Mô tả hình ảnh

Dục Tình Buộc Chân

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Dục Tình Buộc Chân - tình trạng : truyện Full - Thể loại : Truyện Sắc H văn Truyện có nhiều mô tả và ngôn luận không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ tuổi - Nội dung : Phụ nữ khôn biết giữ những gì cần giữ, trong ân ái nam nữ thì chuyện giữ tôn nghiêm là không cần thiết có những thứ phải phủi bỏ tôn nghiêm tự tôn của cả hai để đạt cao trào hòa hợp là chuyện đương nhiên cứ như câu thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn cũng vậy. Bài học ân ái là bài học vở lòng để hòa hợp cùng nhau.

Chương 5 : H Văn

 “Em cảm thấy thân thể của chúng ta thật sự rất ăn nhịp với nhau đấy, sớm biết thế đã ngủ mấy bận rồi, đâu cần phải lãng phí hơn một năm qua.” Lúc sắp đến công ty cô, Ái My thở dài nói.

Minh Anh nhíu mày nhìn cô, rất nghi hoặc.

Ái My cười đến ư là đẹp, rướn người đến gần hôn hôn lên cằm anh, ngọt ngào nói, “Em uống thuốc rồi, sẽ không mang thai đâu, lần sau vẫn có thể bắn trong đó.”

Sau khi Ái My đi, Minh Anh lái xe đi qua quảng trường trước mặt, nhìn thấy bảng quảng cáo năm mới to lớn, anh lại nhớ ra mình còn chưa tặng quà cho Ái My bao giờ, đều là cô tự mình mua.

Ngày đăng ký kết hôn cô liền chủ động nói ra những yêu cầu của mình: “Em không thiếu tiền, nhưng có một số việc em cần phải dùng đến tiền của chồng, anh cho em một tấm thẻ, em sẽ tự làm.”

Sau này, lễ Tình Nhân, ngày kỷ niệm, sinh nhật, và cả những ngày lễ lớn nhỏ khác, Ái My đều tự lấy thẻ của anh mua quà cho bản thân, đoạn đem hết những món quà ấy khoe với các bậc phụ huynh.

Đúng là một đứa trẻ thông minh, Minh Anh bắt đầu thấy áy náy, anh chưa từng hoặc ít hoặc nhiều đánh đổi trả giá vì Ái My.

Đọc Truyện ngôn tình sắc giúp bạn hiểu thêm về cảm xúc con người thông qua cách miêu tả cơ thể theo giới tính. Những chi tiết tinh tế về ánh mắt, cử chỉ hay ngôn ngữ cơ thể của nhân vật nam và nữ sẽ mang đến cho bạn cái nhìn rõ nét hơn về cách mọi người thể hiện cảm xúc. Bạn có thể nhận ra sự khác biệt trong cách nam giới và nữ giới bộc lộ tình cảm, từ đó cải thiện khả năng thấu hiểu và đồng cảm trong các mối quan hệ của mình. Truyện Full

Buổi tối về nhà Ái My nhận được món quà đầu tiên, một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp, nhẫn cưới của bọn họ là do Ái My tự mua.

Ái My rất vui, tự tay mang lên rồi hôn anh.

Minh Anh hôn đến nghiện, còn muốn làm chiếc hôn thêm sâu, Ái My lại lôi kéo tay anh sờ đến cô bé của mình, trông thật đáng thương, “Còn đau lắm.”

Minh Anh bấy giờ đang tự thoa thuốc cho cô.

“Anh phải dịu dàng chút nha, lúc nào cũng làm em bị thương cả.” Cô nói.

“Em ngoan chút, anh sẽ nhẹ nhàng.” Anh đáp.

Ái My cười đôi mắt cong cong, hỏi anh thế nào mới được xem là ngoan.

Minh Anh cạn cả lời, anh không thích ngoan, vậy nên mới thích Thang Tư Mẫn, nhưng khác với Ái My nghịch ngợm, trên giường cô trắng trợn khiêu khích anh tuyên bố, trước anh cô cũng từng có quan hệ tình dục cuồng nhiệt khác.

Minh Anh không thích, anh mơ thấy cô bé con thích khóc nhè ấy, bị người khác dắt đi rồi.

Ái My vô duyên bị cuốn vào cơn bão dư luận.

Nguyên nhân là do một tên nhà giàu lái xe đâm vào cửa kính trung tâm thương mại, cũng may là đêm khuya, không có nhân viên bị thương vong.

Đây vốn là chuyện nhỏ, lén đề nghị bồi thường là được, vấn đề là một năm trước trung tâm thương mại Thịnh Giai này đã từng lên hot search một lần.

Con gái của ông Trần, một công nông dân từ thị xã vào thành phố làm việc, vô ý vào phòng triển lãm giữa trung tâm thương mại, làm vỡ một món đồ trưng bày trị giá năm mươi nghìn nhân dân tệ.

Năm mươi nghìn với nhà Trần là một con số trên trời, đủ để cho một người đàn ông thân cao bảy thước phải quỳ xuống giữa cái trời nắng chói chang, điều này khiến cho dân chúng chú ý đến, tiêu điểm đều đến từ phần lớn những công dân sống dưới đáy của xã hội, còn về phần xử lý như thế nào thì là phần sau.

Lần này lại khác, người gây họa bị nghi ngờ có liên quan đến say rượu lái xe, tài sản bị phá hư gây tổn thất gấp bao lần so với năm mươi ngàn kia, nhưng kết quả xử lý lại là không truy cứu, tổng giám đốc trung tâm thương mại Ái My thậm chí còn đi ăn cơm trưa trò chuyện vui vẻ với đối phương.

Sau khi truyền thông đưa tin, dư luận đã chuyển từ xung đột giai cấp trong xã hội sang công kích cá nhân Ái My, cuộc sống xa hoa đi du học ở nước ngoài bị đào ra, tình yêu tha thiết với những món hàng xa xỉ phẩm, cái hôn nồng nhiệt trên bãi biển với trai nhà giàu…. Ái My nổi tiếng.

Dù cho tiêu điểm của dư luận đã rời khỏi vị Trần kia, nhưng bộ phận quan hệ xã hội của Thịnh Giia cũng chỉ có thể đưa ra được lời giải thích như thế, thanh minh rằng vẫn chưa có truy tố trách nhiệm và yêu cầu vị họ Trần bồi thường.

Nhà Trần quả thật rất khó khăn, sau khi Ái My phát hiện ra cũng không yêu cầu đối phương bồi thường, lúc ấy bộ phận quan hệ xã hội đã cố ý lấy chuyện này ra rêu rao, nhưng Ái My không đồng ý, đúng là cô cảm thông với kẻ yếu, nhưng cô không có năng lực để bận tâm đến kẻ yếu của cả thế giới này, vậy nên không cần phải lấy cái chuyện này ra dán cái nhãn từ thiện lên người mình cũng như xí nghiệp của gia đình.

Cùng ngày tan làm cô về nhà mẹ đẻ, mẹ Tào vô cùng ngạc nhiên khi biết con gái thế mà đã từng yêu đương với thằng nhóc nhà họ Lưu.

Minh Anh về trễ hơn một chút gọi điện thoại đến muốn đón cô về, Ái My lại từ chối, cô đã về nhà rồi.

“Em không phủ nhận xã hội này tồn tại sự bất công của gia cấp, nhưng hiện thực chính là hiện thực, truyền thông đương nhiên sẽ lên tiếng vì kẻ yếu, nhưng thân là phóng viên nắm giữ quyền lên tiếng thì tự bản thân cũng phải nên công chính liêm minh một chút. Thanh Thảoquá cực đoan, không thích hợp làm phóng viên, những tin tức cô ta đưa lên đều không nằm trong tình huống được điều tra hoàn chỉnh.” Ái My vừa vào cửa liền nói.

Đây là lần đầu tiên cô nói những lời không tốt về Thanh Thảotrước mặt Minh Anh, nhưng cô nói sự thật, dù Thanh Thảocó là người anh thích đi nữa, Ái My vẫn đưa ra kết luận này.

Minh Anh không tức giận, chỉ liếc nhìn cô một cái, dường như còn đang cười.

Là anh kinh ngạc và bất ngờ thay, những lời này của Ái My lại rất giống với suy nghĩ của anh, buổi chiều lúc gọi điện thoại anh cũng đã nói thế với Thang Tư Mẫn.

“Nhìn em đẹp không.” Ái My tắm xong nằm lên sô pha, Minh Anh ngồi xuống kéo chân cô ra nhìn lạch đào nguyên của cô.

“Còn hơi sưng.” Anh nói, ngón tay khô ráo sờ nhẹ lên, Ái My đã ướt đôi chút.

Mẫn cảm thế, Minh Anh cười. Quay đầu nhìn ly rượu trên bàn, bên trong còn có viên đá, Minh Anh ngậm vào trong miệng hôn lên nó.

“Ư ~ Lạnh ~~” Cô bị hôn đến run lên.

Minh Anh ngậm đá cò cọ qua cửa mình của cô, lại dùng đầu lưỡi dán lên dịu dàng liếm láp, “Đừng nhúc nhích!”

Miệng anh không rời khỏi cô bé, hàm răng cấn lấy viên đá, Ái My lại thấy như thể mình bị cắn vậy, siết tóc anh kéo lên hôn môi anh.

“Vào đi mà ~”

“Không đau?”

“Đau ~” Cô nói, xong lại cười giảo hoạt, “Đau cũng muốn!”

Minh Anh ôm cô chỉnh lại tư thế, nửa quỳ cởi đồ mình ra đôi cái liền thong thả cắm vào, cả hai đều thoải mái thở dài.

Tâm tình bị phiền nhiễu từ công việc của Ái My tức khắc sáng ngời, cô cố ý quở trách Thanh Thảo, Minh Anh lại còn triền miên với cô như thế, cô vui lắm.

Lúc hai người đang kịch liệt cày cấy, điện thoại Minh Anh vang lên, tên Thanh Thảo hiện rõ mồn một trên màn hình, Ái My sửng sốt, miệng vẫn còn giương lên, nhưng không nói gì.

“Chuyên tâm chút,” Minh Anh quay khuôn mặt cô về lại hôn xuống, mút mát đầu lưỡi cô, ngậm miệng cô, nuốt nước miếng của cô vào, lại đẩy nước miếng mình sang cho cô ngậm nuốt.

“Uống thuốc rồi sao?” Anh hỏi.

“Ừm ~ Bắn cho em!”

Minh Anh chịch cô thêm mấy chục cái rồi bắn đầy tràn cho cô, hai người ôm nhau nghỉ ngơi, Minh Anh lại ôm cô đi vào trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, ôm người lên giường dắp chăn kín kẽ cho cô rồi mới đi ra ngoài nhận cuộc điện thoại đang không ngừng vang lên.

Anh gọi điện thoại thật lâu mới đi vào, Ái My hình như đã ngủ rồi, được anh ôm trong lòng, ấm áp và kiên định.

Ái My mang cơm trưa đến bệnh viện trấn an Bạch Tương, ấy thế mà lúc đối phương nhìn cô lại hiện lên một chút kinh hoảng, Ái My cảm thán thành phố này cũng nhỏ thật, quả nhiên Thanh Thảo muốn chuyển đến ở cái bệnh viện này luôn cơ?

“Dù cho trong nhà không ngăn cản thì Thanh Thảovà Minh Anh cũng sẽ không ở mãi bên nhau được, lại thêm khoảng thời gian hai người họ yêu đương quá ngắn để thật sự đi đến bước kia, tiếp tục tiến tới thì bản thân Minh Anh cũng sẽ tự ý thức ra được, với Thanh Thảo mà nói, cậu ấy mang chấp niệm nhiều hơn là tình yêu.” Bạch Tương nhận chén canh rồi nói với cô, Ái My chỉ cười cười chứ không nói gì.

Chuyện xưa của họ Ái My cũng biết đại khái rồi, Minh Anh thích cô ấy từ năm cấp ba, nhưng còn chưa kịp tỏ tình thì vì biến cố gia đình mà Thanh Thảo chuyển trường, bốn năm đại học Minh Anh đã bay đến thành phố của cô ấy thăm, sau khi tốt nghiệp cuối cùng Thanh Thảocũng chịu dời công việc về lại đây.

Thanh Thảođúng là tay chơi lão làng trong cuộc chơi dục tình, nắm chặt trái tim Minh Anh trong lòng bàn tay không buông, cũng may cuối cùng Minh Anh cầu người có người đã ôm được người đẹp về nhà, dù cho thời gian yêu đương rất ngắn, nhưng thời gian ái mộ lại đủ dài.

Rồi lại chia tay hấp tấp như thế, Minh Anh khó chịu cũng là chuyện đương nhiên.

“Anh Bạch Tương, em không muốn có một người chồng mà cả đời ôm khư khư một người khác trong lòng đâu.” Ái My nói.

Đến cũng đến rồi, Ái My tiện đường ghé thăm thanh thảo, viêm sỏi túi mật, còn phải nằm viện mấy ngày.

Thanh Thảo rất kiêu ngạo, nhìn thấy cô câu đầu tiên chính là giải thích:

“Đồng nghiệp biết người nhà của tôi không ở thành phố này nên mới tùy tiện gọi điện thoại cho người được liên hệ gần nhất, tôi không rảnh rỗi lại nhờ chồng người ta đến chăm sóc cho tôi, cô không cần phải hấp tấp đến lên án tôi đâu.”

Ái My không ngồi, cũng không đáp lại lời giải thích của cô ta, nếu Thanh Thảo có một chút áy náy khó khăn thì hay rồi, nhưng hiện tại cô ta bày ra biểu cảm này, rõ ràng chính là đang nói, cô ta không cần Minh Anh mới đến phiên Ái My có được.

“Tôi và anh ấy chỉ là kết hôn giả, chiếu lệ cho hai bên gia đình, tháng Ba sang năm sẽ ly hôn, việc này vốn dĩ không nên để tôi nói với cô, nhưng tôi quen biết Minh Anh lâu như vậy, cũng hiểu biết một chút về tính cách của anh ấy, chỉ sợ là anh ấy sẽ không nói ra. Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi chỉ đến đây thăm Bạch Tương, cũng nghe anh ấy khuyên nhủ rồi, mới đến tìm cô.”

Đối với chuyện chủ động nói cho tình địch biết việc kết hôn giả này, Thành Luân xin gửi bình luận: đồ ngu.

“Thanh Thảo chia tay anh ta không phải là vì không yêu, cô ta chỉ là không chịu nổi sự phản đối của nhà họ Tư đối với xuất thân của cô ta. Cô ta rất kiêu ngạo, có chết cũng muốn khiến lòng Minh Anh nhớ mãi không quên. Tớ đúng là muốn cho Thanh Thảo biết được sự thật, để cô ta đứng ra cạnh tranh cùng tớ.”

“Nhỡ người ta nối lại tình xưa thì cậu phải làm sao?”

“Vậy thì dẹp cmn đi, hai năm, Minh Anh đủ hiểu biết tớ để đưa ra lựa chọn của chính mình.”

“Trâu bò, cậu trâu bò thật sự đấy,” Thành Luân khen ngợi, “Thua thì đến tìm anh trai, anh cho em mượn bờ vai để khóc.”

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn