Mô tả hình ảnh

Nuôi Vợ Từ Bé

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Nuôi Vợ Từ Bé - Tình trạng : Truyện full - Thể loại : Truyện H văn - không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi, nếu chưa đủ 18 tuổi vui lòng không đọc . Nội dung : Có những chuyện không phải cứ thích là làm bừa nhất là chuyện nam nữ. Bỏ bao công sức nuôi em từ nhỏ đến lúc 18 tuổi em lại muốn thuê trai bao để ngủ cùng chuyện này quả thật không chấp được mà.

Chương 32

Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng là Phong Vũ lập tức đi tìm luật sư để cố vấn chuyện ly hôn, Kiều Nhiễm muốn đi nhưng bị anh ngăn lại. Ở trong mắt Phong Vũ, Kiều Nhiễm chỉ là một cô gái nhỏ, cô không nên tham dự vào những chuyện này, hơn nữa Vương Phương còn là mẹ ruột của cô. Tuy rằng Vương Phương đã sớm vứt bỏ con gái, nhưng dù gì hai người họ vẫn chung huyết thống, Phong Vũ sợ Kiều Nhiễm sẽ khó xử.

Sau khi rời khỏi văn phòng luật sư, Phong Vũ suy nghĩ đắn đo một hồi lâu rồi quyết định đến nhà tù gặp bố ruột của Kiều Nhiễm.

Bố ruột của Kiều Nhiễm tên là Kiều Thành, lúc biết Phong Vũ tới thăm, hiển nhiên đối phương rất kinh ngạc.

Phong Vũ đi gặp Kiều Thành là vì anh ta biết chuyện anh kết hôn với Vương Phương. Khi Kiều Thành bị bắt, Vương Phương đã đại náo cục cảnh sát, trùng hợp gặp được Phong Vũ và biết chuyện chồng mình bị án tù chung thân, Vương Phương đã năn nỉ Phong Vũ giúp đỡ, chính vì vậy mà Phong Vũ với Vương Phương đã đến gặp Kiều Thành.

 
Chuyện trước đây quá hoang đường và nông nổi, cộng thêm việc anh nhất thời mềm lòng nên mới tạo thành cục diện phiền toái ngày hôm nay. 

Ở trong suy nghĩ của Phong Vũ, anh sẽ giúp đỡ Vương Phương đến khi Kiều Nhiễm thành niên, nhưng anh không ngờ tới Vương Phương lại nhẫn tâm đến mức vậy… không chỉ ôm tiền của anh để chạy trốn với tình nhân, cô ta còn bỏ lại cả con gái nhỏ.

Tuy Kiều Thành là tội phạm buôn bán ma tuý, nhưng cách làm người của anh ta lại khiến người ta kính nể. Kiều Thành không những trượng nghĩa mà còn có cái nhìn sâu xa.

Khi biết bản thân nhận án tù chung thân, Kiều Thành liền suy xét đến vấn đề ly hôn với Vương Phương, anh ta không muốn liên luỵ đến người phụ nữ của mình và cô con gái mới được mười tuổi.

Lúc Vương Phương chủ động dẫn Phong Vũ đến gặp Kiều Thành, người đàn ông này không nói hai lời mà lập tức ký vào giấy ly hôn, hơn nữa còn trịnh trọng nhờ vả Phong Vũ chăm sóc hai mẹ con họ.

Phong Vũ nói xong nguyên nhân lần này mình đến đây, Kiều Thành ngồi dựa lưng vào ghế, vẻ mặt tối tăm nhìn chằm chằm Phong Vũ.

“Cậu và con gái tôi đang yêu đương?! Cậu ngủ với con gái tôi?!”

Phong Vũ nhíu mày sửa lại lời Kiều Thành: “Tôi và Nhiễm Nhiễm là người yêu của nhau, tuy rằng có quan hệ nhưng anh đừng nói khó nghe như vậy.”

Kiều Thành lập tức bùng nổ, anh ta chửi ầm lên: “Mẹ kiếp cả tổ tiên nhà cậu! Cậu ngủ với con gái tôi vì cậu và con bé là người yêu của nhau sao?! Hai người hơn kém nhau cả chục tuổi, cậu cho rằng tôi là thằng ngu hả?! Tôi nhờ cậu chăm sóc vợ con tôi… còn cậu thì giỏi rồi, không ngủ với vợ tôi nhưng lại ngủ với con gái tôi!”

Kiều Thành tức giận muốn điên cả người. Ở trong tù, anh ta vẫn luôn thầm cảm ơn Phong Vũ tốt bụng, lại còn an tâm vì đã có Phong Vũ chăm sóc vợ con anh ta. Phong Vũ là người chính trực, nhất định sẽ không bạc đãi hai người họ.

Tuy nhiên Kiều Thành trăm vạn lần không ngờ tới… Phong Vũ đúng là không bạc đãi mẹ con họ, nhưng lại đưa con gái anh ta lên giường!

“Tôi và Nhiễm Nhiễm đã và đang nói chuyện yêu đương, sau này chúng tôi cũng sẽ kết hôn. Chủ yếu tôi đến đây là để nói cho anh biết, tôi muốn ly hôn với Vương Phương. Cô ta đã bỏ trốn với tình nhân, bỏ rơi Nhiễm Nhiễm một mình, gần chục năm nay không hề trở về một lần, hoàn toàn bặt vô âm tín. Sau khi giải trừ quan hệ hôn nhân với Vương Phương, tôi mới có thể danh chính ngôn thuận cho Nhiễm Nhiễm một danh phận.”

Phong Vũ cố gắng giải thích, nhưng Kiều Thành lại nghe không vào tai, anh ta cố chấp như trâu húc mả, hơn nữa bây giờ trong đầu anh ta thì Phong Vũ chính là kẻ xấu xa tội đồ! Có lẽ con gái đã rơi vào trong tay Phong Vũ từ khi còn nhỏ, mà chính anh ta lại là người đẩy con gái vào trong tay ác ma.

Kiều Thành bức bối vò tóc, cổ đỏ bừng vì tức giận, anh ta hét lớn: “Tôi mặc kệ người phụ nữ kia như thế nào, cô ta muốn làm gì thì làm, từ lâu tôi đã không còn yêu cô ta! Nhưng vấn đề ở chỗ cậu lại ngủ với con gái tôi! Nói chuyện yêu đương với đứa nhỏ kém cậu hơn chục tuổi, cậu còn là người không?”

Phong Vũ nhíu chặt mày, anh không thích Kiều Thành nói thế kia, lời nói ấy giống như anh và Kiều Nhiễm ở bên nhau là tội ác tày đình. Nếu bỏ qua việc anh và Vương Phương từng đăng ký kết hôn, vậy ngoại trừ tuổi anh và Kiều Nhiễm không quá tương xứng, anh không thấy có bất cứ vấn đề gì giữa hai người. 

“Tôi và Nhiễm Nhiễm là quan hệ yêu đương, tuy tôi lớn tuổi hơn Nhiễm Nhiễm nhưng tôi yêu cô ấy, sẽ đối xử thật tốt với cô ấy.”

Ánh mắt Phong Vũ kiên định và chân thành, Kiều Thành thở hổn hển nhìn người trước mặt: 

“Cậu và Nhiễm Nhiễm ở bên nhau từ lúc nào? Khi con bé mười bốn, mười lăm tuổi?”

“Sao anh có thể suy nghĩ biến thái như vậy? Anh cho rằng ai cũng có sở thích yêu trẻ con như anh sao? Tôi và Nhiễm Nhiễm ở bên nhau khi cô ấy đã thành niên!”

 

truyện ngôn tình nữ cường mang đến nhiều thông điệp ý nghĩa, tạo nền tảng tư duy để bạn có thể phát triển bản thân trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ và tài năng. Những bài học về sự độc lập, tự tin và kiên trì trong các câu chuyện sẽ là nguồn cảm hứng lớn lao cho bạn. đọc truyện Full cùng ha ha truyện


Phong Vũ không thích Kiều Thành suy đoán như vậy, tuy rằng anh ta nói vậy là tự châm chọc chính bản thân mình, nhưng Kiều Nhiễm là cô gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Lúc mười bốn mười lăm tuổi, cô ấy còn đang chăm chỉ học tập.

Kiều Thành hít sâu một hơi, anh ta rất muốn động thủ đánh người đàn ông đối diện.

“Tôi có sở thích yêu trẻ con? Đúng vậy, lúc tôi hai mươi tuổi đã ngủ với Vương Phương mới mười bốn tuổi, nhưng chúng tôi khi đó là anh tình em nguyện, cô ấy nguyện ý đi theo tôi! Con mẹ nó, tôi làm sao biết được có phải cậu cưỡng ép con gái tôi hay không? Hơn nữa cậu là đồ biến thái, cũng chẳng tốt đẹp được hơn tôi ở điểm nào! Cô gái nhỏ mười tám tuổi mà cũng xuống tay được!”

Phong Vũ lười cãi nhau với Kiều Thành, anh cảm giác như hai học sinh tiểu học đang gây gổ với nhau, không thú vị gì cả.

Lời cần nói đều đã nói, Phong Vũ tới đây chủ yếu muốn để Kiều Thành biết anh với Vương Phương sẽ ly hôn, sau đó nói cho anh ta biết anh và Kiều Nhiễm đang yêu đương. Tuy bị Kiều Thành phản đối, nhưng vậy thì sao? Dù thế nào thì anh vẫn yêu Kiều Nhiễm, không ai có thể chia cách được bọn họ.

Phong Vũ là người một khi đã quyết định thì sẽ làm đến cùng, trừ phi Kiều Nhiễm chủ động nói lời chia tay, nếu không anh sẽ không để ý tới bất kỳ trở ngại nào, cho dù bị mọi người phản đối thì anh cũng không bao giờ buông tay Kiều Nhiễm.

“Tôi đã nói rõ ràng mọi chuyện, tôi đi trước!”

Phong Vũ đứng dậy, Kiều Thành không ngờ người này lại dứt khoát rời đi như vậy, cơn giận dữ đang nghẹn ở trong lòng khiến anh ta càng khó chịu.

“Mẹ kiếp! Cậu quay lại đây cho tôi!”

Phong Vũ không để ý đến Kiều Thành, anh đi thẳng ra khỏi phòng thăm nom.

Kiều Thành thấy Phong Vũ thật sự rời đi, anh ta lo lắng vội vàng hét lên: “Con mẹ nhà cậu, lần tới phải đưa con gái tôi đến đây! Nếu không ông đây tuyệt đối không nhận cậu làm con rể!”

Nói ra lời này chứng tỏ Kiều Thành đã nhận thức mình đang ở thế bị động, anh ta hoàn toàn không có cách nào ngăn cản chuyện xảy ra bên ngoài.

Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vẫn phong độ như xưa, nhưng giờ đây anh ta lại bất lực nhìn ra cửa, khuôn mặt đẹp trai dần dần suy sụp.

Phong Vũ nghe được lời này thì cong môi cười nhẹ, ít nhất anh cũng đã thu phục được Kiều Thành.

Trên đường về nhà, Phong Vũ gửi một tin nhắn qua wechat cho Kiều Nhiễm, nói anh gần một tiếng nữa sẽ về đến.

Lúc về đến nhà thì trời đã tối đen, Phong Vũ vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Kiều Nhiễm bưng món ăn cuối cùng lên bàn, cô liếc mắt nhìn anh và nói: “Anh đi rửa tay rồi ăn cơm.”

Trong lòng Phong Vũ ngập tràn thoả mãn, thật ra thứ mà anh mong muốn không nhiều lắm, chỉ đơn giản là về nhà được ăn bữa cơm nóng hổi và còn có vợ yêu đang đợi anh mà thôi.

Nhìn Kiều Nhiễm trong chiếc tạp dề đang dọn bát đũa ra bàn, Phong Vũ bước lại gần, hai tay ôm chặt lấy eo cô, anh ôm cô từ phía sau lưng.

Phong Vũ vùi đầu vào cổ cô gái nhỏ, ngửi hương thơm thoang thoảng trên người cô, mặt mày hạnh phúc hoà tan với vẻ dịu dàng.

“Bảo bối nhỏ, tôi yêu em.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến bên tai, khiến trong lòng Kiều Nhiễm không ngừng rung động.

Kiều Nhiễm buông chiếc đũa trong tay, cô đặt tay mình lên tay anh và nhẹ nhàng nói: “Phong Vũ, em cũng yêu anh.”

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn