Mô tả hình ảnh

Dục Tình Buộc Chân

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Dục Tình Buộc Chân - tình trạng : truyện Full - Thể loại : Truyện Sắc H văn Truyện có nhiều mô tả và ngôn luận không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ tuổi - Nội dung : Phụ nữ khôn biết giữ những gì cần giữ, trong ân ái nam nữ thì chuyện giữ tôn nghiêm là không cần thiết có những thứ phải phủi bỏ tôn nghiêm tự tôn của cả hai để đạt cao trào hòa hợp là chuyện đương nhiên cứ như câu thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn cũng vậy. Bài học ân ái là bài học vở lòng để hòa hợp cùng nhau.

Chương 12 :

 

Minh Anh đi đến ôm cô đâm vào từ phía sau, sảng khoái đâm rút mấy chục cái rồi bắn hết vào bên trong cơ thể cô.

Bắn xong Minh Anh lại ôm cô đi vào trong ném lên giường, đôi mắt Ái My vẫn bị bịt kín, bản thân cô cũng không tự gỡ xuống, bên tai vang tiếng sột soạt cởi quần áo của người đàn ông.

Thân thể bị người đàn ông dán lên, khi mông bị nâng lên thì ngay lập tức Ái My được đón ánh sáng, nhưng hình ảnh đập vào mắt lại khiến cô thấy xấu hổ và giận dữ không thôi.

Tên ôn này, thế mà dám quay lại hình ảnh cô tự an ủi.

Ái My nhìn cảnh tượng bản thân bịt mắt tự an ủi, phía sau bị người đàn ông thúc vào từng cú, hồn bay theo gió.

Minh Anh cũng nhìn vào điện thoại, đôi mắt đỏ ngầu, hận không thể chịch chết người dưới thân, véo đầu vú cô đến độ tay cũng đau.

Đêm xuân chỉ có một lần, Minh Anh dùng thực lực của mình chứng minh cho Ái My thấy cái gọi là tình cảm bắn tinh mãnh liệt.

Ái My gần như đã ngủ trong mê mang, sáng sớm tỉnh dậy trên giường chỉ còn lại một mình cô, Ái My không vui, thân thể cử động một xíu mà cứ như tan xương đến nơi, giãy giụa ngóc được nửa người lên, quay đầu lại liền trông thấy một bó hoa hồng.

“Ái My, em bằng lòng tiếp tục làm vợ anh không?”

Sáng ngày hôm sau lúc Ái My đến công ty mới cảm thấy không thoải mái, gương mặt cân đối đỏ au như một con tôm sắp chín.

Trần Trúc tìm nhiệt kế đo cho cô, Ái My ngắm nghía bản thân trong gương, cảm thấy gương mặt xinh đẹp trắng hồng này lộ ra trăm phần trăm khí chất thiếu nữ, liền chụp hình đăng lên vòng bạn bè, năm phút sau Minh Anh đã gọi điện sang.

Cô không chịu đi bệnh viện, Minh Anh đón người về nhà đút thuốc rồi ngủ cùng cô.

Ái My sinh bệnh sức sống hơn người, không có chút dáng vẻ yếu ớt nào, nói ríu ra ríu rít không ngừng, Minh Anh dỗ dành nửa ngày trời mới ngủ, chưa đến một tiếng lại tỉnh dậy.

Minh Anh vẫn đang mặc áo sơ mi, tay áo sơ vin lên để lộ cánh tay cường tráng, ra ra vào vào bưng cháo nóng vừa thổi vừa đút cho cô, giữa hai hàng mày tràn đầy lo lắng và tự trách.

Ái My nhớ lại năm ngoái lúc mình cảm mạo, cơn sốt không đến mức như hôm nay, Minh Anh cứng rắn lôi kéo cô đến bệnh viện truyền dịch, chỉ ở cùng cô mấy tiếng thôi mà Ái My đã cảm động không chịu nổi, hôm nay được chăm sóc như thế này, trong lòng Ái My vừa chua vừa ngọt, hốc mắt cũng ươn ướt.

“Khó chịu sao? Chúng ta đến bệnh viện được không?” Minh Anh áp lên trán cô để so nhiệt độ, âm thanh nhẹ nhàng thương lượng.

Ái My lắc đầu, vành mắt đo đỏ nhìn anh, mở miệng ấm ách nói:

“Chồng ơi… muốn ăn…”

Minh Anh vội hỏi cô muốn ăn gì.

“Ăn gậy bự ~”

Minh Anh sửng sốt đôi ba giây mới hoàn hồn, lại nhìn cô, xác định mình không nghĩ sai thì ngay lập tức vừa tức giận vừa buồn cười.

“Ngoan một chút, ăn cháo rồi ngủ thêm một lát nữa, anh ở cạnh em.”

Ái My nào chịu, quấn lấy anh quậy banh lên, Minh Anh có là cầm thú thì vào lúc này cũng không thể theo sự chi phối được, huống hồ chi bản thân anh cũng đâu có phải là cầm thú.

Cả buổi chiều Minh Anh cuối cùng đã cảm nhận được cái gì là tiến thoái lưỡng nan, Minh Anh mà vừa vào phòng ngủ là Ái My nhào đến hôn anh trêu chọc anh, nếu anh mà không đi vào cô sẽ đáng thương thế này này, nằm trên giường giả khóc, nói bản thân bị bệnh đã khó chịu lắm rồi, không ai quan tâm thì đáng thương biết bao.

“Chồng ơi… lúc sốt nóng lắm… mềm mại… chặt khít… siêu sướng… chồng không muốn thử ư?”

Minh Anh bịt miệng cô lại, cạn lời mà thở dài, Ái My thuận thế ngậm lấy một ngón tay mút vào, cho anh biết được thế nào là nóng nóng… mềm mại… siêu sướng.

Minh Anh phát điên lên rút ngón tay ra lật tay lại cầm cánh tay cô ôm cô vào trong lòng mình, Ái My bèn dùng ngực cọ cọ anh, cong gối chọc chọc anh, vặn vẹo xoay người khỏi lồng ngực anh cởi sạch trần trụi cả thân mình, ngồi dậy kéo tay anh sờ soạng mình.

Lần thứ hai Minh Anh được cảm nhận cái gọi là mềm mại nóng nóng chặt khít, dương vật đã cứng lên thấy rõ.

Ái My cởi quần anh ra nằm sấp xuống cầm lên bắt đầu liếm, giọng mũi bật ra những âm thanh hưởng thụ, Minh Anh ngồi dậy xoa đầu cô, còn nhớ phải đắp chăn lên cho cô.

Cô bực bội xốc chăn lên, nhắm ngay dương vật làm một cú nuốt sâu.

Minh Anh phê đến độ cắn chặt hàm răng, Ái My trong lòng anh lúc này đã xưng thần, cô nói rất đúng, cơn sốt làm huyệt nhỏ nóng lên muốn giết chết anh mà.

Ái My rầm rì, dù sao cũng đang bị bệnh, trạng thái không được như ngày thường, cũng không có được nhiều kỹ xảo cho lắm, ngây ngốc chỉ biết nuốt vào trong, tự khiến mình khó chịu, Minh Anh đau lòng sao chịu được, vớt cô lên cho cô nằm xuống, nâng chân cô lên cắm vào trong, động mông sụp eo mấy chục cái đã khiến cô lên đỉnh, không ai có thể khước từ một cái động vừa chặt vừa nóng đang mút chặt mình vào trong mà lui đi được, Minh Anh bắn vào trong cơ thể cô, bắn dài và nhiều hơn so với ngày thường rất nhiều.

Làm được một lần thì Ái My cũng thành thật, nhũn người nặng nề thiếp đi trong lòng anh, miệng còn lẩm bẩm ‘chồng ơi ôm’.

Minh Anh cả đêm không ngủ, vẫn luôn chú ý đến nhiệt độ của cô, đến hừng đông mới chợp mắt được một lát, Ái My tỉnh dậy đã đầy máu, sốt đã lui sạch.

Minh Anh vẫn canh cánh việc muốn làm nóc nhà, chính nghĩa nghiêm lời lôi kéo cô vợ đang vui vẻ nhảy nhót ngồi xuống tâm sự.

“Tào Giai Giai, sau này bị bệnh không được quậy phá, phải nghe lời anh uống thuốc nghỉ ngơi, nếu không anh sẽ tức giận.”

Ái My ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, qua vài giây lại nhấp nháy đôi mắt, hỏi, “Vậy lúc không bệnh có thể được quậy phá ạ?”

Minh Anh: …..

Đọc nhiều thể loại Truyện Full  giúp bạn hiểu rõ hơn về cấu trúc câu, phong cách viết và cách xây dựng nhân vật. Khi bạn tiếp thu những kỹ thuật này, khả năng viết của bạn sẽ được cải thiện đáng kể, từ đó giúp bạn tự tin hơn trong việc diễn đạt ý tưởng của mình.

Thanh Thảo từ chức, quay đầu gia nhập Quỹ Hồng Nhạn.

Đây là một công ty mới thành lập vào đầu năm nay, được mấy tháng rồi, đã đầu tư được một vài hạng mục, lấn sân vào các lĩnh vực tài chính, bệnh viện, khoa học kỹ thuật. Người sáng lập đầu tiên tên là Hứa Hằng, nghe nói là một người Hoa gốc Mỹ, không tìm được tư liệu về bối cảnh được công khai, ảnh chụp không có tấm nào.

Quỹ Hồng Nhạn đã mở một cuộc họp báo ra mắt thương hiệu, Minh Anh được mời với tư cách là khách quý.

Minh Anh không tham dự tiệc cơm trưa mà rời đi trước, từ phía xa nhìn thấy Thanh Thảođang đứng cùng với một người đàn ông, cử chỉ cả hai rất thân mật.

Minh Anh cũng không dừng lại mà dẫn thư ký rời đi, thân ảnh biến mất ngay ngã rẽ, Hứa Hằng lùi về sau một bước, nhìn Thanh Thảorồi cười.

Thanh Thảolại chủ động tiến lên, hôn lên mặt hắn một cái.

“Người đã đi rồi.” Hứa Hằng nhắc nhở.

“Lời đề nghị trước đó của anh còn hiệu lực không?” Thanh Thảo hỏi.

Dường như Hứa Hằng khá bất ngờ, trầm mặc vài giây mới lên tiếng, “Cô gái nhỏ, vì giận dỗi mà làm lỗ vốn bản thân mình không phải là một sự lựa chọn thông minh đâu.”

Thanh Thảolại hôn hắn lần nữa, lần này là trên môi, “Không phải giận dỗi.”

 

*

Sau khi Ái My từ câu lạc bộ về vẫn luôn mong nhớ chuyện Lâm Niệm nhờ cô làm giúp, trong lòng cứ thấy lo sợ bất an như thể sắp sửa xảy ra chuyện vậy.

Cô rất khó phân định được cảm nhận trong lòng của mình, đứng ở góc độ là bạn tốt, Ái My cũng không thể thông cảm được, thậm chí cô còn sẵn lòng giúp đỡ, nhưng Thanh Thảobị hứng một cái tát khiến cô có hơi không đành lòng.

Lâm Niệm chỉ là đang cảnh cáo đối phương không được phép tham dự tiệc đám cưới vàng của ba mẹ mình mà thôi, trong bữa tiệc Ái My đã quan sát cẩn thận, quả nhiên không thấy người phụ nữ kia.

Trên đường về, cô suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định nói với Minh Anh, Lâm Niệm chỉ là nhờ cô điều tra một vài tin tức VIP của Hà Nhạn Như, còn lại thì không có gì cả.

Minh Anh nghe xong chỉ ôm cô rồi nói, “Ít chơi với chị em Lâm Niệm lại, sẽ học thói hư.”

Minh Anh phải đi công tác, Ái My về nhà mẹ đẻ ở, chị dâu sinh đôi, con gái xinh xắn như búp bê Tây vậy, Ái My thích không kìm được, ngày nào cũng phải xem video về bé cưng.

Mẹ Tào thấy thì thúc giục, “Thích như vậy thì tự sinh một đứa mà chơi.”

“Sang năm đi ạ, năm nay quá nhiều chuyện cần làm rồi.”

*

Lần này Minh Anh đi công tác là để đến chào một giáo sư già, Minh Anh luôn muốn hợp tác cùng đoàn đội của ông, vào đầu năm nay giáo sư đột nhiên mất liên lạc, những người trong phòng thí nghiệm đều đồng nhất rằng, không liên hệ được.

Lần này giáo sư chủ động mời Minh Anh sang chính là để bàn về chuyện hợp tác.

“Là tôi muốn cảm ơn vợ của cậu, cô ấy đã giúp bà nhà tôi hoàn thành tâm nguyện.” Giáo sư nói.

Lúc Minh Anh rời khỏi nhà của giáo sư đã sắp xếp đi đến sân bay, nghĩ đến những lúc mình hoài nghi Ái My không hề có tình cảm với bản thân, thì cô đã băng núi vượt tuyết vì mình mà khom lưng lấy lòng người khác, thậm chí anh còn không biết tự bao giờ mà Ái My đã thuộc làu làu những dự án của anh.

Ái My gọi video đến, Minh Anh bắt máy, Ái My mặc đồ ở nhà ôm bé con mềm mại đáng yêu trong lòng chào hỏi anh.

Ái My nói, “Chồng ơi, chừng nào thì anh về thế, nhớ anh quá.”

Ái My nhìn khuôn miệng cười của cô mà không rời mắt, một luồng cảm xúc trướng đầy dâng lên trong lòng, anh nói, “Tào Giai Giai, anh yêu em.”

Nom Ái My có hơi luống cuống, buông điện thoại và đứa nhỏ ra, rồi cầm điện thoại chạy chậm đến nơi yên tĩnh, lần nữa xuất hiện thì gương mặt cô đã đỏ lên, còn đẹp hơn cả ngày thường.

Minh Anh cười, anh lại nói, “Anh yêu em, cục cưng à.”

“Em cũng yêu anh lắm.”

Thanh Thảo dọn vào ở chung trong chung cư của Hứa Hằng, Hà Nhạn Như gọi điện thoại đến muốn tặng lễ phục, nói hiện tại cô ta cần phải ra vào các trường hợp như thế nên hẳn là phải chú trọng đến thân phận.

Thanh Thảo từ chối một hơi, cúp điện thoại thì dựa vào lòng Hứa Hằng nghịch ngợm hỏi, “Em như vậy có phải là sẽ làm mất mặt thân phận bạn gái của sếp Hứa không?”

Hứa Hằng buông sách trong tay ra, nhìn cô ta, “Anh có thân phận gì đặc biệt sao?”

Thanh Thảo cười, lại nhớ đến một chuyện, “Cuối tuần không thể ở bên anh, con trai vợ sau của ba em muốn đến đây du lịch với vợ, em muốn mời bọn họ ăn bữa cơm, tháng trước ba em nằm viện, hầu như là do hai người họ chăm nom.”

Hứa Hằng suy nghĩ một chốc lát mới nói, “Nói phức tạp như thế làm gì, không phải đó là anh trai không cùng huyết thống với em à? Rốt cuộc vẫn là con nít, thích so đo mấy chuyện vặt này, em xem em cũng bận tâm đến người ta, ngoài miệng gọi một tiếng anh trai thì có làm sao.”

Thanh Thảohiếm khi mà đỏ mặt, Hứa Hằng nói cô ta tính tình trẻ con, cô ta lại thấy ngọt ngào quá dỗi.

Hứa Hằng kéo tay cô ta xuống hôn, lại nói tiếp, “Đến thì phải chiêu đãi cho đàng hoàng, thay mặt anh tặng một món qua tân hôn.”

Thanh Thảogật đầu đáp đồng ý.

Hà Nhạn Như xảy ra chuyện, phải đến một tuần sau Thanh Thảomới hay tin.

Tin tức là do một người đồng nghiệp cũ trước kia cùng làm chung tòa soạn báo, “Nhân tình của đại gia chơi NP gây rách âm đạo, hỏng hậu môn”, “Một nữ chơi bốn nam, dùng thuốc trợ hứng”, đều bị số tiền cực lớn đè ép tin tức xuống.

Thanh Thảo không nhớ được lúc mình nhìn thấy những tin tức này đã thu dọn đồ đạc đi bộ hơn mười km về đến chung cư Hứa Hằng như thế nào.

Thanh Thảo ở lì trong chung cư của Hứa Hằng một tuần không ra khỏi cửa cũng không nói một lời.

Bạn bè của Hà Nhạn Như nhiều lần gọi điện thoại cho cô ta mong cô ta đến bệnh viện thăm hỏi, Thanh Thảokhông muốn đi, Hứa Hằng đành tự mình lái xe đưa cô ta đến dưới lầu.

“Mẹ cháu bị người ta hãm hại, bà ấy nói trước đó Trung tâm Thương mại Thịnh Giai đã đưa món quà VIP đến đáp lễ, trừ chuyện này ra thì không có chuyện nào khác khả nghi nữa, bà chủ của Thịnh Giai, Ái My và con gái của người kia là bạn tốt thời đại học.” Bạn tốt của Hà Nhạn Như nói.

Thanh Thảo nhìn bà ta, cười lạnh thành tiếng, “Bạn đại học?” Sao có thể thoải mái nói ra những lời này thế?

Thân thể Hà Nhạn Như tiều tụy không thể tả, lúc nhìn cô ta đến, đôi mắt như giếng cạn chợt có chút ánh sáng lóe lên, Thanh Thảođi qua đứng vững người cho bà ta một cái bạt tai thật mạnh.

“Có người hãm hại bà ư? Có người ép buộc bà ngoại tình đi làm tình nhân cho người khác ư? Có người ép bà chơi np ư?”

Hà Nhạn Như cắn răng, thật lâu sau mới quay mặt đi, khẽ đáp lại không một, “Không có.”

Thanh Thảorời đi, Hứa Hằng vẫn còn ở trong xe chờ, Thanh Thảokhóc nấc lên không thở nổi, ôm hắn cầu xin, “Anh dẫn em đi có được không? Chúng ta rời khỏi cái thành phố này được không?”

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn