Tổng Cường Kiềm Chế A

Tổng Cường Kiềm Chế A

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Tổng Cường Kiềm Chế A mang tới thông điệp Mỗi năm chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch, năm nay có mặt cậu nhóc siêu quậy giống anh. Em có thể chăm được cả hai chàng trai nhỏ bé này không? Vợ yêu

Chương 20 : Không biết vì sao

“Bà xã, anh còn chưa muốn đủ.” Ôn Thiếu Nhiên nói xong kéo cô một cái, ôm cái mông của cô, để cho hai chân cô vòng chắc cánh tay của mình, từ từ đi về phía phòng ngủ của bọn họ.

“Ôi...” Mỗi lần chuyển động, anh đều giống như là cố ý, khối mạnh mẽ kia đặt trong cơ thể mềm mại và nhạy cảm của cô.

Ôn Thiếu Nhiên đặt cô lên trên giường nệm êm ái, đã phát tiết qua một lần nên anh không nóng nảy, từ từ ra vào, một hồi lâu, anh đột nhiên cầm lấy trái bưỡi, đưa tay nhỏ bé của cô đặt lên chày sắt của anh, “Giúp anh.”

Lục Phi đỏ mặt, nhìn chằm chằm vật trơn bóng ngẩng cao trong tay, không tự chủ nhẹ nhàng di chuyển một chút, trong nháy mắt Ôn Thiếu Nhiên hít vào một hơi.

“Ôi, trời ơi, đừng ngừng, cứ như vậy.” Anh chỉ đạo cô, để cho cô tay cô di chuyển lên xuống trên vật ngẩng cao của anh, anh tựa vào đầu giường, mắt không nhắm lại, cảm giác này thật đáng chết, để cho anh cơ hồ không nhịn được lại muốn xuất ra một lần nữa.

“Em chính là một tiểu yêu nữ.” Anh nghiêng người đè cô xuống dưới thân thể mình, miệng ngậm vật mê người đứng thẳng của cô, bàn tay tiến công thẳng đến chỗ non mềm giữa hai chân cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, chỉ chốc lát đã vạch cánh hoa ra, chui vào trong đó chầm chậm câu dẫn.

“A... ừ...” Tiếng rên rỉ ngâm nga của cô không ngừng quanh quẩn lỗ tai anh, nghe được mạch máu anh sôi sục, làm cho tốc độ ra vào của anh không khỏi tăng nhanh.

Khoái cảm trong cơ thể Lục Phi không ngừng dâng cao, để cho thân thể cô không tự chủ được mà giãy dụa.

“Thoải mái không?” Ôn Thiếu Nhiên biết rõ còn cố hỏi.

“Ừ...” Trong cơn mê loạn Lục Phi khẽ rên ra tiếng, đã không còn nghe được anh đang nói gì.

Anh không khách khí ngậm môi mềm của cô thêm lần nữa, đưa đầu lưỡi ra chui vào trong cánh môi non mềm, dây dưa quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô, mãnh liệt lặn lộn trong miệng cô.

"Ưmh. . . . . ."

“Trời ơi, em thật sự rất xinh đẹp.” Cô không tự chủ lộ ra vẻ mặt xinh đẹp, làm cho anh càng làm khó mình, chỉ có thể mặc cho tình cảm thúc giục bản thân đi xâm lược cô.

Mật dịch dần dần từ trong khe động chảy ra, rất nhanh dính đầy ngón tay của anh, cô theo sự ra vào của ngón tay anh, đong đưa thân của mình, hai nhũ hoa trước ngực lắc lư theo từng đợt sóng, chiếm lấy tầm mắt anh, con ngươi màu đen lập tức trở nên thâm trầm, một bàn tay khác của anh không nhịn được bao mềm mại lại, nắm bóp thật mạnh, ngón tay còn bất chợt nhẹ nhàng nhéo đỉnh nhũ hoa.

"Ôi . . . . ."

Ôn Thiếu Nhiên chợt đặt tay lên quả bưởi của Lục Phi, đôi tay trực tiếp luồng lên xoa nắn hai nhũ hoa.

“Ừ...” Lục Phi thoải mái mở cái miệng nhỏ nhắn ra rên rỉ, cặp mắt híp lại, hưởng thụ sự trêu đùa chăm sóc của anh, “Được, thật thoải mái... Á...”

Ôn Thiếu Nhiên híp mắt nhìn chằm chằm vào vẻ hưởng thụ quyến rũ của cô, đưa một cái tay ra nâng cằm cô lên, hôn cánh môi của cô một cách cuồng ép, dùng sức mút vào gặm cắn.

Lục Phi không tự chủ hé miệng, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, hai người giống như là dã thú cắn xé mút mát lẫn nhau, cô gái ưu nhã đoan trang trong nháy mắt hóa thân thành nữ thần xinh đẹp, càng trở nên cuồng dã, khiến Ôn Thiếu Nhiên hơi bị kinh ngạc, càng điên cuồng ngược đãi đôi môi cô.

“Thiếu Nhiên...” Cô nũng nịu gọi tên của anh, trong nháy mắt anh cảm thấy một trận tê dại.

“Trời ơi, cái này là em muốn đòi mạng anh sao?” Anh không nhịn được sự hấp dẫn mãnh liệt như vậy.

Ôn Thiếu Nhiên cúi đầu ngậm cánh môi của cô, triền miên quấn lấy, mật dịch không còn kịp nuốt vào chảy xuống khóe miệng của hai người, từng dòng tơ bạc tạo thành một bức tranh dâm đãng, làm cho người ta nóng nảy không yên.

Đột nhiên anh kéo hai chân của cô ra, đặt ở trên cánh tay anh, kéo hai tay của cô ghì chặt vào cổ mình, “Bà xã, vòng chắc cổ của anh.”

Chày sắt nóng như lửa chóng đỡ lên miệng huyệt hoa ướt át, dính đầy dịch hoa của cô, trượt vào một cách thuận lợi, không đợi cô kịp thích ứng đã bắt đầu đung đưa mãnh liệt, “Á...”

“Ôi...” Yêu tinh nhỏ này thật là muốn mạng người mà.

Bàn tay của anh đột nhiên dùng sức bóp đầy đặn của cô một cái, nhất thời cô thét ra tiếng chói tai, “Á!”

âm đ*o của cô y hệt như nhung tớ gắt gao ôm chặt vật cứng rắn của anh, để cho anh gần như thất bại, đôi tay nâng cái mông trắng nõn của cô lên, bắt đầu đút vào luật động điên cuồng....

“Á!” Co rút mãnh liệt khiến Lục Phi lọt vào tình cảm điên cuồng, đôi tay ôm chặt cổ của anh, giãy dụa cái mông cùng anh chìm vào bể tình dục.

“Bà xã, em rất giỏi.” Ôn Thiếu Nhiên ôm lấy thân thể run rẩy của cô, một cỗ khoái cảm mãnh liệt đánh thẳng vào giác quan của anh.

Theo tốc độ luật động càng ngày càng nhau của anh, khoải cảm hai người tích lũy gần phải sẽ bộc phát, lúc này đã đạt tới cao triều.

Một dòng nhiệt lưu phóng mạnh vào chỗ sâu nhất trong hoa huy*t của cô, cao triều bao phủ hai người bọn họ...

...

Lục Phi vừa tỉnh lại, lập tức phát hiện vị trí bên cạnh đã sớm trống không, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là nghĩ đến lời nói của Ôn Thiếu Nhiên, lòng của cô thoáng chìm xuống đáy cốc, cả người cũng xuống theo.

“Rốt cuộc mình hy vọng xa vời cái gì?” Cô thản nhiên tự giễu cợt mình, còn tưởng rằng mình có thể giống như nữ chính trong tiểu thuyết, tỉnh dậy gặp được khuôn mặt tươi cười của người mình yêu, sau đó trao mình một nụ hôn chào buổi sáng?

Lục Phi ở lại trên giường một hồi lâu, mới lười biếng rời giường.

Khi cô đi ra khỏi phòng ngủ, đã ngửi được một cỗ mùi thơm quyến rũ làm bụng cô đã sớm reo ọt ọt, cô vừa bước ra bỗng chốc trợn to mắt, giống như là vừa nghĩ tới điều gì đó, lảo đảo chạy ra phòng bếp, ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang bận rộn, ngực cô nóng lên, anh không có rời đi, không có bỏ cô lại rồi đi làm?

Ôn Thiếu Nhiên nghe được âm thanh thì xoay người, lập tức nhìn thấy Lục Phi đang dùng ánh mắt một cô gái nhỏ nhìn mình, anh không khỏi mỉm cười, “Thức dậy rồi, đói bụng sao? Chờ thêm một chút nữa là có thể ăn, anh nấu cháo hải sản, anh nghĩ em nhất định sẽ thích.”

“Được.” Lục Phi như cô gái nhỏ cứ mãi thẹn thùng, lập tức xoay người rời đi, không dám tiếp tục nhìn anh nữa.

Suy nghĩ của Ôn Thiếu Nhiên đang đặt trên nồi cháo hải sản, không nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt cô, xoay người tiếp tục chú ý đến độ lửa nồi cháo trên lò.

Sau khi Lục Phi biết mình có lộc ăn, rất không có ý tứ theo sát phía sau Ôn Thiếu Nhiên, cùng đi vào phòng bếp.

“Không phải là muốn giúp một tay chứ?” Anh ngoái đầu lại cười nói với cô, giọng điệu ấy nhẹ nhõm tự tại làm sao, “Bà xã, anh nghĩ hay là từ bỏ đi, anh còn chưa kịp mua bổ sung những thứ kia, vì chén ăn cơm của chúng ta, em nên ngoan ngoãn đi ra ngoài ngồi đi nhé.”

“Em chỉ đứng ở chỗ này nhìn, không giúp một tay có được không?” Lục Phi lựa chọn một vị trí đứng an toàn, vẻ mặt thành thật cam đoan với anh.

Ôn Thiếu Nhiên không miễn cưỡng cô nữa, bắt đầu bắt tay vào làm, mà Lục Phi đứng sau lưng anh cách đó không xa nhìn động tác thuần thục của anh, không khỏi xúc động ngàn vạn lần, một đôi tay vốn nên cầm dao giải phẩu, giờ phút này lại đang rửa chén, nói ra ai có thể tin tưởng được.

“Em có thể hỏi anh một chuyện không?” Bộ dạng giống như là vợ chồng bình thường nói việc nhà, giọng nói êm ái của Lục Phi truyền đến từ phía sau lưng anh.

“Vấn đề gì?” Ôn Thiếu Nhiên không quay đầu lại, tiếp tục động tác trên tay.

“Vì sao không kế thừa công ty Ôn thị?” Lục Phi không nghĩ ra, phần lớn con cháu nhà quyền thế có chút của cái, cũng sẽ ý chí bừng bừng vì gia tộc mà chìa ra một phần sức lực, coi như những chị em họ nhà cô không hề biết cái gì là hiệu quả và lợi ích trong đầu tư, cũng muốn tranh được một chỗ ngồi ở công ty, thế nhưng anh lại chẳng thèm ngó tới chuyện của công ty gia đình, còn không cho cô liên quan đến.

“Anh là con trai cả nhà họ Ôn, thừa kế công ty Ôn thị cũng là trách nhiệm của anh, không phải sao?”

“Ngoại trừ anh ra, nhà họ Ôn còn rất nhiều người có thể ngồi lên vị trí kia.” Giọng nói của Ôn Thiếu Nhiên nhàn nhạt, nghe không ra được chút phập phồng, “Đối với việc liều chết đến cướp đoạt gì đó, anh không có một chút hứng thú nào, anh cũng không phải là loài sói, không cần thiết.”

Không biết vì sao, nghe được trong lời của anh có ý tự giễu cợt mình, Lục Phi không nhịn cười được.

“Bác sĩ kia thì sao, anh lựa chọn làm bác sĩ là bởi vì yêu mến sao?” Lục Phi muốn hiểu rõ anh hơn một chút, lời nói không tự chủ mà bật thốt ra.

“Dĩ nhiên, không thích, ban đầu sẽ không chọn nghề nghiệp này rồi.” Ôn Thiếu Nhiên dọn dẹp xong, xoay người lại, dùng đôi mắt đen cầu hồn đoạt phách nhìn chằm chằm cô.

“Anh thật sự không hề nghĩ đến việc kế thừa Ôn thị, thậm chí ngay cả đi vào làm việc cũng không muốn?” Lục Phi vừa nghĩ đến chuyện ba Ôn tha thiết chờ đợi mình, cô không khỏi cảm thấy tình thế khó xử, rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm cho tất cả mọi người hài lòng đây?

“Không có.” Giọng điệu của Ôn Thiếu Nhiên rất kiên định, “Nếu có thể, ban đầu anh lập tức chọn kinh doanh chứ không hề chọn làm bác sĩ rồi, em là vợ của anh, xin em hãy đứng về phía anh, đừng để cho anh cảm thấy người bên gối không một lòng với anh, được không?”

======= Truyện ngôn tình hay ======

======= tiểu thuyết Ngôn Tình Nữ Cường======

=======Truyện Ngôn Tình Tiểu Thuyết Tổng Tài ====

Ôn Thiếu Nhiên không có ngu ngốc, biết ba nhìn trúng Lục Phi có tài kinh doanh thiên phú, cho nên mới để cho anh cưới cô, vốn là anh có thể không để ý đến tất cả những chuyện ba và cô làm, bởi vì khi đó anh hoàn toàn không có tình cảm với cô, nhưng bây giờ không giống như thế, anh đã yêu thương cô gái nhỏ này rồi, không thể nào nhìn cô bị người ta lợi dụng mà không hề làm gì.

“Đó là ba mẹ của anh, anh có thể mặc kệ sao?” Lục Phi hỏi ngược lại.

“Có anh ở đây, chỉ cần em nói không, anh lập tức không để cho người khác miễn cường em.” Đôi mắt đen của Ôn Thiếu Nhiên chăm chú nhìn cô, “Cũng sẽ không để mọi người miễn cưỡng anh.”

“Việc lấy em thì sao?” Cô không nhịn được bật thốt ra, “Có miễn cưỡng không?”

Ôn Thiếu Nhiên không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, rõ ràng anh bị hỏi đến rồi, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng, “Anh không muốn lừa dối em, mới đầu có, nhưng bây giờ không có.”

Đúng, hiện tại là anh cam tâm tình nguyện muốn trải qua một đời với cô, muốn làm cho cô yêu mình, muốn bọn họ có thể sống hạnh phúc bên nhau.

Lúc Lục Phi nghe được câu trả lời của anh, trái tim vẫn không có cách nào khống chế chút đau đớn, nhưng ngay sau đó nghe được bây giờ anh không có miễn cưỡng, lại đã thấy ra, quan trọng nhất là bây giờ còn có tương lai, không phải sao?

Quá khứ đã qua, cô sẽ cố gắng trở thành một người vợ tốt, trở thành người vợ mà anh yêu, tận đáy lòng Lục Phi âm thầm thề với mình, nhất định phải làm như thế.

“Thiếu Nhiên, em có thể lý giải là bây giờ chúng ta có thể làm lại từ đầu sao?” Lục Phi bất chợt có dũng khí, đôi mắt ửng nước đón lấy anh, “Trở thành một đôi vợ chồng bình thường, không liên lụy đến bất cứ lợi ích nào.”

“Anh biểu hiện rất rõ ràng không phải sao?” Anh khẽ mỉm cười, tất cả đáp án không cần nói.

Lục Phi thông minh nghe hiểu ý tứ của anh, khóe môi cũng nâng lên một đường cong xinh đẹp, “Vậy thì một lời đã định nhé.” Cô dí dỏm nháy mắt với anh, cười đến ngọt ngào, gần như muốn hòa tan trái tim của anh.

“Hiện tại đến phiên anh hỏi em một vấn đề.” Có qua có lại, Ôn Thiếu Nhiên chậm rãi đi về phía cô, dừng lại ở trước mặt cô