bằng cả ba năm.
Mấy ngày Hồng Loan đi vắng, Trường Giang phòng không gối chiếc, may mà có hội bạn thân rủ ra ngoài tụ hội.
Hồng Loan nhìn vé tàu cao tốc ngày mai, bây giờ cô sẽ đi nói chuyện với cô chú, còn Trường Giang thì để buổi tối rồi nói.
Cô đi đến phòng ngủ của cô Thành thì thấy cửa không khóa, cánh cửa hé mở có thể thấy một chút bên trong phòng.
Lúc này cô Thành đang đứng trước cửa sổ, tay cầm điện thoại nói chuyện cùng ai đó.
Hồng Loan giơ tay gõ cửa nhưng rồi lại buông xuống, cô định trở về phòng, đợi cô Thành nói chuyện xong rồi sẽ quay lại. Nhưng lúc chuẩn bị xoay người, Hồng Loan lại nghe thấy cô Thành gọi “Tố Anh”, tiếng gọi này khiến động tác của cô lập tức dừng lại.
“…… Kỳ thi đại học cũng đã kết thúc, hai em còn định giấu Hồng Loan đến bao giờ, nói cho con bé biết thôi …… Chị hiểu…… Chị cũng định đưa Hồng Loan đến chỗ bọn em. Một năm không gặp mặt, con bé rất nhớ hai đứa…”
“Ok… Em cũng vậy, đừng chỉ biết lo cho lão Nguyễn mà không chú ý tới sức khoẻ của mình… Rồi, lại còn khách sáo với chị như vậy làm gì… Được, đợi hai em về, giờ cứ tạm thời vậy…”
Mẹ Thành tắt điện thoại, cô thở dài ngồi xuống ghế sô pha.
“Cô ơi….”
“A…” Giọng nói của Hồng Loan bất thình lình truyền tới khiến mẹ Thành giật mình, cô gạt bỏ suy nghĩ trong đầu rồi quay lại vẫy tay với cô gái nhỏ đang đứng ở cửa.
“Hồng Loan, mau vào đây nào.”
Hồng Loan tiến lại gần, khuôn mặt luôn tươi cười với người lớn giờ không còn cảm xúc.
“Cô có thể nói cho con biết bọn họ xảy ra chuyện gì không?”
Ánh mắt Hồng Loan dại ra, hai chữ “bọn họ” cho thấy cô đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện.
Mẹ Thành đau lòng nắm tay cô gái nhỏ rồi nhỏ giọng trấn an: “Cô định nói với con từ lâu… nhưng tình trạng của bố con lại đột nhiên chuyển biến xấu… Nhưng mà con đừng lo lắng, hiện tại bố con đã xuất viện và đang ở nhà tĩnh dưỡng. Mấy ngày nữa là có thể về đây, con yên tâm.”
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn
