Tổng Cường Kiềm Chế A
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Tổng Cường Kiềm Chế A mang tới thông điệp Mỗi năm chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch, năm nay có mặt cậu nhóc siêu quậy giống anh. Em có thể chăm được cả hai chàng trai nhỏ bé này không? Vợ yêu
Chương 16: đồng ý chuyện anh yêu cầu
Trong quán rượu, Mã Vực giành lại chai rượu trong tay Ôn Thiếu Nhiên, “Đủ rồi, đừng uống nữa, làm ơn, đây là rượu mạnh, không phải nước lọc, có người nào dồn sức rót rượu như cậu.”
“Cậu nói xem, tại sao cô ấy không thể giống như những cô gái khác, an phận làm một hiền thê lương mẫu chứ(*)?” Ôn Thiếu Nhiên hơi say rượu, bắt đầu phàn nàn trách cứ: “Tại sao nhất định phải nhúng tay vào Ôn thị? A Vực, cậu biết tôi căm ghét Ôn thị nhiều thế nào mà, suy nghĩ muốn thoát khỏi cái nhà kia như thế nào, ở nơi đó căn bản không cảm nhận được thâm tình, không có ấm áp, chỉ đặt quyền lợi lên trên hết, tất cả đều lấy lợi ích làm trọng tâm, nhưng cô lại cố gắng tham dự vào, hôn nhân của tôi đã bị lợi dụng một lần, tôi không hy vọng cuộc sống sau này vẫn còn nằm trong những tính toán thế kia.”
(*Hiền thê lương mẫu có nghĩa là người vợ hiền lành người mẹ lương thiện)
“Lục Phi có tham gia vào chuyện Ôn thị hay không, đối với cậu mà nói quan trọng như vậy sao?” Khóe miệng Mã Vực nhếch lên, biết rõ vì sao Ôn Thiếu Nhiên buồn rầu rồi, “Dựa vào cái gì mà muốn người ta giống như cậu?”
“Cô ấy là vợ của tôi, không nên đứng cùng chiến tuyến với tôi sao?” Ôn Thiếu Nhiên xem đây là chuyện đương nhiên gầm nhẹ: “Cô ấy đã là người sắp thừa kế tập đòan Lục thị rồi, còn cảm thấy chưa đủ sao? Nhất định phải tiếp nhận cả Ôn thị vào mình hả? Nhất định phải là nữ doanh nhân sao? Tôi không hy vọng có cuộc sống hôn nhân giống như ba mẹ tôi, cả ngày xoay chuyển quanh hai chữ lợi ích. ”
“Ha ha ha! Những lời này cậu từng nói với cô ấy chưa?” Mã Vực cất tiếng cười to, bộ dáng bây giờ của Ôn Thiếu Nhiên giống như một kẻ ngu ngốc lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, “Thật ra thì cậu chỉ không muốn để cho quan hệ vợ chồng các cậu liên quan đến lợi ích, một chữ, không phải sao? Vậy cậu hãy lập tức đem những lời này nói rõ ràng với Lục Phi, làm gì mà ở chỗ này tự tìm phiền não? Hơn nữa cô ấy tới quản lý Ôn thị, không phải vừa đúng lúc bù đắp cái ghế trống mà cậu không muốn thừa kế Ôn thị à, chuyện này thật là tốt, đối với mọi người mà nói tất cả đều vui vẻ.”
“Sau đó để cho cô ấy biến thành người giống ba mẹ tôi vậy, cái gì cũng đặt lợi ích công việc lên đầu?” Ôn Thiếu Nhiên liếc Mã Vực một cái.
“Làm ơn, Ôn đại thiếu gia, có phải cậu đã quên vợ cậu là người ra sao rồi không? Đó là một trong những người sắp thừa kế tập đoàn Lục thị, cô không so đo quyền lợi?” Mã Vực cảm thấy Ôn Thiếu Nhiên đã mất đi năng lực suy xét bình thường.
“Không, cô ấy không phải là người như thế.” Ôn Thiếu Nhiên không cần suy nghĩ lập tức giải thích thay Lục Phi, mấy ngày qua sống chung với cô, anh biết rõ Lục Phi không giống như lời đồn đãi bên ngoài, chỉ vì lợi ích mà có thể máu lạnh vô tình.
“Xem ra thái độ của cậu đối với cô ấy đã thay đổi rất nhiều.” Mã Vực nhìn chằm chằm Ôn Thiếu Nhiên, hồi lâu mới nói: “Cậu yêu cô ấy?”
“Tôi... không có.” Ôn Thiếu Nhiên mạnh miệng nói.
“Cậu nên soi gương, xem vẻ mặt bây giờ của cậu có bao nhiêu chột dạ.” Mã Vực không chút lưu tình phá hủy vẻ ngụy trang của Ôn Thiếu Nhiên, “Thừa nhận đi, cậu yêu cái cô gái mà vốn là cậu nên ghét bỏ kia, cũng chính là vợ của cậu, Lục Phi.”
Thân thể Ôn Thiếu Nhiên cứng lại, tim giống như có đồ vật gì đó chạm vào, nặng nề, rầu rĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Phi không ngừng thoáng qua trước mặt anh, nhất là vẻ mặt quyến rũ của cô, làm cho lòng của anh chợt dao động, quan tâm một người như vậy chính là yêu sao?
“Tôi yêu Lục Phi?” Ôn Thiếu Nhiên nhìn Mã Vực, vẻ mặt khiếp sợ.
“Dĩ nhiên, nếu như không yêu, cậu sẽ mặc kệ cô ấy có nhúng tay vào công việc Ôn thị hay không, nếu như không yêu, cậu sẽ không quan tâm cô ấy có phải là người hám lợi hay không.” Lời nói của Mã Vực hoàn toàn đánh thức Ôn Thiếu Nhiên đang bối rối.
“Chỉ là người anh em, cậu yêu cô gái có sự nghiệp như vậy, thật không biết là may mắn hay là bất hạnh nữa.” Mã Vực đưa vẻ mặt chia buồn nhìn đến Ôn Thiếu Nhiên.
“Có lẽ tớ nên cải chính sự sai lầm này rồi.” Ôn Thiếu Nhiên đoạt lại chai rượu tiếp tục dồn sức rót, “Tớ tuyệt đối không thể theo gót ba mẹ, trở thành vật hy sinh của công ty dòng họ, cuối cùng còn biến thành người hám lợi.”
“Nghe tớ khuyên một câu, cậu nên ngồi xuống nói chuyện với Lục Phi, nói công bằng một lần, nói ra những gì mà cậu đang suy nghĩ, dù sao bây giờ các người là vợ chồng, nếu như cứ giấu ở đáy lòng không nói ra, vậy cũng chỉ có thể giằng co như vậy thôi, không tốt với bất cứ ai cả.” Mã Vực chân thành mở lời khuyên Ôn Thiếu Nhiên.
“Tôi biết rõ mình nên làm như thế nào rồi.” Ôn Thiếu Nhiên để chai rượu xuống, đứng lên khỏi chỗ ngồi, lảo đảo đi về phía cửa chính quán bar, vừa mới đi mấy bước lập tức xoay đầu lại nói với Mã Vực: “Cậu đưa tôi về.”
“Quả nhiên là anh em tốt mà.” Mã Vực tức giận nói: “Lúc này cũng biết để cho tôi làm lao công hả, cậu muốn về nhà, hay muốn đi chỗ khác?”
“Trở về phòng nghỉ ngơi trong bệnh viện.” Làm sao anh có thể mang cái bộ dạng hiện tại về nhà, Ôn Thiếu Nhiên nhăn mày!
“Được rồi.” Mã Vực cam chịu số phận trả lời, đỡ Ôn Thiếu Nhiên đứng không vững đi ra khỏi quán bar, đưa anh trở về phòng nghỉ ngơi trong bệnh viện.
Nằm ở trên giường trong phòng nghỉ ngơi, Ôn Thiếu Nhiên có ngàn vạn suy nghĩ, trong đầu không ngừng quẩn quanh lời nói của bạn tốt vào tối nay.
Anh yêu Lục Phi rồi, anh yêu Lục Phi rồi.....
Liên tục hai tuần qua, Ôn Thếu Nhiên ở lại phòng nghỉ trong bệnh viện không về nhà, kể từ sau khi hiểu tình cảm của mình, anh chợt cảm thấy có chút hèn nhát, không biết nên làm sao đối mặt với Lục Phi, anh cần thời gian yên tĩnh một chút, cần phải nhanh chóng điều chỉnh tâm tình bây giờ.
Mà lúc này Lục Phi cũng lâm vào khổ não tương tự, bởi vì bọn họ xung đột, Ôn Thiếu Nhiên vẫn không trở về nhà, để cho cô vừa lo lắng vừa đau lòng, nhưng cuối cùng Ôn Thiếu Nhiên không thích cô nhúng tay vào chuyện Ôn thị, cô còn đem hết toàn bộ sức lực để cứu vớt Ôn thị ra khỏi tình cảm khốn khó.
Ôn thị lâm vào nguy cơ tiền bạc, được tập đoàn Lục thị giúp đỡ và mấy đề án Lục Phi đề ra thúc đẩy, dần dần bắt đầu sinh lời, nhưng thành công trên sự nghiệp cũng không để cho Lục Phi có niềm vui.
Khi về đến nhà, nhìn phòng trống rỗng, trong lòng khỏi nói tới có khó chịu.
Cô thật sự cảm thấy mệt mỏi, ném mình lên giường lớn mềm mại, nghĩ cứ ngủ như vậy sẽ không dậy nổi, mò lấy gối Ôn Thiếu Nhiên, ôm thật chặt vào trong ngực, ngửi mùi vị phía trên thật lâu, là mùi thơm của anh, để cho cô quyến luyến không thôi, thế nhưng cái mùi vị này sẽ không trở lại nữa, cô không muốn mất đi anh?
Mí mắt càng ngày càng chìm, cô dần dần nhắm mắt, ngủ thiếp đi, mấy ngày nay mệt mỏi quá mức, thần kinh của cô luôn căng thẳng, lại có thói quen ném toàn bộ cảm xúc xuống đáy lòng, cộng thêm bệnh vừa mới khỏi, thân thể lại bắt đầu nóng đỏ lên rồi.
Chỗ cửa lớn bị người ta mở ra từ bên ngoài, bóng dáng Ôn Thiếu Nhiên xuất hiện trước cửa, anh nhìn xung quanh căn nhà đã rời khỏi hai tuần, trong lòng cảm thấy đủ năm loại cảm xúc, cực kỳ phức tạp.
Nếu không phải là hôm nay thấy trên báo và tivi, anh đều không biết Lục Phi vì Ôn thị mà làm nhiều như vậy, một mình cô cứu Ôn thị thoát ra khỏi nguy cơ phá sản, nên nói là cô lợi hại hay nói cô ngu ngốc đây?
Ôn Thiếu Nhiên đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy cô gái nhỏ đang ngủ say trên giường, anh lặng lẽ đi tới bên giường, cúi đầu chăm chú nhìn cô gái đang ngủ say, trái tim không khỏi nhéo đau, sao cô gầy thế này?
Ôn Thiếu Nhiên đứng ở bên giường, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt gầy gò của Lục Phi, trong đáy lòng đều là đau lòng không dứt, “Cái tên đần độn này, Ôn thị cũng không phải là Lục thị, không cần em phải tận tâm tận lực như vậy.”
Ôn Thiếu Nhiên không biết là, cũng bởi vì Ôn thị không phải Lục thị, Lục Phi mới phải tận tâm tận lực như vậy, nếu như hôm nay Lục thị xảy ra chuyện gì, cô ngược lại sẽ không ra sức như vậy, dù sao trừ cô còn có rất nhiều người chống đỡ cùng Lục thị, nhưng Ôn thị không giống như vậy, Ôn thị là công ty của dòng họ Ôn Thiếu Nhiên, cố gắng với Ôn thị chính là cố gắng thay anh, cho nên cô bằng lòng làm như vậy, đáng tiếc Ôn Thiếu Nhiên không biết những thứ này.
“Ừ...” Người đang ngủ say nhẹ nhàng lật người, khẽ nói một tiếng, lại chìm vào trong giấc ngủ.
Nhìn ra được cô thật sự rất mệt mỏi, mệt mỏi trên mặt làm thế nào cũng không che hết, điều này làm cho Ôn Thiếu Nhiên cực kỳ đau lòng.
Mình vứt bỏ cô ở nhà một mình trong hai tuần lễ, có phải là quá đáng hay không? Cô thì có lỗi gì đâu, là mình không thể làm hết trách nhiệm với Ôn thị, cô làm như vậy không phải vừa vặn thay mình làm hết tránh nhiệm con trai cả, anh có tư cách gì tức giận với cô? Nghĩ tới đây Ôn Thiếu Nhiên đột nhiên cảm thấy mình rất đáng ghét, tội ác tày trời.
“Thật xin lỗi, Phi Nhi.” Anh cúi người đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô, thân mật thì thầm nói: “Anh không nên giận em.”
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ khác thường, khiến bản thân anh là bác sĩ có tính cảnh giác, cúi đầu nhìn kỹ cô gái nằm trên giường một chút, mới phát hiện trên gò má của cô đỏ ửng một cách không bình thường, đáng chết, cô... đây là đang phát sốt đó.
Ôn Thiếu Nhiên lập tức đứng dậy, lấy hòm thuốc ra, lấy từ bên trong ra nhiệt kế đo bằng tai, giúp cô đo nhiệt độ, quả nhiên, con số trên nhiệt kế làm cho anh chau mày, cô thật sự lại bệnh rồi.
Cả buổi tối, Ôn Thiếu Nhiên không dám nhắm mắt, chỉ sợ bệnh tình của Lục Phi sẽ nặng hơn, anh không ngừng thay túi nước đá trên trán cô, mỗi mười lăm phút sẽ thay khăn đặt lên trán cô, liên tục chú ý nhiệt độ trên cơ thể cô.
Khi Lục Phi mở mắt ra lập tức thấy một màn như vầy, tay Ôn Thiếu Nhiên gắt gao nắm tay của cô, cả người thiếp đi cạnh giường ngủ, cô khẽ hoạt động cái thân thể nặng nhọc, nhưng thân thể mềm nhũn, không có một chút sức lực nào cả.
Động tác của cô đánh thức Ôn Thiếu Nhiên ngủ chưa sâu, anh giống như là bị chạm một cái, hơi run lên, cả người cũng tỉnh táo lại.
“Sao rồi, khó chịu chỗ nào sao?” Vẻ mặt Ôn Thiếu Nhiên không che giấu chút cẳng thẳng nào.
“Em...” Giọng nói Lục Phi có chút khàn khàn, “Em sao thế?”
“Em lại vừa mắc bệnh đó.” Một chữ ‘lại’ nói rất dùng sức, nhưng lần này Ôn Thiếu Nhiên không có tức giận, ngược lại tràn đầy đau lòng, “Thật xin lỗi.”
Nghe được tiếng ‘xin lỗi’ của anh, Lục Phi ngây ngẩn cả người, ngay từ lúc nhìn thấy anh, tất cả uất ức trong lòng đều biến mất không còn bóng dáng tâm hơi đâu cả, huống chi nghe được câu nói ‘xin lỗi’ của anh đã làm lòng cô tan ra.
“Anh không có sai, là em không đúng, đồng ý chuyện anh yêu cầu nhưng không làm được.” Lục Phi cướp lỗi lên trên người mình.
“Em là một đứa ngốc.” Bàn tay Ôn Thiếu Nhiên đặt ở trên đỉnh đầu của cô nhẹ nhàng xoa nắn, tất cả trong mắt đều là áy náy và không đành lòng, “Em không có sai, em giúp nhà họ Ôn chúng ta thì có lỗi gì, là do anh quá cố chấp rồi, thủy chung không muốn em lại nhúng tay vào, vì không muốn để cho những chuyện bẩn thỉu kia ô nhiễm em.”
diễn đàn Lê Quý Đôn
“Anh...” Lục Phi nhìn mặt của anh, rõ ràng nhìn đến đáy mắt khổ sở của anh.
“Nhưng nhà họ Ôn không có thân tình, cũng không biết cái gì gọi là yêu, trong mắt trừ lợi ích, cái gì cũng không quan trọng.” Vẻ mặt Ôn Thiếu Nhiên giễu cợt chính mình, “Ba anh làm như vậy là đang lợi dụng em, lợi dụng Lục thị khổng lồ phía sau lưng em.”
“Em biết rõ.” Làm sao Lục Phi lại không biết, chỉ là bởi vì bọn họ là người nhà của anh, cho nên anh không ngại.
“Vậy mà em còn ngu ngốc làm theo?” Ôn Thiếu Nhiên thở một hơi dài nói.
“Em gả cho anh, không phải vì giúp Ôn thị vượt qua cửa ải khó khăn sao?” Lục Phi quay lại an ủi anh, “Em cũng chỉ có thể giúp anh như vậy, em không để ý đến việc ba anh lợi dụng em chút nào cả, thật.”
Tại sao cô có thể ngu ngốc đến làm cho người ta đau lòng vậy, “Tại sao?”
Ôn Thiếu Nhiên không khỏi có chút mong đợi đáp án của cô, sẽ là những gì trong lòng anh nghĩ sao?
“Thật ra thì đây cũng là lợi dụng, trợ giúp Ôn thị, Lục thị cũng có thể mượn thương hiệu của Ôn thị trong giới thời trang, đây không phải là hai bên cùng kinh doanh sao?” Lục Phi nói như thật.
Ôn Thiếu Nhiên cười nhạt, anh không có chút hứng thú nào với buôn bán, không có nghĩa là anh không có đầu óc, trong việc mua bán thời trang này rõ ràng cho thấy Lục thị bị thua thiệt, nhưng cô dám giải thích như vậy, anh cũng không đòi hỏi câu trả lời nữa, “Cảm ơn, hai chữ này anh nên sớm nói với em.”
“Anh... Không cần như vậy, không phải em đã nói, đây là cùng có lợi sao.” Lục Phi không muốn làm cho anh cảm thấy mắc nợ mình, cho nên mới cứng rắn nói ra một lý do như vậy.
“Được rồi, anh biết rồi.” Ôn Thiếu Nhiên đúng là không muốn tiếp tục cái đề tài này, “Nhưng thân thể em quá yếu, cho nên trong khoảng thời gian này em phải ở nhà nghỉ ngơi, về phần chuyện của công ty cũng không cần quản, mặc kệ là Ôn thị hay là Lục thị, đều không cho phép em đi.”
"Nhưng. . . . . ."
“Không nhưng nhị gì hết.” Ôn Thiếu Nhiên nghiêm mặt nhìn cô, “Anh sẽ nói rõ ràng với ông nội còn có ba anh nữa, cho nên em ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi.”
“Ở nhà....” Lục Phi vừa nghĩ tới một mình cô ở nhà không có việc gì làm, lập tức không nhịn được kéo dài giọng nói ai oán.
“Đúng, đừng có nghỉ ngơi giả vì anh có một kỳ nghỉ, cho nên anh sẽ lợi dụng thời gian nghỉ ngơi này giám sát em... em nên ngoan ngoãn cam chịu số phận, điều dưỡng thân thể tốt là được rồi.” Ôn Thiếu Nhiên cười đến rất giảo hoạt, giống như là được như ý vậy.
“Anh muốn theo giúp em?” Lục Phi kinh ngạc khẽ thốt ra tiếng.
“Không phải giúp đỡ, là giám sát.” Anh uốn nắn cách dùng từ của cô, anh cũng không muốn để cho cô biết tâm ý của mình, để tránh cô được voi đòi tiên.
“À, biết rồi.” Mặc kệ là cái gì, trong lòng cô đều rất cao hứng.
Dáng vẻ này của bọn họ rất thòa thuận phải không? Lục Phi vừa nghĩ tới đó, khóe môi dần dần cong lên...