Tổng Cường Kiềm Chế A

Tổng Cường Kiềm Chế A

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Tổng Cường Kiềm Chế A mang tới thông điệp Mỗi năm chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch, năm nay có mặt cậu nhóc siêu quậy giống anh. Em có thể chăm được cả hai chàng trai nhỏ bé này không? Vợ yêu

Chương 3 : Trong giới Y học

Trong giới Y học, anh là bác sĩ khoa ngoại thiên tài được người người ca ngợi, nhưng đứng trước sự nghiệp của nhà họ Ôn, anh lại có vẻ như không biết làm gì cả, anh không có hứng thú với chuyện kinh doanh, cũng chưa từng nghĩ tới việc tiếp nhận công ty Ôn thị, vốn tưởng rằng cứ như vậy an ổn cả đời, thật không nghĩ đến lúc nhà họ Ôn gặp phải khủng hoảng, thế nhưng anh lại không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể mặc cho ba mẹ lấy chuyện kết hôn của chính mình ra làm con bài mặc cả.

Suy nghĩ đến đây, khóe miệng Ôn Thiếu Nhiên khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười châm chọc, thật là buồn cười mà.

“Mẹ cho rằng bây giờ có được cô gái nào bằng lòng gả đến nhà họ Ôn sắp phá sản sao?” Trong giọng nói lạnh lùng của Ôn Thiếu Nhiên lộ ra ý châm chọc, đáy mắt không có một chút nhiệt độ nào.

“Thiếu Nhiên, sao con có thể nói như vậy hả.” Đôi mày thanh tú của mẹ Ôn hơi nhíu lại. “Nhà họ Ôn chúng ta còn chưa phá sản, hơn nữa con không tốt ở chỗ nào, con chính là một bác sĩ khoa ngoại thiên tài, con đường phía trước rất tốt đẹp.”

Đối với đứa con trai này, mẹ Ôn vẫn lấy làm tự hào, thường xuyên khoe khoang con trai của mình với đám quý phu nhân, nếu như con trai dùng tài năng trời cho trong kinh doanh, nói không chừng sẽ có thành tựu rất lớn, nói không chừng sự nghiệp của nhà họ Ôn sẽ không rơi vào tình trạng hôm nay.

“Mẹ, bác sĩ khoa ngoại thiên tài cũng không cứu vớt được việc nhà họ Ôn sắp phá sản.” Ôn Thiếu Nhiên thản nhiên tự giễu cợt bản thân.

Lần đầu tiên mẹ Ôn thấy vẻ mặt con trai như vậy, từ trước đến giờ đứa con trai này của bà không màng danh lợi, thế nhưng giờ cũng lộ ra nụ cười mỉa mai như thế, thật là khiến cho người ta đau lòng không dứt, nhưng có biện pháp gì, đây chính là số phận của nó, số phận của con cháu nhà họ Ôn.

“Mẹ sẽ giúp con tìm một người vợ hiền lương thục đức.” Đây cũng là điều hiện tại mẹ Ôn có thể làm, làm hết khả năng tìm cho con trai mình một cô gái tốt, dù sao cũng là vợ chồng bọn họ có lỗi với anh.

“Không sao cả.” Ôn Thiếu Nhiên đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng. “Bệnh viện còn có việc, con đi trước, mẹ sắp xếp xong xuôi thì cho con biết là được rồi.” Anh nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.

Nhìn theo bóng lưng con trai, đáy lòng mẹ Ôn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, sững sờ bất động tại chỗ thật lâu.

....

Tin tức công ty Ôn thị lâm vào hoàn cảnh khó khăn, khiến rất nhiều người chùn bước, có một người ngoại lệ, đó chính là người thừa kế tập đoàn Lục thị, Lục Phi.

Giờ phút này cô đang ở trong phòng làm việc của mình lo lắng đi tới đi lui, hận không thể vọt tới trước mặt mẹ Ôn tự đề cử mình, nhưng nhiều năm qua tiếp thu sự giáo dục dành cho người thừa kế Lục thị, để cho cô cật lực nhịn cảm giác kích động xuống, mặc dù bề ngoài của cô nhìn như bình tĩnh, thật ra thì trong lòng vô cùng lo lắng, thật sự sợ người con trai mà mình thầm mến nhiều năm qua, sẽ tùy tiện cưới một cô gái mình không quen biết.

“Tại sao có thể như vậy?” Cô tự lẩm bẩm, không nghĩ tới Ôn thị sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế, người con trai mà cô luôn luôn nghĩ đến thế mà lại rơi vào tình cảnh lấy bản thân ra giao dịch, thật không thể tưởng tượng nổi.

“Không được, mình nhất định phải nghĩ biện pháp giúp đỡ anh ấy.” Vỗ hai tay, Lục Phi xoay người đi về phía cánh cửa.

Lục Phi vội vàng đi đến bên ngoài phòng làm việc của Chủ tịch, khôi phục vẻ bình tĩnh và lạnh lùng trước kia, nghiêng đầu hỏi thư ký bên ngoài: “Chủ tịch có ở trong không?”

“Chào giám đốc Lục, chủ tịch đang ở trong.” Thư ký đứng lên cung kính nói với cô.

Lục Phi nghe vậy, bước những bước chân thận trọng đi đến cửa chính phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ hai tiếng, rồi đẩy cửa ra đi vào.

“Ông nội.” Sau khi đóng cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng lại, Lục Phi thấp giọng cung kính gọi ông cụ phía sau bàn làm việc: “Cháu có việc cần nói với ông.”

Ông cụ đeo kính lão ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục xem tài liệu: “Ngồi đi.”

Lục Phi cẩn thận ngồi ở trên ghế sô-pha, suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào.

“Không phải có lời muốn nói sao, tại sao không nói gì?” Thân là nhân vật linh hồn của tập đoàn Lục thị, ông nội Lục tuy tuổi đã cao nhưng không phải là người bình thường, ánh mắt sắc bén quét về phía cháu gái, lập tức hiểu được vì sao cô đến đây, nhưng không vạch trần.