
Nuôi Vợ Từ Bé
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Truyện ngôn tình sắc Nuôi Vợ Từ Bé - Tình trạng : Truyện full - Thể loại : Truyện H văn - không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi, nếu chưa đủ 18 tuổi vui lòng không đọc . Nội dung : Có những chuyện không phải cứ thích là làm bừa nhất là chuyện nam nữ. Bỏ bao công sức nuôi em từ nhỏ đến lúc 18 tuổi em lại muốn thuê trai bao để ngủ cùng chuyện này quả thật không chấp được mà.
chương truyện mới nhất :
Chương 2
Tuy Phong Vũ không nói ra nhưng từ trước đến giờ Kiều Nhiễm chưa bao giờ khiến anh phải lo lắng, bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, anh cảm thấy bản thân đã sai, tất cả do anh không quan tâm, dạy dỗ cô gái nhỏ.
Phong Vũ hít một hơi thật sâu, nhìn hai mắt mơ màng buồn ngủ của cô, anh nghiêm túc nói:
“Kiều Nhiễm, tôi thật sự lo lắng cho cháu. Hôm nay đúng là lỗi ở tôi, tôi đã không đón sinh nhật 18 tuổi cùng cháu. Tuy cháu đã trưởng thành, nhưng cháu là con gái, cháu nên biết giữ mình và phải biết tự bảo vệ bản thân, chứ không phải tùy tiện tặng đi thứ quý giá cho một gã đàn ông nào đó như vừa rồi, cháu hiểu không?”
Đây là lần đầu tiên Phong Vũ răn dạy Kiều Nhiễm, trước giờ tính tình anh không được tốt cho lắm, anh có thể tức giận với tất cả mọi người, nhưng chỉ duy nhất Kiều Nhiễm — anh đánh không được, mắng cũng không xong.
Kiều Nhiễm là nữ sinh hiểu chuyện, đối với chuyện nam nữ luôn lạnh nhạt thờ ơ, cô không muốn yêu đương, cũng không quan tâm vấn đề giữ gìn trinh tiết, phá trinh ngày lễ trưởng thành chẳng qua vì tò mò vật nam tính của đàn ông mà thôi.
Thời buổi Internet phát triển, cô cũng từng cùng bạn bè thân thiết xem phim cấm, nhưng xem thì xem, cô không hề có cảm giác gì. Chính vì vậy Kiều Nhiễm mới muốn thử làm tình, để xem có sướng thật sự như mình đã xem hay không.
Kiều Nhiễm nghe Phong Vũ nói xong, cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Cháu biết rồi. Chú Phong, cháu có thể về ngủ được chưa? Ngày mai cháu còn phải đi học.”
Kiều Nhiễm ngáp liên tục, lông mi cong vút vương giọt nước mắt, nhìn qua vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Phong Vũ thở dài: “Cháu về phòng ngủ đi.”
Cô gái nhỏ đi về phòng dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Phong Vũ ngả người ra ghế, lát sau anh móc bao thuốc lá trong áo khoác trên ghế sô pha, sau đó đi ra ngoài ban công, châm điếu thuốc và hút.
Sớm ngày hôm sau, Kiều Nhiễm vừa ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cô hơi ngẩn người rồi mới chợt nhớ ra tối qua Phong Vũ ở nhà.
Trong phòng bếp phát ra tiếng vung nồi va chạm nhau “lạch cạch”, Kiều Nhiễm dụi hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, sau đó vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc ra ngoài, trên bàn cơm đã bày sẵn bữa sáng đa dạng. Người đàn ông mặc tạp dề vừa cầm cốc sữa bò nóng vừa quay sang nói với cô: “Lại đây ăn sáng.”
Phong Vũ nấu ăn rất ngon, Kiều Nhiễm từng được thưởng thức tay nghề nấu nướng của anh mấy lần, mà mấy lần ấy đều khiến cô nhớ mãi không quên. Đáng tiếc Phong Vũ quá bận rộn, anh ít khi xuống bếp, ngay cả cơ hội ngồi cùng nhau ăn bữa cơm cũng khó.
Hai người lẳng lặng ăn bữa sáng, sức ăn của Kiều Nhiễm chẳng khác gì mèo, nhưng hiếm khi được ngon nên cô phá lệ ăn nhiều hơn. Bình thường bữa sáng của cô toàn bánh mì khô khan, hôm nay đúng là bữa tiệc lớn.
Kiều Nhiễm uống hết cốc sữa bò, cô vỗ lồng ngực cho xuôi cơm rồi đứng dậy cầm cặp sách đi ra cửa.
Bỗng nhiên Phong Vũ mở miệng gọi cô lại.
“Đợi đã, để tôi đưa cháu đi.”
Kiều Nhiễm kinh ngạc quay đầu nhìn anh, vẻ mặt tràn ngập khó hiểu.
Người đàn ông này trở nên săn sóc như vậy từ khi nào, chẳng lẽ hôm nay anh rảnh?
Kiều Nhiễm mang theo nghi ngờ đi ra cửa cùng Phong Vũ.
Xe ô tô của Phong Vũ vẫn luôn để ở gara, do đơn vị có xe cơ quan nên anh ít khi lái chiếc xe này, hôm nay xe lăn bánh cũng vì đưa Kiều Nhiễm đi học.
Chương trình học của khối mười hai rất nặng, sáng sớm mọi người đã đến phòng học để tranh thủ ôn bài, giáo viên chủ nhiệm của bọn họ là giáo viên dạy toán, cho nên thời gian tự học buổi sáng đổi thành giờ toán học.
Suốt quãng đường hai người không hề nói chuyện. Xe dừng lại trước cổng trường, Kiều Nhiễm tháo dây an toàn rồi xuống khỏi ghế phụ, Phong Vũ bên trong xe bỗng lên tiếng: “Buổi tối mấy giờ tan học?”
“Chín giờ rưỡi ạ.”
Người đàn ông nhíu mày dặn dò: “Cháu đi học đi, buổi tối đừng tự về, tôi đến đón cháu.”
Kiều Nhiễm nhìn mặt trời theo bản năng, cô gật đầu đồng ý rồi mới xoay người theo dòng người đi vào cổng trường.
Phong Vũ nhìn chăm chú cô gái nhỏ, đến khi bóng dáng ấy dần biến mất, anh mới chuyển tầm mắt, đánh xe rời đi.
Đến đơn vị, Tiểu Lưu — người cùng Phong Vũ kiểm tra phòng ngày hôm qua hưng phấn lại gần nói: “Anh Vũ, tìm được rồi!”
Phong Vũ gật đầu tiếp nhận tài liệu trong tay cậu ta.
Là cảnh sát nên Phong Vũ thật sự rất bận rộn, nhưng chuyện xảy ra đã giáng cho anh một đòn cảnh cáo, anh hiểu rằng việc cần thiết bây giờ là dành thời gian làm bạn với Kiều Nhiễm. Vì thế Phong Vũ quyết định giảm thời gian làm việc của mình xuống, để Kiều Nhiễm có thể bình yên trưởng thành.
Truyện ngôn tình sắc không chỉ kể về tình yêu lãng mạn mà còn chứa đựng những bài học quý giá về gia đình, bạn bè và sự nghiệp. Mỗi câu chuyện là một hành trình cảm xúc, giúp người đọc khám phá và hiểu rõ hơn về bản thân cũng như thế giới xung quanh. Đọc truyện cũng là cách để giải tỏa căng thẳng và nuôi dưỡng tâm hồn.
…
Hôm nay là ngày công bố kết quả kiểm tra thử, bầu không khí căng thẳng gần như bao trùm toàn bộ lớp học, những học sinh làm bài thi không tốt đang bị thầy giáo điểm tên nhắc nhở. Tuy nhiên bầu không khí căng thẳng này không hề ảnh hưởng tới Kiều Nhiễm, thành tích của cô luôn ổn định, lúc nào cũng duy trì ở vị trí thứ ba trở lên.
Kiều Nhiễm cúi đầu nhìn sách vở trước mặt, trông thì có vẻ nghiêm túc đọc sách, thực tế là đang thất thần, trong đầu cô hiện giờ toàn là chuyện liên quan đến Phong Vũ.
Lúc Kiều Nhiễm mười tuổi, cô đã theo người mẹ trẻ của mình đến nhà Phong Vũ, khi ấy mẹ cô hai lăm tuổi, còn Phong Vũ mới hai ba.
Lần đầu tiên nhìn thấy Phong Vũ, trong đầu Kiều Nhiễm đã lóe lên suy nghĩ rằng người đàn ông này không cùng một thế giới với mẹ mình.
Do hoàn cảnh gia đình khác biệt với bạn cùng trang lứa, dù mới mười tuổi nhưng Kiều Nhiễm không chỉ trưởng thành trước tuổi, mà cô còn hiểu thấu được nhiều chuyện, dù chẳng hề nói ra.
Và sau này hàng loạt chuyện xảy ra đã chứng minh cho suy nghĩ kia của cô là hoàn toàn đúng.
Bố ruột của Kiều Nhiễm là tội phạm buôn bán ma tuý, ông ta bị Phong Vũ bắt vào tù, khi ấy anh mới chỉ là chàng cảnh sát trẻ vừa mới tốt nghiệp loại xuất sắc. Mẹ đẻ của Kiều Nhiễm — Vương Phương, mười ba tuổi đã đi theo bố của cô, một năm sau thì mang thai Kiều Nhiễm.
Lúc chồng mình xảy ra chuyện, Vương Phương chạy đến gây chuyện ở cục cảnh sát, bất ngờ nhận ra Phong Vũ chính là hàng xóm bên cạnh nhà mình từ nhỏ.
Khi xưa quan hệ giữa hai nhà bọn họ rất tốt, Phong Vũ luôn ngoan ngoãn gọi cô ta một tiếng chị. Không ngờ đến thời kỳ phản nghịch, Vương Phương lại bỏ nhà theo trai, mọi người trong nhà vì tức giận đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ với cô ta.
Vương Phương lớn lên không chỉ xinh đẹp mà da mặt còn dày, cô ta lôi kéo kể lể với Phong Vũ rằng cuộc sống mấy năm gần đây của mình khổ cực như thế nào, đã thế còn khóc lóc như mưa, cầu xin Phong Vũ cho cô ta và con gái một gia đình.
Phong Vũ nhớ lại tình xưa nghĩa cũ giữa hai nhà, nên đồng ý kết hôn giả với Vương Phương nhưng phải đi kèm với điều kiện, anh sẽ nuôi hai mẹ con bọn họ, tuy nhiên sẽ không chạm vào cô ta và cũng không cho phép cô ta vượt rào.
Vương Phương vô cùng đội ơn, cô ta đồng ý rồi mang theo con gái nhỏ dọn vào nhà Phong Vũ.
Ban đầu vẫn còn tốt, ba người chung sống dưới một mái nhà coi như hài hòa. Thời gian lâu dần, Vương Phương lo sợ sau này Phong Vũ sẽ ly hôn với mình, cho nên cô ta có suy nghĩ muốn biến giả thành thật.
Vương Phương bắt đầu quyến rũ Phong Vũ từ trong tối đến ngoài sáng, tuy nhiên Phong Vũ lại không để cô ta vào mắt, hơn nữa công việc bận rộn nên thời gian anh về nhà rất ít, vì thế Vương Phương vẫn không thực hiện được ý đồ của mình.
Nhưng người phụ nữ như Vương Phương không đạt được mục đích thì chắc chắn không bỏ qua, cô ta trang điểm lòe loẹt, ăn mặc lộng lẫy chạy tới cục cảnh sát để đưa cơm cho Phong Vũ. Vẻ ngoài lố bịch khiến người ta xì xào bàn tán, đã thế cô ta còn bị mọi người chế nhạo khi thích Phong Vũ – bông hoa nổi tiếng của sở cảnh sát.
Phong Vũ không thích Vương Phương đi quá giới hạn như vậy, anh nổi giận đùng đùng cảnh cáo cô ta thu lại những tâm tư không an phận, nếu vẫn còn tiếp tục thì ly hôn và biến đi.
Vương Phương bị dọa sợ, cô ta dừng lại và không dám trêu chọc Phong Vũ nữa. Nhưng bản tính người đàn bà này vốn không an phận từ trong xương tủy, cô ta cảm thấy trống vắng khi mình và Phong Vũ chỉ hữu danh vô thực, chưa đến một năm Vương Phương đã vụng trộm với đàn ông ở bên ngoài.
Phong Vũ biết rõ nhưng mặc kệ, miễn cô ta không mang trai về nhà là được.
Phải nói rằng Vương Phương đủ tàn nhẫn và vô ơn, dưới sự xúi dục của người tình, cô ta đã thu dọn hành lý, vơ vét hết tiền mặt trong phòng Phong Vũ rồi ném cô con gái nhỏ ở lại để chạy trốn cùng người tình. Do e ngại thân phận cảnh sát của Phong Vũ, sợ anh tìm mình để trả thù nên Vương Phương cố tình mai danh ẩn tích, chạy tới một thành phố rất xa, ngay cả Kiều Nhiễm cũng không tiết lộ.
Kiều Nhiễm bỗng nhiên rơi vào tình cảnh cực kỳ éo le và xấu hổ, bố ruột trong tù không có ngày ra, còn mẹ ruột bỏ trốn cùng tình nhân, ném cô lại cho bố dượng, người lớn hai bên nội ngoại không ai muốn nhận nuôi cô, Kiều Nhiễm không khác gì trẻ mồ côi không nơi nương tựa.
Cũng may Phong Vũ là người có ý thức trách nhiệm, anh cho rằng mình là người giám hộ hợp pháp trên giấy tờ thì phải có nghĩa vụ nuôi nấng cô gái nhỏ đến khi lớn.
Kể từ đó đến nay, người đàn ông hai mươi sáu tuổi đã kết hôn nhưng vẫn còn là xử nam đã tự mình nuôi đứa con riêng mười ba tuổi.
Vương Phương bỏ đi, Kiều Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cô không hề có tình cảm gì với mẹ đẻ của mình, hoặc nói bản tính lạnh nhạt trời sinh khiến cô không coi trọng cái gọi là tình thân trong gia đình. Hơn nữa cô cũng chướng mắt cái đức hạnh lăng loàn của mẹ, khi được sống chung với Phong Vũ, một người cực ít khi về nhà lại đúng với ý của cô.
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Sắc Giới mới hơn
