Mô tả hình ảnh

Nuôi Vợ Từ Bé

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Nuôi Vợ Từ Bé - Tình trạng : Truyện full - Thể loại : Truyện H văn - không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi, nếu chưa đủ 18 tuổi vui lòng không đọc . Nội dung : Có những chuyện không phải cứ thích là làm bừa nhất là chuyện nam nữ. Bỏ bao công sức nuôi em từ nhỏ đến lúc 18 tuổi em lại muốn thuê trai bao để ngủ cùng chuyện này quả thật không chấp được mà.

Chương 3

Đêm trưởng thành bị phá hỏng, không hiểu sao Kiều Nhiễm lại cảm thấy buồn phiền, ngồi học cũng không tập trung, trong đầu đôi lúc hiện lên khuôn mặt của Phong Vũ.

Kiều Nhiễm chống cằm nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, thật ra lại đang nghĩ đến Phong Vũ.

Phải nói Phong Vũ là một người đàn ông đẹp trai nam tính, nhưng do công việc quá bận rộn, nên anh lúc nào cũng qua loa cẩu thả, không dành thời gian chăm chút cho bản thân. Dù vậy Phong Vũ vẫn có một cái gì đó rất thu hút, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, mỗi lần nhíu mày mím môi càng có hương vị quyến rũ của phái mạnh.

 
Nghe nói mũi đàn ông mà to thì dương vật cũng to, Kiều Nhiễm cúi đầu tuỳ tiện phác họa vài đường lên cuốn vở.

Sau khi vẽ ra hình dáng dương vật, cô bèn viết thêm kích cỡ ở bên cạnh.

Mới đầu cô viết 15 cm nhưng rồi lại xoá đi. Lấy chiều cao 1m85 của Phong Vũ thì 15 cm có vẻ ngắn, chắc phải 17 cm nhỉ?

Ừm, độ dài này đã vượt mức của người thường… chắc là không sai lệch nhiều lắm!

Kiều Nhiễm vừa vẽ vừa âm thầm suy đoán dương vật của Phong Vũ dài chừng nào…

Cuộc sống cấp ba buồn tẻ, sau khi chịu đựng hết một ngày, tất cả mọi người đều mệt mỏi.

Kiều Nhiễm vẫn bình thường, tuy ngồi cả ngày nhưng chỉ hơi mệt mà thôi.

Bạn học trong lớp lần lượt rời đi, Kiều Nhiễm vẫn ngồi im tại chỗ làm bài tập.

“Nhiễm Nhiễm, cậu không về nhà à?”

Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đứng ở phía cửa hỏi Kiều Nhiễm.

Kiều Nhiễm ngẩng đầu xua tay với bạn mình, cô mỉm cười nói: “Cậu về trước đi, hôm nay tớ có người đón.”

Nữ sinh gật đầu rồi rời đi.

Mọi người trong phòng học đều đã đi hết, Kiều Nhiễm nhìn bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Một giờ sau, toàn bộ bài tập đều đã làm xong, nhưng người đàn ông bảo sẽ đến đón cô lại chưa mặt mũi đâu.

Bác bảo vệ bắt đầu lên từng phòng để kiểm tra, nếu ai chưa về sẽ bị đuổi về nhà.

Kiều Nhiễm thu dọn sách vở vào cặp sách, tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần.

Bỗng nhiên cửa lớp bị đẩy ra, bảo vệ cầm đèn pin soi vào Kiều Nhiễm.

“Sao cháu còn ở đây làm gì, mau về nhà đi. Muộn thế này rất không an toàn, nhanh nhanh trở về.”

Bác bảo vệ vẫy tay ý bảo Kiều Nhiễm đi về, giọng điệu tuy hơi dữ nhưng vẻ mặt ông lại đầy lo lắng.

Kiều Nhiễm ngoan ngoãn vâng lời, cô cầm cặp sách đi ra khỏi phòng học.

Bầu trời đêm đầy sao lung linh, ánh trăng sáng tỏ soi sáng mặt đường, Kiều Nhiễm ra khỏi cổng trường, không do dự đi bộ về hướng nhà mình.

Bây giờ là 10 giờ đêm, chuyến xe bus cuối cùng đã rời trạm từ lâu.

Tuy rằng Phong Vũ lỡ hẹn, nhưng Kiều Nhiễm không oán trách, cô đi chầm chậm, vẻ mặt trầm tĩnh không gợn sóng.

Bỗng nhiên đèn ô tô rọi tới từ phía sau, Kiều Nhiễm sửng sốt vài giây rồi xoay người.

Ánh sáng quá chói, trước mắt cô là một mảng mơ hồ. Người đàn ông cao lớn bước xuống khỏi ghế lái, đi đến trước mặt cô, giúp cô che khuất ánh đèn chói mắt.

“Kiều Nhiễm, xin lỗi cháu, tôi đến muộn.”

Phong Vũ trịnh trọng nói xin lỗi, do công việc quá bận rộn, anh thật sự không thể bỏ đó để đi được. Nhớ rõ mình còn phải đi đón Kiều Nhiễm, anh chỉ có thể dốc toàn lực xử lý công việc nhanh nhất có thể.

 

Đọc truyện ngôn tình tổng tài giúp bạn hiểu thêm về tính cách của những anh chàng có tài. Họ thường thông minh, quyết đoán và đầy trách nhiệm, mang lại cái nhìn sâu sắc về mẫu người lãnh đạo lý tưởng. đọc truyện Full cùng ha ha truyện


Nhưng cuối cùng anh vẫn đến muộn, trong lòng Phong Vũ càng thêm áy náy.

Người đàn ông mệt mỏi cả một ngày vươn tay xoa đầu cô gái nhỏ, anh nói với cô: “Cháu đói bụng rồi phải không, muốn ăn gì nào? Cứ thoải mái chọn.”

Kiều Nhiễm chớp chớp đôi mắt to tròn, cô nhỏ giọng đáp: “Cháu muốn ăn hoành thánh.”

Cô nhóc này yêu cầu thấp thật đấy.

Phong Vũ bật cười, “Đi thôi, lên xe nào.” Nói xong, anh cầm lấy cặp sách trên vai Kiều Nhiễm

“Nặng thật đấy.”

Sức nặng trên vai biến mất, Kiều Nhiễm xoa bả vai nhức mỏi rồi theo anh lên xe.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong xe, Phong Vũ lái xe đưa Kiều Nhiễm đến một quán ăn nhỏ cách nhà không xa.

Sau khi đỗ xe, Phong Vũ vừa cởi dây an toàn vừa nói: “Quán ăn này có hương vị không tồi, trước đây tôi thường đến đây ăn.”

Do trước đây hai người rất ít khi giao lưu tâm sự, Phong Vũ quyết định thay đổi hình thức ở chung với Kiều Nhiễm, anh cố gắng giao lưu rồi nói chuyện nhiều nhất với cô khi có thể.

 
Kiều Nhiễm xuống xe và nhìn quán ăn trước mặt.

Vào trong quán, ông chủ béo mập tươi cười nhiệt tình tiến lên tiếp đón.

“Lâu rồi không thấy cậu đến đây, trông cậu vẫn chẳng thay đổi gì.”

Phong Vũ ngồi xuống ghế, anh cười nói với ông chủ: “Gần đây bận quá, tôi cũng già mất rồi. Nhiễm Nhiễm, cháu ăn hoành thánh nhân gì?”

Người đàn ông chỉ thực đơn trên tường, Kiều Nhiễm nhìn theo hướng ngón tay anh.

Ông chủ và Phong Vũ tiếp tục trò chuyện.

“Đây là…”

Ông chủ béo hếch cằm về phía Kiều Nhiễm, tuỳ ý hỏi một câu.

Phong Vũ mím môi rồi nhẹ giọng nói: “Đứa nhỏ nhà tôi.”

Ông chủ béo cười cười tỏ vẻ như đã hiểu, ông cho rằng Kiều Nhiễm là con của họ hàng thân thích, dù sao Phong Vũ cũng chỉ 31 tuổi, sao có con gái lớn như vậy được.

Phong Vũ biết ông hiểu lầm nhưng cũng không giải thích.

Tất cả đồng nghiệp ở đơn vị không ai biết đến sự tồn tại của Kiều Nhiễm, cũng càng không biết được anh không chỉ đã kết hôn mà còn có cô con gái mười tám tuổi.

Ở đơn vị có không ít người giới thiệu đối tượng cho Phong Vũ, tuy nhiên họ đều bị anh uyển chuyển từ chối. Nguyên nhân thứ nhất là do anh không muốn yêu đương, đến nay vẫn chưa rung động với bất kỳ cô gái nào. Nguyên nhân thứ hai, Kiều Nhiễm còn chưa lớn, anh không thể bỏ mặc cô.

Kiều Nhiễm nhìn thực đơn, cô nói: “Cho cháu hoành thánh nhân thịt với nấm hương.”

Ông chủ cười ha hả: “Nhất trí!!!”

“Hoành thánh ở đây đều đợi khách gọi rồi mới nặn và nấu, cho nên đợi hơi lâu.”

Phong Vũ đứng dậy lấy hai cái thìa rồi đến quầy lấy món ăn phụ.

Kiều Nhiễm ngồi ở trên ghế nhìn bóng dáng cao lớn thon dài của người đàn ông, ánh mắt bất tri bất giác chuyển xuống mông anh.

Trông mẩy thật… nếu mặc quần tây chắc sẽ gợi cảm lắm.

Trong đầu Kiều Nhiễm hiện lên cặp mông căng tròn khi mặc quần tây của Phong Vũ, gương mặt đẹp trai nam tính hơi ửng hồng, hai mắt thâm thuý hút hồn người.

“Cháu nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy? Có phải đói đến mức thân thể muốn đình công rồi không?”

Không biết người đàn ông đã trở lại từ lúc nào, anh ngồi vào ghế đối diện rồi đặt đồ ăn xuống, gương mặt vui vẻ nói đùa với cô.

Kiều Nhiễm lấy lại tinh thần, thấy phần hông của Phong Vũ bị che khuất dưới mặt bàn, cô thở dài một tiếng, gật đầu thừa nhận, cũng quên mất không nhìn xem đũng quần anh có bị gồ lên hay không.

Cô gái nhỏ tầm tuổi này luôn có nhiều tâm sự, muốn đoán cũng không đoán được. Tuy rằng Phong Vũ cố gắng tìm đề tài nói chuyện nhưng Kiều Nhiễm phản ứng quá mức lạnh nhạt, khiến anh không biết phải làm sao.

Không lâu sau đó thì hoành thánh cũng được bưng lên, Phong Vũ từ bỏ việc tìm đề tài nói chuyện, hai người ngồi đối diện im lặng ăn hoành thánh.

Kiều Nhiễm uống thử một ngụm canh, cô phát hiện ra quán ăn này tuy không lớn nhưng hương vị lại rất ngon. Hoành thánh tươi ngon khiến người ta không nhịn được mà muốn ăn nữa.

 
Kiều Nhiễm gắp một miếng hoành thánh bỏ vào miệng, động tác nhẹ nhàng lại ưu nhã.

Phong Vũ ngẩng đầu nhìn Kiều Nhiễm, thấy cô ăn ngon lành thì nhẹ nhàng thở ra. Anh không biết sở thích của cô gái nhỏ, cho nên chỉ có thể chậm rãi tìm tòi.

Ăn đêm xong, Phong Vũ đưa Kiều Nhiễm về nhà.

Khu chung cư về khuya trở nên yên tĩnh, bây giờ đã hơn mười một giờ tối, đại đa số đều đã nghỉ ngơi.

Phong Vũ lái xe vào gara, sau đó hai người cùng nhau vào thang máy.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn