
Nuôi Vợ Từ Bé
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Truyện ngôn tình sắc Nuôi Vợ Từ Bé - Tình trạng : Truyện full - Thể loại : Truyện H văn - không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi, nếu chưa đủ 18 tuổi vui lòng không đọc . Nội dung : Có những chuyện không phải cứ thích là làm bừa nhất là chuyện nam nữ. Bỏ bao công sức nuôi em từ nhỏ đến lúc 18 tuổi em lại muốn thuê trai bao để ngủ cùng chuyện này quả thật không chấp được mà.
chương truyện mới nhất :
Chương 37
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhiễm và nắm tay cô. Kiều Nhiễm nhìn anh, cô miễn cưỡng nở nụ cười.
Đúng là tâm tình Kiều Nhiễm không được tốt, cô không thể nói rõ như nào nhưng trong lòng cực kỳ không thoải mái.
“Bà trở về làm gì?”
Phong Vũ nhìn thẳng vào hai mắt Vương Phương, nhưng tầm mắt vẫn chú ý đến người đàn ông luôn cúi đầu bên cạnh bà ta.
Vương Phương co rúm cả người, bà ta mất tự nhiên nói: “Tôi… tôi nhìn thấy thông báo của toà án.”
Vương Phương hơi chột dạ, thật ra bà ta đã sớm nhận được giấy thông báo, chẳng qua không dám ra mặt. Lúc trước bà ta rời đi quá tuyệt tình, lại còn cầm tiền của Phong Vũ để bỏ trốn cùng tình nhân, tuy bọn họ chỉ là vợ chồng trên giấy tờ. Nhưng nói gì thì nói bà ta cũng đã cắm sừng Phong Vũ, cho nên mới không dám lộ diện. Mãi đến hôm nay toà án đã xét xử xong, Vương Phương mới lấy hết can đảm đến đây.
Phong Vũ nhíu mày, anh trầm giọng hỏi: “Ừ, vậy sao bà không tới? Nếu bà chủ động đến làm thủ tục ly hôn thì cũng không cần phải phiền toái như này.”
Đối mặt với chất vấn của người đàn ông, Vương Phương ngập ngừng không dám nói gì.
Thời gian năm năm cũng đủ biến một người trẻ tuổi mới ra trường thành một người đàn ông chín chắn, ổn trọng. Phong Vũ thay đổi quá nhiều, trước kia Vương Phương đã sợ Phong Vũ, bây giờ người đàn ông này chỉ ngồi đối diện đã toả ra một loại khí thế cường đại, áp lực đập thẳng vào mặt khiến bà ta hít thở cũng khó khăn.
“Tôi… tôi có việc nên không trở về ngay được. Dù sao cũng đã ly hôn, kết quả đều giống nhau.”
Vương Phương càng nói càng chột dạ, giọng nói cũng nhỏ dần.
Phong Vũ chán ghét dáng vẻ này của Vương Phương, mới mấy năm mà đã nhút nhát thành như vậy, không hề giống vẻ quả cảm trước kia.
Cuộc sống sinh hoạt quyết định khí chất của con người, mà Vương Phương lại rất vất vả trong mấy năm qua.
Sau khi bỏ trốn cùng tình nhân, hai người cầm tiền chạy đến một nơi thật xa, thuê căn phòng rồi sống cuộc sống gia đình.
Ban đầu vẫn không có vấn đề gì, tiền đủ tiêu, nhưng dần dần lại liên tiếp xảy ra chuyện. Vương Phương không phải người biết chi tiêu, bà ta có thói quen xài tiền phung phí, mua quần áo, mua đồ trang điểm rồi túi xách… sau khi hết tiền thì sinh hoạt rơi vào cảnh túng quẫn.
Tình nhân của Vương Phương đã nhắc nhở vài lần nhưng bà ta không nghe, vì thích dung mạo mỹ miều và khí chất của Vương Phương nên anh ta cũng không nói nhiều, chỉ tự mình ra ngoài tìm việc để kiếm tiền nuôi bà ta.
Không lâu sau, Vương Phương kiểm tra thì phát hiện mình có thai được ba tháng, gánh nặng kinh tế lại càng đè nặng lên vai tình nhân của Vương Phương. Anh ta không chỉ chi trả chi tiêu của Vương Phương, mà còn phải thoả mãn thói nghiện mua sắm của bà ta. Mỗi lần tình nhân nhắc nhở, bà ta lại tìm đủ mọi lý do để vòi vĩnh, đã thế còn mang cái thai trong bụng ra làm cớ.
Người đàn ông này nhịn cũng vì yêu Vương Phương, cuối cùng anh ta chỉ có thể điên cuồng làm việc mới miễn cưỡng duy trì chi tiêu trong nhà, đương nhiên là không bỏ ra được đồng nào để tiết kiệm.
Sau khi sinh con trai, dục vọng mua sắm của Vương Phương càng mãnh liệt. Con trai mỗi ngày một lớn, tình nhân nói Vương Phương đừng suốt ngày chỉ biết mua quần áo quá nhiều, mặc chưa được mấy lần đã đổi cái mới, như vậy quá lãng phí.
Vương Phương lại bắt đầu gây sự, cãi nhau một trận với tình nhân, bà ta còn ra tay đánh tình nhân tàn nhẫn, một người phụ nữ đang ở cữ lại đánh người phải nhập viện.
Vương Phương khóc lóc thảm thiết, bà ta quỳ gối xuống đất xin tình nhân tha thứ. Kể từ ngày đó, tôn nghiêm của anh ta hoàn toàn bị Vương Phương giẫm đạp dưới chân, một người đàn ông không có tôn nghiêm, sống lưng lúc nào cũng cong thì không khác gì một người tàn phế.
Quả nhiên tinh thần của người này hoàn toàn sa sút, anh ta làm việc như một cái máy, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm giống công cụ không có linh hồn.
Lúc trước Vương Phương phải lòng tình nhân là vì nhìn trúng vẻ bề ngoài của anh ta, bây giờ tình nhân lại già nhanh chóng, Vương Phương dần dần ghét bỏ người đàn ông này, bà ta lại bắt đầu kiếp sống lang chạ, yêu đương vụng trộm với người khác.
Khi bị phát hiện, Vương Phương hoảng loạn giải thích nhưng người đàn ông kia lại không hề quở trách, anh ta chỉ lẳng lặng nhìn bà ta một cái, sau đó cặp mắt kia vĩnh viễn rơi vào bóng đêm u tối.
Thấy tình nhân không quở trách, Vương Phương thở phào nhẹ nhõm, bà ta ngoan ngoãn chăm sóc con trai rồi làm việc nhà.
Nhưng người phụ nữ này lăng loàn từ trong xương tuỷ, bà ta trời sinh phóng đãng thì làm sao nhịn được? Không được bao lâu, Vương Phương lại ngoại tình.
Mấy năm qua Vương Phương đã sống như vậy, điều kiện sinh hoạt giảm xuống, bà ta ngoại tình để có tiền mua đồ vật và tiêu xài. Chẳng qua do lớn tuổi, dung mạo dần dần bị lão hoá, những người có tiền có thế đều ghét bỏ bà ta. Bọn họ tìm mấy cô gái tươi trẻ, chỉ có mấy lão U50 mới thèm thuồng Vương Phương, nhưng những người như vậy lại không có tiền, không thể chu cấp cho bà ta.
Tình nhân cũng không cho tiền Vương Phương, tất cả tiền đều dành cho con trai. Vương Phương hoàn toàn mất đi nguồn cung cấp, không có mỹ phẩm dưỡng da và các loại thực phẩm chức năng nên bà ta càng lúc càng xuống mã rõ ràng.
truyện ngôn tình thường mang đến những thông điệp tích cực về tình yêu và cuộc sống. Qua từng trang sách, chúng ta có thể tìm thấy động lực để vượt qua khó khăn và hướng tới một tương lai tươi sáng hơn. Đọc truyện cũng là cách để nuôi dưỡng niềm tin vào những điều tốt đẹp của cuộc sống. đọc truyện Full cùng ha ha truyện
Thật ra Vương Phương đã sớm có ý định trở về, bà ta không quen với những tháng ngày vất vả, nhớ tới người chồng trên danh nghĩa vừa trẻ đẹp lại lắm tiền là bà ta âm thầm vui sướng.
Vương Phương muốn trở về, nơi đó có con gái, bà ta còn có cả giấy đăng ký kết hôn, hơn nữa em trai hàng xóm nhất định sẽ không mặc kệ bà ta.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, lúc bà ta muốn về thì lại nhận được thông báo của toà án.
Phong Vũ muốn ly hôn, hơn nữa còn nhờ đến toà án và luật sư can thiệp.
Vương Phương là một người phụ nữ không có văn hoá, mười ba tuổi đã bỏ học đi theo Kiều Thành, nếu không phải bà ta có nhan sắc thì chắc chắn không có người đàn ông nào lại muốn tiếp xúc với người phóng đãng như bà ta. Mấy người nguyện ý lên giường với Vương Phương đơn thuần vì dục vọng mà thôi.
Nói thẳng ra thì nhiều năm trôi qua, người từng yêu Vương Phương chỉ có Kiều Thành và tình nhân bỏ trốn cùng bà ta.
Kế hoạch của Vương Phương không thành, bà ta bắt đầu sợ… sợ pháp luật sẽ truy cứu tội mình, cho nên dù đã quay lại thành phố nhưng bà ta vẫn không dám gặp mặt Phong Vũ, đợi đến khi phiên toà kết thúc thì bà ta mới thở phào và tìm đến đây.
Phong Vũ thấy Vương Phương im lặng hồi lâu, sự kiên nhẫn cũng dần dần hết. Sự thương hại dành cho Vương Phương đã chấm dứt khi bà ta vứt bỏ Kiều Nhiễm lại một mình.
Thật ra Phong Vũ vẫn luôn không hiểu nổi suy nghĩ của người phụ nữ này, lúc trước muốn kết hôn cũng là bà ta, hơn nữa còn có điều kiện là sẽ không phát sinh quan hệ, nếu Vương Phương tìm được chân ái thì sao không đưa ra yêu cầu ly hôn, vì cái gì phải bỏ trốn rồi sống chui lủi?
Dây thần kinh của Vương Phương đúng là khác người, đừng nói là Phong Vũ không hiểu, ngay cả người quen biết với bà ta cũng không thể hiểu.
“Bà nói chuyện đi, nếu không có việc gì thì đi đi.”
Công việc vất vả cả một ngày, trưa nay Phong Vũ không ăn cơm nên giờ đã đói bụng, anh lười phải tốn thời gian với người phụ nữ này.
Vương Phương cũng không biết chính mình đến đây để làm gì, ban đầu bà ta muốn trở về là để được Phong Vũ che chở. Kết quả lại nhận được giấy thông báo ly hôn, Vương Phương liền rơi vào cảnh túng quẫn. Nhưng đằng nào cũng đã trở lại, nếu không tới gặp thì Vương Phương lại thấy không thoải mái, cho nên bà ta để con trai ở khách sạn, sau đó đi cùng tình nhân đến đây một chuyến.
Vương Phương định đến lén lút, vì thế bà ta mới lấy chìa khoá mở cửa nhân lúc Phong Vũ đi làm, không ngờ tới đây lại đụng phải Kiều Nhiễm.
Vừa nghĩ đến con gái, Vương Phương mới phát hiện có điểm không thích hợp, tại sao Phong Vũ lại nắm tay con gái bà ta? Cho dù là bố con ruột thịt thì con gái lớn như vậy… cũng không nên cầm như vậy…
Vẻ yếu đuối trên mặt Vương Phương biến mất, thay vào đó là vẻ nghi ngờ. Bà ta nhìn chằm chằm vào tay hai người và hỏi: “Cậu và Nhiễm Nhiễm…”
Không đợi Vương Phương nói xong, Phong Vũ đã cắt ngang lời bà ta: “Tôi và Nhiễm Nhiễm đang ở bên nhau, cô ấy là bạn gái tôi.”
Lời này vừa nói ra khiến Vương Phương khiếp sợ trừng lớn hai mắt, người đàn ông luôn cúi đầu ở bên cạnh rốt cuộc cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía đối diện.
“Cái gì?!!!”
Vương Phương đứng bật dậy, biểu cảm đầy rối rắm, bà ta nhất thời không biết nói gì.
Giọng nói của Vương Phương quá chói tay, Phong Vũ cau mày khẽ quát: “Bà nói nhỏ thôi!”
Bả vai Vương Phương co rụt lại, bà ta hơi sợ hãi nhưng lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ làm người ta chán ghét.
Vương Phương chỉ vào hai người đang nắm tay: “Phong Vũ! Sao cậu có thể xuống tay với Nhiễm Nhiễm! Con bé chỉ là đứa trẻ! Cậu không thể vì tôi bỏ trốn với gã khốn kia… mà trả thù lên người con gái tôi!”
Vương Phương nói chuyện như gào lên khiến biểu cảm trên mặt của ba người còn lại đều không tốt.
Kiều Nhiễm và Phong Vũ không vui vì giọng nói gay gắt và thiếu hiểu biết của Vương Phương, còn tình nhân của Vương Phương không vui vì câu nói “Gã khốn”.
Anh ta cúi đầu, hai tay đặt trên sô pha nắm chặt thành quyền. Tuy rằng đã sớm thất vọng Vương Phương, nhưng khi nghe chính miệng bà ta gọi mình là gã khốn thì tâm anh ta dường như chết lặng.
“Thứ nhất, tôi và Nhiễm Nhiễm là quan hệ yêu đương bình thường, bà đừng nói khó nghe như vậy, tôi không cho phép bà vũ nhục Nhiễm Nhiễm. Thứ hai, mong bà hiểu rõ cho, tôi và Nhiễm Nhiễm ở bên nhau không liên quan đến bà, tôi cũng không để ý chuyện của bà.”
Phong Vũ đặt cánh tay lên vai Kiều Nhiễm, anh nửa ôm cô vào lòng, đây là một động tác bảo vệ theo bản năng.
Vương Phương giống như ăn phải thuốc kích thích, bà ta không nghe vào tai lời nào, chỉ biết chỉ tay vào mặt Phong Vũ rồi gào thét chửi bậy, không khác gì người điên.
Kiều Nhiễm day huyệt thái dương, giọng nói lạnh lùng: “Bà câm miệng! Bà có quyền gì mà quản việc tôi yêu ai?”
Vương Phương lập tức ngừng gào thét, bà ta há miệng thở dốc, ánh mắt không thể tin nhìn con gái: “Con yêu đương thì yêu đương, nhưng tại sao lại chọn cậu ta? Cậu ta lớn hơn con nhiều tuổi như vậy? Hai người trên pháp luật còn là bố con, đây là loạn luân! Hạ tiện!”
Vương Phương nói quá khó nghe, Phong Vũ không thể nhịn được nữa, anh đứng dậy túm cánh tay bà ta và lôi ra ngoài.
“Bà không có tư cách nói Nhiễm Nhiễm, cút đi!”
Mặt Phong Vũ tối sầm lại, đôi mắt tràn đầy lửa giận, anh không cho phép bất cứ ai nhục mạ Nhiễm Nhiễm, kể cả mẹ ruột cũng không được! Bà ta dựa vào cái gì?
Kiều Nhiễm ngồi trên sô pha không nhúc nhích, mặt cô không cảm xúc, trong đầu vang vọng câu “Hạ tiện” của Vương Phương.
Vương Phương ra sức gào thét với Phong Vũ, bà ta cũng không biết mình gây sự để làm gì, nhưng tóm lại bà ta không muốn như vậy!
Người đàn ông ngồi bên cạnh vẫn luôn không nói gì cuối cùng cũng đứng dậy, anh ta đi đến trước mặt Vương Phương rồi thấp giọng nói: “Về nhà.”
Vương Phương không để ý tình nhân, bà ta vẫn tiếp tục lôi kéo Phong Vũ.
Phong Vũ đứng yên tại chỗ, áo sơ mi bị bà ta kéo đứt luôn hai cúc.
“Về nhà đi, đừng gây chuyện nữa.” Người đàn ông nắm hai tay thành quyền, anh ta cắn răng nói lại một lần nữa.
Lần này Vương Phương nghe vào tai, bà ta trừng mắt nhìn tình nhân rồi tức giận mắng: “Anh là đồ phế vật, lúc quan trọng chỉ biết cụp đuôi chạy mất!”
Một cái tát đánh thẳng vào mặt khiến Vương Phương la hét ngã trên mặt đất.
Phong Vũ và Kiều Nhiễm đều giật mình trước cảnh tượng này, trong gian phòng chỉ còn lại tiếng kêu khóc của Vương Phương.
Người đàn ông nắm chặt tay, bả vai run nhè nhẹ, ánh mắt vô hồn đỏ bừng như bị lửa giận hừng hực thiêu đốt.
“Cô còn muốn gây chuyện đến khi nào? Tôi đối với cô không tốt sao? Tôi đã để cô thiệt thòi hả? Cô có quyền gì mà gây sự? Vẫn chưa đủ sao? Con trai còn đợi chúng ta trở về, rốt cuộc cô muốn náo loạn đến bao giờ thì mới chịu dừng lại?”
Gân xanh trên cổ người đàn ông nổi lên, anh ta nhìn chằm chằm người phụ nữ trên mặt đất.
Vương Phương bị doạ sợ, tiếng gào khóc biến thành tiếng thút thít. Bà ta chưa bao giờ thấy tình nhân nổi giận quá mức như này, đây là lần đầu tiên… người đàn ông luôn bị bà ta chà đạp tôn nghiêm lần đầu tiên nổi nóng.
“Thật xin lỗi đã quấy rầy hai người, sau này hai chúng tôi sẽ không đến nữa.”
Người đàn ông cúi đầu xin lỗi rồi kéo Vương Phương khóc thút thít đi ra ngoài, anh ta ngồi xổm trên mặt đất để đi giầy cho Vương Phương, sau đó mới tự mình thay giày và mở cửa rời đi.
Ánh mắt Phong Vũ phức tạp nhìn cánh cửa bị đóng lại, sau đó thở dài một hơi.
Kiều Nhiễm đứng dậy khỏi ghế sô pha, cô ôm lấy eo anh từ phía sau, khuôn mặt nhỏ dựa lên bờ vai rộng lớn, cảm thụ cảm giác an toàn mà anh mang lại.
Có Phong Vũ ở đây… trái tim cô lập tức an ổn, không sợ bất cứ chuyện gì.
Phong Vũ đau lòng quay người ôm Kiều Nhiễm vào trong ngực, anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, bàn tay to dịu dàng vỗ về cô gái nhỏ.
“Bảo bối nhỏ, tôi ở đây.”
Giọng nói của người đàn ông vừa trầm vừa ấm áp, đôi tay dịu dàng xoa dịu bất an trong lòng cô.
“Vâng.”
Kiều Nhiễm nhỏ giọng đáp lại, cô dựa đầu vào lồng ngực Phong Vũ, nghe tiếng trái tim anh đập thình thịch làm vành mắt cô hồng hồng.
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Sắc Giới mới hơn
