Tổng Cường Kiềm Chế A

Tổng Cường Kiềm Chế A

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Tổng Cường Kiềm Chế A mang tới thông điệp Mỗi năm chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch, năm nay có mặt cậu nhóc siêu quậy giống anh. Em có thể chăm được cả hai chàng trai nhỏ bé này không? Vợ yêu

Chương 22: Trái tim ông nội Lục

“Thật là đẹp.”

“Đúng vậy, thật rất đẹp.” Ôn Thiếu Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang nỉ non của cô.

Sau khi người thiện trong lòng giao chiến một phen, rốt cuộc Ôn Thiếu Nhiên cố lấy hết dũng khí muốn mở miệng, “Phi Nhi...”

“Á! Cứu mạng!” Một loạt tiếng gọi ầm ĩ chói tai cắt đứt lời anh muốn nói, cách đó không xa có một người lọt xuống hồ.

“Không xong, có người rơi xuống nước rồi.” Lục Phi rướn cổ lên, lo lắng thét: “Thiếu Nhiên, tranh thủ thời gian đi qua đó cứu người.”

Ôn Thiếu Nhiên chưa từng oán hận trời cao như lúc này, ngay cả cơ hội như vậy cũng muốn phá hư, hai vai anh khẽ rũ xuống, chấp nhận chèo về phía người rơi xuống nước.

Mặc dù Ôn Thiếu Nhiên là bác sĩ, không có cách nào từ chối trách nhiệm cứu người, nhảy xuống hồ nước cứu người lên.

Sau đó chính là hỗn loạn tưng bừng, cứ như vậy, màn tỏ tình đã an bày tỉ mỉ trên hồ bị cắt ngang, anh cũng không tìm được cơ hội chính thức thổ lộ tình yêu với Lục Phi, haiz, yêu ở trong lòng khó mở miệng thành lời.

Trở về sau tuần trăng mật bổ sung, hai người còn chưa thoát ra khỏi dư âm, lập tức ngập đầu vào công tác bận rộn của mình, mà Ôn Thiếu Nhiên thủy chung không có cơ hội nói ra tình yêu trong lòng với Lục Phi.

Bất quá anh thay đổi, nhất là tài nấu nướng của anh, thực sự đã bắt được sở thích ăn uống của Lục Phi, khó trách người ta thường nói muốn bắt được một người trước tiên phải bắt dạ dày của người đó, như là bây giờ Ôn Thiếu Nhiên bắt được dạ dày cô.

Kể từ sau khi gả cho Ôn Thiếu Nhiên, ngoại trừ ngày trở về đó, thật sự đã lâu Lục Phi chưa từng trở về nhà họ Lục, càng chưa từng cùng ông nội ăn qua một bữa cơm thật ngon, ai ngờ cô còn chưa sắp xếp được thời gian trở về nhà họ Lục, sáng sớm thư ký của ông nội Lục đã gọi điện thoại tới.

“Ông nội.” Sau khi nhận được điện thoại, Lục Phi lập tức chạy tới bến cảng ẩm thực mà ông nội thích nhất.

Ông nội Lục rất ưa thích bến cảng ẩm thực này, nhất là những bữa ăn trà đạo kiểu cũ như vầy, tràn ngập hồi ức nồng đậm.

“Hừ, còn nhớ rõ có cái người ông nội này.” Ông nội Lục lạnh lùng khẽ hừ, rất bất mãn với chuyện cháu gái vừa gả đi ra ngoài giống như mất tích.

“Ông nội, ông đây là đang ghen sao?” Trong khoảng thời gian ở cùng với Ôn Thiếu Nhiên này, Lục Phi trở nên rất sáng sủa, bây giờ bản thân lại có thể lên tiếng nói giỡn với ông nội.

Ông nội nhìn cháu gái, rõ ràng nhìn ra cô không giống trước kia, quá khứ cô rất ít lộ khuôn mặt tươi cười ở trước mặt mọi người, hiện tại lại lộ ra khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm như vậy, làm cho ông không khỏi cảm thán, thật là không thể khinh thường sức ảnh hưởng của Ôn Thiếu Nhiên.

Trước kia người cháu gái này của ông chỉ biết chiu đầu vào công việc, còn mang theo vẻ mặt lạnh lẽo người lạ chớ đến gần, nhưng bây giờ không giống thế, ông cảm thấy cả người cô hoạt bát lên không ít, tràn đầy sức sống mà cái tuổi này nên có.

“Ông sẽ ăn thùng dấm của một thằng nhóc thối tha?” Ông nội Lục bất mãn cau mày, trong mắt ông, Ôn Thiếu Nhiên vẫn không xứng với người cháu gái xuất sắc này của ông, nhưng hết cách rồi, ai bảo con nhóc này không thích ai, lại đi thích cái thằng nhóc đó.

“Được rồi, ông nội, cháu xin nhận tội với ông, ông thích nhất chính là sủi cảo tôm hoàng đế.” Khi phục vụ đẩy xe nhỏ đi tới Lục Phi bắt lấy một cái lồng sủi cảo tôm hoàng đế, còn có bánh trà mà ông nội thích ăn, bày ra một bàn đầy thức ăn.

Ông nội nhìn tất cả món ăn trên bàn đều là món mình thích, bất mãn trong lòng bình ổn lại không ít, coi như con nhóc này còn có lương tâm, nhớ mình thích ăn cái gì.

“Nghe nói cháu đem công việc ở Ôn thị chuyển giao cho người ngoài.” Ông nội Lục vừa động đũa, vừa hỏi thăm cháu gái, “Tại sao? Chấn hưng Ôn thị không phải là điều cháu rất muốn làm sao?”

“Ông nội... Thiếu Nhiên anh ấy cũng không thích cháu làm như vậy.” Lục Phi không có vì thật lòng yêu thương mà nói dối với ông nội, “Trong mắt anh ấy, Ôn thị không cần phải lớn mạnh hơn nữa, như vậy là vừa vặn.”

“Á, kỳ quái.” Đôi mắt đen của ông nội Lục thoáng qua một tia minh quang cơ trí, khóe miệng nhếch lên.

Xem ra câu nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê quả thật không sai, chỉ có người ngoài cuộc mới nhìn rõ ràng như thế, tình cảm biết cách hủy diệt tiền đồ con người ta, Ôn Thiếu Nhiên thật không đơn giản, tuổi trẻ có thể nhìn thấu tất cả.

“Ông nội, cháu không muốn làm anh ấy không vui.” Ở trước mặt tình yêu, tất cả các cô gái đều không có nguyên tắc, bao gồm người thông minh như Lục Phi cũng không ngoại lệ.

“Vậy cháu cảm thấy vui vẻ sao?” Ông nội Lục hỏi một vấn đề ý vị sâu xa, “Tiểu Phi, tất cả mọi thứ ở hiện tại là điều cháu muốn sao?”

“Đúng, ông nội, cuộc sống bây giờ chính là điều cháu muốn.” Mặc dù nói không biết Ôn Thiếu Nhiên có yêu mình hay không, nhưng cô đã xác định được, cuộc sống này đúng như là cô muốn, hơn nữa cô hy vọng có thể vĩnh viễn sống trong hạnh phúc như vậy.

“Một khi đã như vậy, ông không còn gì để nói nữa.” Vẻ mặt ông nội Lục lạnh nhạt, “Nếu đây là lựa chọn của cháu, như vậy thì phải đi tiếp, bất luận kết quả tương lai như thế nào, cháu đều muốn tiếp nhận.”

“Cháu hiểu rõ.” Lục Phi như một đứa bé, ở trước mặt ông nội nghe ông giảng dạy, tựa như quá khứ hai mươi mấy năm qua, luôn hấp thụ các kiến thức trên người ông nội, kinh nghiệm và đạo lý sống.

Trái tim ông nội Lục treo nhiều năm cuối cùng cũng có thể để xuống, ông trừ yêu thương, còn có áy náy, năm đó nếu không phải là ông không xử lý tốt tranh đấu loạn thất bát tao ở nhà họ Lục, thì sẽ không liên lụy đến con trai và con dâu gặp tai nạn xe cộ, như vậy Lục Phi cũng sẽ không mất đi ba mẹ của nó.

Cho nên qua nhiều năm như vậy, ông vẫn dẫn cô theo bên người, hy vọng có thể dạy dỗ cô thật tốt, chỉ hi vọng cô có thể tìm về bản thân mình, tựa như cô hiện tại, ông vẫn muốn giúp cô tìm một người có thể làm cho cô nhận ra bản thân, người đàn ông sẽ bảo vệ cô, không ngờ quay đầu lại vẫn là chính cô tìm ra được, ha ha, quả thật là ý trời.

...

Kể từ sau khi đi hưởng tuần trăng mật bổ sung trở về, trong đầu Ôn Thiếu Nhiên vẫn luôn xoay chuyển quanh một vấn đề, đó chính là mở miệng nói với Lục Phi ba chữ “Anh yêu em”.

Đáng tiếc mỗi khi anh sáng tạo một chút xíu không khí, muốn mở miệng thì lại bị việc ngoài ý muốn cắt đứt, cho nên một tuần lễ đã qua, anh vẫn không thể mở miệng, làm cho anh càng ngày càng không biết mở miệng sao, anh sinh ra hoài nghi với bản thân mình, cuối cùng diễn thành chính anh rút lui.

Vì giải quyết cái vấn đề này, anh không thể không lôi kéo bạn xấu của mình là Mã Vực đi tới quán bar, nghe một chút ý kiến của anh ta, nhưng mà ngay sau đó Ôn Thiếu Nhiên lại hối hận về cái quyết định ngu xuẩn này của mình.

Tại một góc quán bar ánh đèn sáng rực, Ôn Thiếu Nhiên khổ não uống rượu, mà thân là bạn tốt của anh - Mã Vực không chút khách khí cất tiếng cười to.

“Ha ha ha! Không thể nào, tôi mới vừa nghe lầm sao?” Mã Vực khoa trương móc móc lỗ tai, “Cậu mà không biết tỏ tình với phụ nữ như thế nào, đường đường là sinh viên tài giỏi ở viện Y Học, lại là một người ngu ngốc triệt để trong tình yêu.”

“Đủ rồi.” Ôn Thiếu Nhiên cực kỳ hối hận khi đem vấn đề khổ não nói ra với người này, còn bị anh ta giễu cợt.

“Ok, tôi không cười, vậy được chứ.” Mã Vực giơ hai tay lên cam đoan với anh, “Nhưng mà nói thật, có phải cậu quá vô dụng hay không? Mặc dù Lục Phi không phải là một cô gái đơn giản, nhưng cậu cũng không phải là người đàn ông đơn giản, thế nhưng không giải quyết được cô ấy?”

“Không phải là tôi không giải quyết được cô ấy.” Ôn Thiếu Nhiên bác bỏ cách sử dụng từ của Mã Vực, “Tôi chỉ...”

“Cậu chỉ không biết tỏ tình với người ta, cậu chỉ rất muốn hỏi xem người ta có yêu cậu hay không, phải không?” Mã Vực nhìn thấy ý tưởng trong lòng Ôn Thiếu Nhiên.

“Cậu...” Ôn Thiếu Nhiên không có cách nào phản bác lời anh nói, bởi vì quỷ tha ma bắt cậu ta nói rất đúng.

“Tôi không rõ cậu có cái gì mà khổ não, yêu hay không yêu thì lập tức nói một câu, cậu là đấng mày râu, chẳng lẽ còn không hiểu nói yêu như thế nào sao?”

Mã Vực cảm thấy Ôn Thiếu Nhiên đã nghĩ quá nhiều, “Trước kia cậu bởi vì Lục Phi là đối tượng kết hôn mà người nhà ép buộc cậu lấy, mới bài xích cô, không đếm xỉa đến việc cô ấy là vợ thật sự, nhưng bây giờ không giống như thế, cậu yêu cô ấy, đã như vậy thì không nên nghĩ quá nhiều, vợ chồng sống thế nào thì cứ sống như thế, cậu nghĩ không biết người ta có yêu mình không, vậy trước tiên cậu phải nói cho người ta biết cậu yêu cô ấy, như thế mới có thể lấy được đáp án cậu muốn.”