Mô tả hình ảnh

Thanh Xuân Nồng Nhiệt

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Thanh Xuân Nồng Nhiệt trạng thái : truyện full Thể loại : truyện H văn , văn phong không phù hợp vui lòng không đọc truyện nếu bạn chưa đủ 18 tuổi . Nội Dung : Thanh xuân cho ta yêu bằng cả trái tim nguyên sơ, dám đốt cháy bản thân trong ngọn lửa nhiệt thành dẫu biết trước tro tàn lạnh giá. Dẫu ngày ấy qua đi, dấu chân hai đứa in hằn trên con đường đầy lá phượng vẫn âm thầm thổn thức, nhắc ta nhớ về thứ tình yêu tinh khôi nhất nơi trái tim tập tễnh làm người lớn, nhưng nụ cười vẫn trong trẻo tựa buổi ban mai.

Chương 33

Cô đi đến trước bàn trang điểm, thấy trong gương mái tóc mình hơi rối, cô bèn cầm lược chải mái tóc ngắn của mình, sau đó cố làm ra vẻ không sao cả, “Tớ là người từng học võ, cho dù có đánh nhau thì cũng không chịu thiệt thòi.”

Nhớ tới mấy nữ sinh kia, còn cả cái người được gọi là hoa khôi, tốc độ trên tay Hồng Loan dần dần chậm lại, cô bắt đầu trả lời vấn đề lúc trước của Trường Giang.

“Tớ không biết mấy nữ sinh kia, nhưng bọn họ đều gọi một nữ sinh rất đẹp là hoa khôi… Với lại tớ thật sự không hiểu nổi nếu thích cậu thì sao không đi tìm cậu, việc gì phải kéo đàn kéo lũ ra oai trước mặt tớ? Tưởng tớ dễ bắt nạt chắc?!”

Hồng Loan đột nhiên tức giận, lúc bị đám người kia vây quanh, cô vẫn rất bình tĩnh, kể cả đánh nhau cũng chỉ cảm thấy không được thoải mái. Nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra là mình có tức giận, nhớ tới lời nói của mấy nữ sinh kia là trong lòng cô lại khó chịu, tuy nhiên cô biết những lời ấy không phải nguyên nhân chính làm cô tức giận.

Hồng Loan để cái lược xuống bàn, cô chuẩn bị lên giường, “Cậu về phòng đi, tớ muốn đi ngủ.”

Vẻ mặt Hồng Loan giống như bình thường, nhưng Trường Giang vẫn nhận ra cô đang tức giận.

Cậu giữ chặt Hồng Loan rồi ôm cô vào lòng.

“Để Hồng Loan phải ấm ức là lỗi của tớ.”

Khi mặt mình kề sát lồng ngực ấm áp, Hồng Loan bèn vươn tay đẩy người Trường Giang, nhằm kéo dãn khoảng cách giữa hai người, “Năm người đánh không lại một người, tớ mới không ấm ức đâu! Nếu cậu mà nhìn thấy hoa khôi của mình bị tớ đẩy ngã, có khi cậu sẽ cực kỳ đau lòng và còn cảm thấy tớ rất bạo lực cho mà xem…”

Trường Giang buông Hồng Loan ra. Dù bản thân không muốn Trường Giang ôm, nhưng thấy cậu nghe xong liền lập tức buông tay thì Hồng Loan tủi thân đến nỗi sống mũi cay cay.

Cô đang định lên giường vùi mình vào trong chăn nhưng thân thể lại bị thiếu niên giam cầm trong vòng tay. Trường Giang cúi đầu cắn nhẹ lên môi Hồng Loan như muốn trừng phạt, “Nói bậy bạ gì vậy.”

Hồng Loan mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thật ra cô cũng không định nói gì, cô chỉ đang phản bác theo bản năng, hoặc là thể hiện sự bất mãn của mình mà thôi.

Trường Giang nhanh chóng nắm ngay cơ hội này, cậu lập tức hôn lên đôi môi đang hé mở của người con gái. Mới hôn có một lát mà đầu óc Hồng Loan đã trống rỗng, cơn tức giận vô hình dường như bị xóa sạch.

Trường Giang buông cánh môi Hồng Loan ra, cậu vẫn giữ nguyên tư thế, trán cậu tì lên trán cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt ướt mơ màng của thiếu nữ.

“Nếu Hồng Loan không biết thì bây giờ tớ sẽ nói — Tớ chỉ đau lòng một mình Hồng Loan.”

“Những người khác không liên quan gì đến tớ.” Trường Giang cầm tay Hồng Loan đặt lên ngực mình, hơi thở nóng bỏng của cậu phả lên mặt cô, “Hoa khôi không phải của tớ, Hồng Loan mới là của tớ.”

Người này rõ ràng học dốt văn, vậy mà miệng lưỡi lại ngọt như đổ mật. Nội tâm Hồng Loan rối bời, nhất thời không biết phải làm sao.

Thấy người trong lòng có vẻ đã hết giận, Trường Giang bèn ôm cô ngồi xuống giường và để cô ngồi trên đùi mình, sau đó dụ dỗ cô kể chuyện: “Cậu nói cho tớ biết tối nay đã xảy ra chuyện gì?”

Thật ra Hồng Loan không yếu đuối như vậy, vết cào trên mặt không phải vết thương gì lớn, cô cũng không để trong lòng.

Trước kia học taekwondo, thương tích trên người cô còn nghiêm trọng hơn nhiều, vết cào này quá là bình thường.

Chẳng qua tính chất sự việc khác biệt, nên trong lòng cô khó tránh khỏi không được thoải mái.

Nhưng dù gì cũng đã xả giận xong, Hồng Loan bèn kể lại mọi chuyện diễn ra ở nhà vệ sinh cho Trường Giang nghe.

Hồng Loan kể xong nhưng Trường Giang vẫn không nói gì, giờ phút này cả gian phòng bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ thường.

Cô giật giật góc áo Trường Giang, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi: “Cậu sao vậy?”

Trường Giang xoa đầu người trong lòng, trên mặt là nụ cười nhợt nhạt, “Hồng Loan của tớ làm tốt lắm, không hề nương tay khi bị người ta bắt nạt.”

“Tất nhiên rồi.” Hồng Loan hếch cằm lên, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Trường Giang nhìn gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn gần mình trong gang tấc, cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại ở vết cào đỏ ửng trên má cô, “Việc tiếp theo hãy để tớ giải quyết.”

Sắc mặt Trường Giang lạnh lùng, Hồng Loan lại giật giật góc áo cậu, “Cậu muốn làm gì?”

“Tính sổ!”

Hồng Loan: “….”

Trường Giang nhéo má cô và nói, “Đừng bận tâm.”

Sau đó cậu thả cô xuống dưới đất, để cô đứng trước mặt mình, cậu vươn tay cởi áo khoác dài của cô, cậu còn vén cả váy ngủ của người trước mặt lên cao.

Hồng Loan không kịp chuẩn bị, cô vừa xấu hổ vừa bối rối, tay nhỏ liên tục kéo váy ngủ, “Cậu cậu … cậu định làm gì?”

Nhưng Hồng Loan phản kháng không có tác dụng, một tay Trường Giang giữ váy ngủ của cô, còn tay kia xoay người cô một vòng.

Làn da trắng trẻo mềm mại không có bất cứ vết thương nào, lúc này Trường Giang mới chịu thả váy của cô xuống.

Cuối cùng Hồng Loan cũng hiểu ra ý đồ của Trường Giang, nhưng phần da thịt từ ngực đổ xuống bị phơi bày dưới ánh đèn vẫn khiến cô xấu hổ không thôi, cô đỏ mặt cúi đầu sửa lại làn váy của mình.

Trường Giang cảm thấy buồn cười, tuy nhiên cậu cũng không trêu đùa cô, mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Muộn rồi, cậu lên giường ngủ đi.”

Hồng Loan gật đầu, cô vén chăn rồi leo lên giường.

Truyện ngôn tình sắc không chỉ là giải trí mà còn là nguồn kiến thức tinh thần quý giá. Sau những ngày làm việc căng thẳng, đọc truyện có thể giúp bạn tìm thấy sự đồng cảm và những bài học ý nghĩa về tình yêu, cuộc sống. Những câu chuyện này có thể trở thành động lực để bạn vượt qua khó khăn, nhìn nhận mọi thứ với góc nhìn tích cực hơn. Truyện Full

Trường Giang cúi người dịch chăn giúp cô, lúc chuẩn bị quay người rời đi thì tay trái bỗng nhiên bị kéo lại.

Hồng Loan giật mình, cô vội buông tay ra, cũng không nói bất cứ cái gì.

Khi nhìn thấy Trường Giang muốn đi, cô vô thức vươn tay ra kéo cậu. Xúc động qua đi, cô nhất thời không biết nói cái gì.

Chẳng lẽ muốn cậu ở đây ngủ với mình? Hình như không phải ý tứ này.

Nói đến ngủ chung một chỗ thì bọn họ đã ngủ rất nhiều lần, chẳng qua những lần ấy nếu không phải làm chuyện kia rồi ngủ chung giường, thì cũng là ngủ chung giường rồi làm chuyện kia… Tối nay nếu Trường Giang không đi, sau khi ôm ôm hôn hôn mà cậu không nhịn được thì phải làm sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, Trường Giang không thể nào hiểu được những suy nghĩ lóe lên trong đầu Hồng Loan, nhưng cậu lại phát hiện ra cô đang ỷ lại mình.

Trường Giang mỉm cười, cậu nắm bàn tay vừa mới kéo tay mình rồi đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, sau đó nhét tay cô vào trong chăn.

Cậu còn cúi đầu dịu dàng hôn lên đôi mắt cô.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn