Tổng Cường Kiềm Chế A

Tổng Cường Kiềm Chế A

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Tổng Cường Kiềm Chế A mang tới thông điệp Mỗi năm chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch, năm nay có mặt cậu nhóc siêu quậy giống anh. Em có thể chăm được cả hai chàng trai nhỏ bé này không? Vợ yêu

Chương 7 : loạng choạng xuống giường

Trong quán bar, bạn tốt của Ôn Thiếu Nhiên – Mã Vực đang mang bộ dạng xem kịch vui: “Đừng uống nữa, coi như bây giờ cậu có uống say, cũng không thay đổi được sự thật, trừ phi cậu đấu tranh… Nhưng lấy tính cách của cậu, sợ rằng rất khó làm ra chuyện như vậy.”

“Cậu đây là đang cười trên nỗi đau của người khác sao?” Ôn Thiếu Nhiên liếc Mã Vực một cái, tức giận nói.

“Đúng vậy đó.” Mã Vực hào phóng thừa nhận: “Cho tới bây giờ cậu đều không tham dự vào việc làm ăn của gia đình, cái này cũng không có nghĩa là cậu có thể thoát khỏi trách nhiệm con trai trưởng nhà họ Ôn, tin tưởng bản thân cậu cũng hiểu rõ, bằng không đối với cuộc kết hôn này, làm sao cậu có miệng lại không nói ra một tiếng?”

“Không lên tiếng sao?” Ôn Thiếu Nhiên kéo ra một nụ cười thản nhiên, bản thân mình không đấu tranh sao? Nếu như thật sự không có, như vậy ngày đó hẹn gặp mặt với Lục Phi, tại sao anh cố ý không đến vậy? Nghĩ tới đây, dưới đáy lòng Ôn Thiếu Nhiên không khỏi lạnh lùng cười nhạo chính mình.

“Lên tiếng có ích không?” Tay Ôn Thiếu Nhiên cầm ly rượu trước mặt lên nhẹ nhàng lắc lắc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Thân là con trai cả nhà họ Ôn, trong mắt ba mẹ không thể thừa kế công ty đã là tội ác tày trời, nếu trong hôn nhân không để cho nhà họ Ôn có được lợi ích, vậy thì thật sự là tội đáng chết vạn lần rồi.”

Mã Vực nghe ra được trong lời nói Ôn Thiếu Nhiên có ý tứ giễu cợt, không khỏi cảm thấy buồn thay cho anh, số mạng Ôn Thiếu Nhiên thật không có biện pháp thay đổi, mà điều anh có thể làm chỉ là chúc phúc và ủng hộ người bạn tốt này thôi.

“Có lẽ cuộc hôn nhân này không tệ như cậu nghĩ.” Mã Vực an ủi: “Theo tôi được biết, Lục Phi chính là đại mỹ nữ, không chỉ là người đẹp, hơn nữa năng lực rất xuất sắc, quan trọng hơn, cô ấy chính là người có cơ hội được chọn cao nhất để trở thành người thừa kế Tập đoàn Lục thị trong tương lai, nói thật, cậu cưới được Lục Phi chính là làm cho không ít người nổi tiếng tài giỏi ghen tỵ.”

Nghe đến mấy câu này, Ôn Thiếu Nhiên lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Mã Vực, vẻ mặt kinh ngạc: “Thì sao, cậu cũng là một người trong đó hả?”

“Ha ha, Lục Phi cũng không phải là thức ăn của tôi.” Mã Vực vừa nghe xong sợ đến vội vàng lắc đầu: “Lục Phi cũng không phải là cô gái bình thường, trên thương trường cô ấy tên riêng là: ‘Người đẹp lạnh lẽo’ danh xưng là Nữ cường nhân siêu cấp (super), tôi đây cũng không thể điều khiển được cô gái lợi hại như vậy, nhưng cậu - cái người bác sĩ khoa ngoại thiên tài thông minh hãy tới chinh phục cô ấy đi.”

“Chinh phục cô ấy?” Ôn Thiếu Nhiên không quan tâm mà nở nụ cười: “Tôi là cái gì mà muốn chinh phục cô ấy? Coi như đã kết hôn, chúng tôi cũng chỉ là người xa lạ ở chung thôi, huống chi tôi không có một chút hứng thú nào với việc chinh phục một nữ doanh nhân lạnh lẽo.”

“Thế nhưng ‘Người đẹp lạnh lẽo’ có thể cứu vớt nhà họ Ôn các cậu.” Mã Vực nói trúng tim đen.

Lông mày Ôn Thiếu Nhiên nhíu chặt lại, căn bản không cách nào phản bác lại lời nói của Mã Vực, khóe miệng vẽ ra một nụ cười lạnh: “Đúng vậy, cô… chính là cọng cỏ cứu mạng nhà họ Ôn chúng tôi.”

Mã Vực biết giờ phút này trong lòng Ôn Thiếu Nhiên có nhiều uất ức, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ở một bên uống rượu với anh, mà đây cũng là điều duy nhất hiện tại anh có thể làm, haiz! Anh than thở trong lòng, hi vọng cái người đẹp lạnh lẽo trong truyền thuyết kia có thể thay đổi cuộc hôn nhân này, bằng không cuộc sống hôn nhân của bọn họ nhìn là có thể hiểu được.

Đêm nay, Ôn Thiếu Nhiên từ trước đến nay có lực tự chủ rất mạnh lại uống đến say không còn biết gì, cuối cùng vẫn do Mã Vực bảo tài lái xe đưa anh trở về nhà trọ.

….

Hôm sau, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, Ôn Thiếu Nhiên ngồi phịch trên giường lớn rên rỉ một tiếng, bàn tay vuốt cái trán, lông mày nhíu chặt, chậm rãi mở mắt, say rượu nhức đầu làm cho anh rên rỉ mấy tiếng nữa, lật người ở trên giường, từ từ trở mình tỉnh lại.

Cặp mắt Ôn Thiếu Nhiên hoàn toàn mở ra, nhìn trần nhà một hồi lâu, mới chậm rãi xuống giường, nhìn một lượt khắp căn phòng, phát hiện anh đang ở tại nhà trọ của mình, nghĩ thầm nhất định là Mã Vực đưa mình về, bởi vì nhà trọ này chỉ có mình Mã Vực biết, ngay cả ba mẹ cũng không biết anh đang ở nhà trọ nào bên ngoài.

Ôn Thiếu Nhiên loạng choạng xuống giường, đi vào phòng tắm tẩy đi mùi rượu trên cơ thể, để cho mình khôi phục vẻ nhẹ nhàng, khoan khoái và tỉnh táo những ngày qua, nước ấm áp truyền từ đỉnh đầu xuống, làm cho đầu óc anh càng ngày càng trở nên tỉnh táo, lý trí cũng chầm chậm quay lại.

Anh rất ít khi phóng túng như vậy, thậm chí chưa từng thất thố như vậy, nhưng tối hôm qua anh quả thật muốn hung hăng say một trận, nếu không buồn bực đè nén dưới đáy lòng không chỗ trút ra, anh thật sự sẽ nổ tung.