Mô tả hình ảnh

Nuôi Vợ Từ Bé

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Nuôi Vợ Từ Bé - Tình trạng : Truyện full - Thể loại : Truyện H văn - không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi, nếu chưa đủ 18 tuổi vui lòng không đọc . Nội dung : Có những chuyện không phải cứ thích là làm bừa nhất là chuyện nam nữ. Bỏ bao công sức nuôi em từ nhỏ đến lúc 18 tuổi em lại muốn thuê trai bao để ngủ cùng chuyện này quả thật không chấp được mà.

Chương 33

Ăn xong cơm tối, Phong Vũ ôm Kiều Nhiễm ra ghế sô pha xem TV, anh cầm theo gói khoai tây chiên, vừa xem vừa đút cho Kiều Nhiễm ăn, dáng vẻ vô cùng thích thú.

“Hôm nay anh bàn chuyện kia thế nào rồi?”

Lúc quảng cáo giữa phim, Kiều Nhiễm cầm một lát khoai tây đút vào miệng cho Phong Vũ.

“Tôi đã hỏi luật sư, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ nhưng hơi phiền toái, tuy nhiên có thể giải quyết được. À đúng rồi, hôm nay tôi còn đi gặp Kiều Thành.”

 
Phong Vũ kể lại đúng như sự thật, Kiều Nhiễm thấy hơi khó hiểu, cô lập tức hỏi: “Anh đi gặp bố em làm gì? Ông ấy đang bị giam ở nơi nào?”

Thật ra những năm qua, Kiều Nhiễm chưa từng gặp lại Kiều Thành, bởi vì cô không biết bố mình bị giam ở đâu. Năm đó Vương Phương không muốn cho con gái gặp người bố là tội phạm buôn bán ma túy, cô ta sợ Kiều Nhiễm sẽ bị ám ảnh tâm lý. Nhưng sau đó thì Vương Phương cũng bỏ đi, vứt Kiều Nhiễm lại một mình, còn Phong Vũ lại bận rộn cả ngày, anh cũng không nghĩ ra đưa Kiều Nhiễm đến thăm bố của cô.

Kiều Nhiễm rất muốn đi thăm bố, tuy nhiên trước đây cô và Phong Vũ không hề thân thuộc, cho nên cô không đề cập chuyện này với anh. Hiện giờ nghe Phong Vũ nói anh đi gặp Kiều Thành nên cô cũng có chút tò mò.

Phong Vũ hơi giật mình, giờ anh mới biết Kiều Nhiễm không biết Kiều Thành bị giam ở đâu.

“Ngay trong thành phố, ông ấy muốn gặp em, em có muốn đi một chuyến không?”

Kiều Nhiễm gật đầu, “Hôm nào em có thể đi được?”

“Em muốn đi hôm nào cũng được.”

Tuy quy định thăm nom tù nhân rất nghiêm ngặt, nhưng không có nghĩa là không lách luật được, chỉ cần có tiền là giải quyết được hết. Hơn nữa quản giáo còn là bạn học với Phong Vũ, vì vậy việc gặp Kiều Thành lại càng đơn giản.

Kiều Nhiễm muốn được gặp bố, may mắn mấy ngày hôm nay cô được nghỉ, cho nên hai người quyết định ngày mai đi gặp Kiều Thành.

Dấu vết mờ ám trên người Kiều Nhiễm còn chưa tiêu tan, vì ngày mai còn đi gặp Kiều Thành nên Phong Vũ cố gắng nhịn xuống dục vọng, buổi tối anh không làm gì Kiều Nhiễm, hai người ôm nhau ngủ ngon lành.

Còn Kiều Thành ở trong tù lại không được thoải mái như vậy. Nửa đêm, anh ta dựa người vào thành giường nhìn ánh trăng bên ngoài ô cửa sổ, càng nghĩ càng bi thương. 

Nhớ lại những năm tháng oanh liệt trước đây, vậy mà chỉ trong một đêm anh ta hoàn toàn mất hết tất cả… mất đi sự tự do, mất vợ, mất con… Mấy năm gần đây, phải rất vất vả Kiều Thành mới quen được cuộc sống sinh hoạt trong tù, không ngờ tên khốn từng đưa anh ta vào tù lại ngủ với chính con gái anh ta!

Kiều Thành càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng khổ sở… anh ta nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy thê lương.

Bạn tù nửa đêm dậy uống nước, nhìn thấy cái bóng đầu giường thì hơi giật mình, anh ta dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ rồi mới nhìn thấy rõ người trên giường.

“Anh Thành, sao anh còn chưa ngủ? Anh đang làm gì vậy?”

Kiều Thành quay mặt lại, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh trăng càng thêm lạnh lẽo, khiến toàn thân bạn tù căng thẳng.

Nơi này không có phụ nữ, mọi người đều giúp nhau giải quyết, không ít người có chủ ý với Kiều Thành nhưng không ai đánh thắng được anh ta, hơn nữa đối phương còn là trùm buôn thuốc phiện, thủ đoạn không thiếu nên càng không có ai dám làm gì Kiều Thành.

Kiều Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn khiến bạn tù sợ tới mức giật cả mình, anh ta vội vàng chạy đi lấy nước, không dám tiếp tục hỏi nhiều.

Ngày hôm sau, khi Phong Vũ đưa Kiều Nhiễm đến đây, tâm trạng Kiều Thành đã được điều chỉnh tốt, nhìn không ra vẻ bất lực nản lòng.

Vì gặp con gái, Kiều Thành còn sửa soạn lại vẻ bề ngoài, ngày thường anh ta lôi thôi lếch thếch chẳng để ý đến cái gì. Sau khi cắt tóc cạo râu, trông Kiều Thành lại càng đẹp trai phong trần, tinh thần trở nên sáng láng, nhìn không ra đã hơn bốn mươi tuổi, lúc này Kiều Thành chỉ như mới hơn ba mươi.

Kiều Nhiễm đưa đồ ăn và tiền cho quản giáo, sau đó lẳng lặng ngồi trong phòng thăm nom để đợi Kiều Thành.

Trong trí nhớ Kiều Nhiễm, hình tượng của Kiều Thành vẫn dừng lại ở mấy năm trước… đó là một người bố đẹp trai lại tiêu sái phong độ.

Sau bao nhiêu năm mới được gặp lại Kiều Thành, nội tâm Kiều Nhiễm cực kỳ phức tạp.

Bố so với trí nhớ của cô đã già hơn rồi, vẻ ngang tàng năm xưa đã bị không khí trong nhà tù lấn át, thay vào đó là sự trầm ổn lớn dần theo năm tháng.

Lúc Kiều Thành bước vào phòng thăm nom, nhìn anh ta có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực tế thì lại đặc biệt khẩn trương hồi hộp. Kiều Thành đã nhiều năm chưa được gặp lại Kiều Nhiễm, anh ta luôn cho rằng cô con gái nhỏ không muốn nhận người bố là tội phạm như anh. Hôm nay cuối cùng cũng gặp được Kiều Nhiễm, sự thù hận của anh ta với Phong Vũ đã tiêu tan một ít.

 

Tình yêu trong truyện ngôn tình luôn mang một màu sắc đặc biệt, vừa lãng mạn lại vừa thực tế. Đó là những lần cãi vã nhưng sau cùng vẫn quay về bên nhau, là những lời hứa giản dị nhưng chứa đựng cả một đời người. Tình yêu ấy dạy chúng ta rằng, dù cuộc đời có bao nhiêu sóng gió, chỉ cần có nhau thì mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng hơn.


“Nhiễm… khụ khụ.”

Kiều Thành muốn sảng khoái chào hỏi Kiều Nhiễm một tiếng nhưng lại không thành, tối hôm qua anh ta thức rất khuya, giọng nói trở nên trầm đục, âm thanh vừa ra khỏi miệng khàn khàn khó nghe như tiếng vịt kêu. Kiều Thành cúi đầu che miệng ho “khù khụ”, che dấu vẻ xấu hổ của chính mình, trong lòng thì vô cùng ảo não vì hình tượng trước mặt con gái đã tan thành mây khói.

Kiều Nhiễm nhìn bố, cô chủ động mở miệng: “Bố ơi.”

“Hửm!” Nghe thấy con gái gọi mình một tiếng “bố”, Kiều Thành giống như được hồi sinh, anh ta ngẩng đầu nhìn Kiều Nhiễm, sự chua xót dâng lên trong lòng khiến hốc mắt anh ta ửng đỏ.

Kiều Nhiễm không thay đổi quá lớn, con bé chỉ cao hơn, chứ không còn là đứa trẻ con cao đến eo anh ta nữa.

Nhìn Kiều Nhiễm đã dậy thì thành thiếu nữ, hai tay Kiều Thành nắm chặt ống quần, anh ta cố gắng che dấu nội tâm đang kích động.

Kiều Thành muốn giữ mặt mũi và không muốn thất thố trước mặt con gái. Anh ta há miệng định nói nhưng lại không biết nói cái gì, trong lòng thì âm thầm buồn bực: Đều tại Phong Vũ, đột nhiên đưa Kiều Nhiễm đến đây làm anh ta không kịp chuẩn bị tâm lý.

Thật ra Kiều Nhiễm cũng không biết nói gì, hai người đã rất lâu không gặp nhau, mọi thứ giữa họ đều mới lạ.

Lúc này Phong Vũ lập tức phát huy tác dụng của bản thân, anh nắm chặt tay Kiều Nhiễm dưới cái nhìn chăm chú của Kiều Thành, “Bố, con sẽ đối xử thật tốt với Kiều Nhiễm.”

“Mẹ kiếp! Khụ khụ…”

Kiều Thành bị Phong Vũ làm cho tức giận đến nỗi huyết áp tăng nhanh, anh ta chống một tay lên bàn, một tay che miệng ho sặc sụa nửa ngày, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng… không biết là do tức giận hay là ho.

Phong Vũ kém Kiều Thành không đến mười tuổi, khó trách Kiều Thành lại tức giận. Cô con gái nhỏ ngoan ngoãn của anh ta lại bị một ông chú già cuỗm mất, dù là ai cũng không nhịn nổi cục tức này!

Kiều Thành bình ổn lại hơi thở, anh ta nhìn vào ánh mắt lo lắng của con gái rồi nghiêm túc hỏi: “Nhiễm Nhiễm, con tự nguyện ở bên cạnh cậu ta sao?”

Thật ra Kiều Thành vẫn cho rằng Kiều Nhiễm bị bắt ép, người bình thường sao có thể thích một ông chú lớn hơn mình mười ba tuổi?! Nhưng câu trả lời của Kiều Nhiễm đã làm tan nát nội tâm của người làm bố như anh ta… cô con gái nhỏ của anh ta không phải người bình thường.

“Vâng, con yêu Phong Vũ, con đã chủ động quyến rũ anh ấy.”

Kiều Nhiễm trả lời cực kỳ nghiêm túc, ngay cả Phong Vũ ngồi ở bên cạnh cũng không nghe nổi, bảo bối nhỏ nhà anh quá thành thật… tuy rằng đây đúng là sự thật nhưng cũng không thể nói thẳng trước mặt bố như thế!

Kiều Thành cảm thấy hôm nay không phải ngày hoàng đạo, đáng lẽ anh ta phải xem ngày lành tháng tốt trước khi gặp mặt con gái. Hiện tại Kiều Thành chỉ thấy đau đầu chóng mặt, trái tim già nua dường như khó có thể thừa nhận sự đả kích này.

Kiều Thành ôm mặt, anh ta không hiểu một ông chú như Phong Vũ thì có điểm gì tốt … mà lại khiến cô con gái bảo bối nhà anh ta phải chủ động quyến rũ.

Kiều Nhiễm đang muốn nói tiếp, Phong Vũ ở bên cạnh đã vội vàng nhéo tay cô, lúc này còn đổ thêm dầu vào lửa thì chỉ sợ Kiều Thành sẽ không chịu nổi.

“Bố!”

Phong Vũ vừa mới mở miệng, Kiều Thành đột nhiên bắn ánh mắt sắc bén về phía anh, dáng vẻ hùng hổ như muốn nói cậu dám gọi thêm một tiếng bố là ăn đòn.

 
“Con mẹ nhà cậu, ngậm miệng lại cho tôi! Gọi tôi là anh Thành!”

Kiều Thành day day huyệt thái dương, hiện tại anh ta không thể nghe tên già kia gọi anh là “bố”, quá là tổn thọ!

“Anh Thành, giống như ngày hôm qua tôi đã nói với anh, tôi muốn ly hôn với Vương Phương và cho Nhiễm Nhiễm một danh phận.”

Kiều Thành nhìn chằm chằm vào mười đầu ngón tay đang đan chặt vào nhau của hai người trước mặt, cuối cùng vô lực nói: “Tuỳ cậu, thế nào cũng được. Gần đây tôi rất bận, bao giờ hai người kết hôn thì hãy quay lại tìm tôi!”

Kiều Thành còn chưa nói dứt lời đã ôm ngực đứng dậy đi ra hướng cửa, ngày hôm nay anh ta đã chịu quá nhiều đả kích, đầu óc choáng váng không chịu được.

Bỗng nhiên Kiều Thành dừng bước chân, cô con gái nhỏ ôm chặt thắt lưng anh ta từ phía sau, giọng nói mềm mại truyền tới, tiến thẳng vào trái tim đang ủ rũ.

“Bố ơi, con rất nhớ bố, lần sau con lại đến thăm bố được không? Bố phải nhớ giữ gìn sức khoẻ!”

Hai mắt Kiều Thành ướt át, hầu kết khẽ động. Anh ta xoay người ôm chặt Kiều Nhiễm, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán con gái, “Được rồi, con trở về đi, đừng để tên già kia bắt nạt! Nếu cậu ta dám bắt nạt con, con nhớ phải chạy đến mách bố, bố sẽ đánh cậu ta nhừ xương!”

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn