Tổng Cường Kiềm Chế A

Tổng Cường Kiềm Chế A

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Tổng Cường Kiềm Chế A mang tới thông điệp Mỗi năm chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch, năm nay có mặt cậu nhóc siêu quậy giống anh. Em có thể chăm được cả hai chàng trai nhỏ bé này không? Vợ yêu

Chương 21 : Lục Phi vừa mừng vừa sợ

“Cái gì?” Lòng của Lục Phi chợt nhảy lên đặc biệt lợi hại, hơn nữa ánh mắt anh sáng quắc, bộ dạng giống như muốn tỏ tình với cô vậy, khiến cho cô nhất thời căng thẳng.

“Ôn thị có nguy cơ phá sản sao?” Anh hỏi một vấn đề khiến Lục Phi thật bất ngờ, cô hoài nghi nhìn anh, không phải là anh không muốn quan tâm đến Ôn thị sao?

“Phá sản.” Mặc dù rất nghi hoặc, như cô vẫn nói cho anh biết sự thật, “Tất cả các công việc đang dần đi vào quỹ đạo.”

“Thật sao?” Vẻ mặt Ôn Thiếu Nhiên như có điều suy nghĩ, toát ra một câu khiến cho cô càng kinh ngạc hơn, “Đã như vậy, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật thôi.”

“Cái gì?” Lục Phi cho là mình nghe lầm.

“Đem công việc trên đầu em giao cho những người khác, sau đó chúng ta đi hưởng tuần trăng mật.” Không phải Ôn Thiếu Nhiên đang thương lượng với cô, mà trực tiếp yêu cầu.

Lục Phi vừa mừng vừa sợ, chính mình không thể tin những điều lỗ tai nghe được, điều tốt đẹp chính là cô được nuôi dưỡng thành cô gái thùy mị nết na, để cho cô cố gắng kiếm chế nội tâm kích động không có cách nào nói rõ.

“Anh nói sự thật sao?” Giọng nói của cô khẽ run rẩy, tất cả việc ấy sao không chân thật tí nào, giống như là đang nằm mộng vậy, tới quá đột ngột.

“Anh có cần thiết phải lừa dối em không?” Ôn Thiếu Nhiên cảm thấy rất buồn cười, rốt cuộc cô gái nhỏ trước mắt vẫn không hề tự tin, suy nghĩ một chút cũng không đúng, cô thế nhưng là hòn ngọc quý trong tay chủ tịch Lục thị, công chúa nhỏ của Lục thị, làm sao lại hỏi vấn đề không xác thực như vậy? Nhưng dáng vẻ này của cô, khiến cho anh cảm thấy rất đáng yêu.

“Được.” Lục Phi cố nén xúc động vui đến sắp khóc, dùng sức gật đầu với anh, “Em lập tức đem công việc trên tay giao cho người khác tiếp quản.”

Anh không hy vọng cô nhúng tay về hoạt động của Ôn thị, như vậy cô sẽ không nhúng tay, chỉ cần có thể khiến thời gian dừng lại ở hạnh phúc như bây giờ, cô bằng lòng buông bỏ tất cả.

Ôn Thiếu Nhiên cười, vươn một cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, ôm thật chặt, một câu cũng không nói, cứ ôm như vậy.

Những ngày kế tiếp đối với Lục Phi mà nói, giống như đưa thân vào thiên đường bình yên tuyệt vời, Ôn Thiếu Nhiên mang theo cô đi tới Hy Lạp xinh đẹp, mỗi ngày tận tình tiếp nhận thử thách với ánh mặt trời.

Cô không biết như thế này có tính là Ôn Thiếu Nhiên yêu cô hay không, mỗi khi trong lòng cô suy đoán thì kết quả luôn làm người ta như đưa đám, bởi vì cô chưa từng chính tai nghe được Ôn Thiếu Nhiên nói thích cô, cho nên mỗi lần lời đến khóe miệng, cô vẫn không có can đảm hỏi ra, rất sợ mình nhận được đáp án làm bản thân thất vọng.

Nói cô nhát gancũng được, nói cô yếu đuối cũng được, cô cũng chỉ muốn sống như lúc này, không nghĩ cái gì cả, bọn họ có thể sống giống như hiện tại vậy, mặc dù cô cũng có lòng tham, nhưng thực tế không cho phép cô có lòng tham, huống chi hiện tại hai người bọn họ giống như một đôi nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt, cô chỉ muốn hưởng thụ tất cả ngọt ngào và hạnh phúc này là tốt rồi.

Trong lòng Lục Phi an ủi mình như vậy, nhưng mà cô là người trong cuộc, không có cái gì mà người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, không nhìn ra Ôn Thiếu Nhiên che chở cô đến cỡ nào, quả thật cô tựa như một bảo bối, bị Ôn Thiếu Nhiên đặt ở trong lòng bàn tay cẩn thận chở che.

Từ nhỏ đến lớn Lục Phi chưa từng được vui vẻ giống như hiện tại, nhiều năm ở nhà họ Lục áp dụng chế độ giáo dục tàn khốc và bận rộn với công việc, cô đã không biết cái gì gọi là vui vẻ cười to, cái gì gọi là cả người thoải mái, cái gì gọi là tự do tự tại rồi.

Ôn Thiếu Nhiên dần dần hiểu rõ quá khứ của Lục Phi, biết cái người nhìn như kiên cường không gì có thể phá vỡ nổi nhưng thật ra là một cô gái nhỏ rất yếu đuối, anh thậm chí không thể tin tưởng được, thân thể cô gái nhỏ yếu ớt như vậy, làm sao có thể sống ở nhà họ Lục phức tạp, hơn nữa còn biểu hiện xuất sắc như thế này.

Nhà họ Ôn lục đục đấu đá làm cho anh chán ghét, càng không cần phải nói nhà họ Lục còn to lớn hơn cả nhà họ Ôn, rốt cuộc là cái cô gái nhỏ này làm sao sống đến bây giờ được? Nghĩ tới đây, trái tim Ôn Thiếu Nhiên lập tức có cảm giác đau đớn mờ ảo, cảm thấy đau lòng thay cô.

Vì vậy Ôn Thiếu Nhiên đối xử với cô càng ngày càng tốt, càng thêm nuông chiều cô say đắm, cả người cô gái nhỏ cũng tản ra hơi thở mềm mại đáng yêu.

Có lẽ Lục Phi không phát hiện mình trở nên cám dỗ đến cỡ nào, nhưng Ôn Thiếu Nhiên có phát hiện, hơn nữa càng ngày càng thêm say đắm cô sâu hơn, gần như đến trình độ không có cách nào tự kềm chế.

Có đôi khi, anh thật sự rất sợ tình cảm mình như mỡ dầu tuôn ra mênh mông sẽ dọa Lục Phi chạy, cho nên mỗi lần muốn tỏ tình với cô, cũng lặng lẽ đem những lời đó lại nuốt vào trong bụng.

Anh vẫn tự nói với mình, muốn tìm một cơ hội thích hợp, nói những lời trong trái tim mình với cô, nhưng anh lần lượt bỏ qua các cơ hội, cho đến khi hai người chuẩn bị kết thúc tuần trăng mật, ngày mai sẽ phải trở về nước, anh âm thầm quyết định hôm nay nhất định phải nói ra chuyện kia.

======= Truyện ngôn tình hay ======

======= tiểu thuyết Ngôn Tình Nữ Cường======

=======Truyện Ngôn Tình Tiểu Thuyết Tổng Tài ====

“Muốn đi đâu?” Lục Phi cảm thấy một tuần lễ này giống như là sống ở trong mộng, cô cũng không hy vọng xa vời có thể cùng anh bổ sung tuần trăng mật, nhưng anh vẫn đền bù, mỗi lần cảm nhận được hạnh phúc thì cô lại có loại cảm giác chết cũng không nuối tiếc.

“Đi thì biết.” Ôn Thiếu Nhiên thần thần bí bí nói với cô.

Anh đặc biệt nhờ hai nhân viên ở đây giúp một tay an bài vài hoạt cảnh lãng mạn, anh lớn đến như vậy, đều là con gái ngã vào anh, mà số lần anh theo đuổi con gái chính là trứng vịt, vì hành động hôm nay, anh còn đặc biệt lên mạng tra cứu thật lâu, chỉ sợ xảy ra việc không may, ngay cả thi học kỳ anh cũng chưa từng căng thẳng như vậy, nhưng sắp tới giờ tỏ tình thì anh lại không ngừng căng thẳng, lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi hột.

Ôn Thiếu Nhiên dẫn theo Lục Phi đi tới một chỗ bên hồ, nước hồ thăm thẳm như được ánh nắng chiều vào làm cho biến mất, cả mặt hồ vô cùng đẹp.

“Trời ạ, thật là đẹp đó.” Lục Phi thấy một màn này, không nhịn được thở dài nói: “Sao anh tìm được nơi này?”

“À, nghe người ta giới thiệu.” Nhưng thật ra là anh đã lên mạng tìm, đây là một trong những địa điểm tỏ tình được rất nhiều người để cử.

“Đi, chúng ta đi ra hồ, thuyền sẽ chạy đến giữa hồ, thấy mặt trời lặn đẹp hơn.” Ôn Thiếu Nhiên nói như thật, người không biết còn tưởng rằng anh đã tới đây.

Lục Phi hưng phấn gật đầu, đi theo phía sau anh về phía con thuyền nhỏ đậu bên cạnh hồ, nhảy lên thuyền, Ôn Thiếu Nhiên vươn tay, nhẹ nhàng đỡ cô lên thuyền, bắt đầu từ từ chèo thuyền hoa, hướng ra giữa hồ.

Ánh nắng rọi ảnh ngược trên mặt hồ, bọn họ giống như đưa thân vào trong ánh nắng chiều, cảnh tưởng thật là đẹp đến không thể nào tả xiết.

Thuyền dừng giữa hồ, đôi tay Ôn Thiếu Nhiên hồi hộp bắt lấy mũi thuyền, ở trong lòng hồi tưởng lại lời tỏ tình đã tập kỹ vào tối hôm qua, vài lần mở miệng muốn nói, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt Lục Phi hưng phấn nhìn trời chiều đầy nắng, anh lại cứng rắn nuốt lời đó trở vào bụng.