Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Mô Tả:

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc

Chương 26 : Giúp Đỡ

Lệ Thiên Minh thầm mắng một câu trong lòng, anh giơ tay lên gọi người kéo Lâm Thiên Kim ra ngoài. Trước khi đi, Lâm Thiên Kim thở phào nhẹ nhõm, cô ấy cảm thấy mình may mắn, nhưng khi nhìn thấy cảnh sát phía ngoài thì nhất thời sụp đổ, kêu gào muốn gặp Lệ Thiên Minh cầu xin tha thứ. 

Lệ Thiên Minh dùng ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn thoáng qua người phụ nữ với ánh mắt ghét bỏ, trực giác nói cho anh biết quyết định của mình không sai. 

Xấp tài liệu đặt trên bàn anh đều là về Đường Thanh Tâm, mặc dù trước hôn nhân đã điều tra một lần nhưng bây giờ xem lại thì khác biệt rất lớn. 

"Người đâu!" 

Người đứng chờ ngoài cửa lập tức đi vào, cung kính cúi đầu chào anh. "Đến bệnh viện tâm thần phía đông thành phố đưa bệnh nhân này ra, bất kể anh dùng cách gì, tóm lại hai giờ sau phải đưa bà ấy đến Viện điều dưỡng nhà họ Phan, cứ nói là người của tôi". 

Người đến đáp lại một tiếng, sau đó cầm lấy hình đi ra bên ngoài làm việc. 

Lệ Thiên Minh nhíu chặt chân mày, anh phải giải quyết từng chuyện từng chuyện một, làm xong chuyện này là đến lượt ông già khốn nạn Đường Quốc Cường. Ông ta muốn để cho người phụ nữ kia vào nhà họ Lệ, cớ sao không tác thành cho cô ta chứ? 

Tối hôm qua chỉ để cho bạn bè dọa cô ta, những ngày sau này chỉ vừa mới vừa bắt đầu mà thôi. 

Còn cả Lệ Bách Nhiên, thằng nhóc đó dám khiêu khích anh lần nữa thì cho dù là người thân anh cũng không thể nhịn. Còn nữa, gần đây cánh tay của anh hai đã vươn quá dài rồi, nên nhắc nhở một phen. 

Lệ Thiên Minh không bao giờ là một người mềm lòng nương tay, nếu không cũng không thể ngồi vào vị trí này. 

Xử lý xong mọi chuyện trước bữa trưa, mới vừa bước vào phòng bệnh đã nhìn thấy Đường Thanh Tâm với khuôn mặt hờ hững, ngẩn người nhìn một tấm hình trên giường. 

Nghe thấy tiếng động, Đường Thanh Tâm ngẩng đầu, lúc nhìn thấy anh thì trong lòng hơi nghẹn lại, không nghĩ tới anh vẫn đến đây. "Vẻ mặt của cô vậy là sao, gặp ma hả?" 

Lệ Thiên Minh không hài lòng với phản ứng của cô, vì thế không khỏi mỉa mai đôi câu. Đường Thanh Tâm mỉm cười, tiện tay đặt hình dưới gối đầu, chỉ qua mấy giây mà Lệ Thiên Minh đã nhìn thấy toàn bộ, trong lòng thầm cười lạnh. "Tôi rất hài lòng với biểu hiện tối qua của chị cô, tốt hơn cô nhiều." 

Đường Thanh Tâm không quan tâm, chỉ cần cô vẫn còn là cô chủ nhà họ Lệ thì Lệ Thiên Minh chơi ở bên ngoài thế nào cũng không sao cả. 

"Vậy sao, sao anh không dẫn chị ta tới? Với tính cách của chị ta thì nhất định sẽ tới trước mặt tôi khoe khoang một phen rồi". 

 

Nghĩ đến việc anh không nghe điện thoại, Đường Thanh Tâm đề nén cảm giác hít thở không thông trong lòng xuống, sau đó lại mở miệng cầu xin anh: "Lệ Thiên Minh, từ nay về sau tôi sẽ tuân thủ đúng như hợp đồng, chỉ là trước đó tôi muốn cầu xin anh một chuyện." 

"Chuyện gì?" Người đàn ông nhìn cô thật sâu, giống như nhìn thấu tâm sự của cô vậy. "Mẹ tôi bị bọn họ đưa đến bệnh viện tâm thần, tôi muốn anh giúp tôi cứu bà ấy ra. Tôi đã cho mẹ trị bệnh ở Viện điều dưỡng phía Tây thành 

phố lâu rồi, chỉ mới vừa thấy hiệu quả thôi, không thể từ bỏ như vậy được." 

Đường Thanh Tâm nói xong một hơi thì lẳng lặng nhìn Lệ Thiên Minh đang chơi đùa với nút áo của mình, yên lặng một lúc lâu mới nhìn cô: "Cô có thể cho tôi cái gì?" 

"Chỉ cần anh có thể giúp tôi, cái gì cũng được!" Cô bật thốt lên, Lệ Thiên Minh khẽ cười. Cái gì cũng được, dường như cô không có giá trị gì đáng để kiêu ngạo, ngoại trừ thân thể của mình. 

"Đồng ý, nhưng vì để cho người bên ngoài không quấy rầy chúng ta nữa thì tôi muốn bổ sung một hôn lễ, để cho bọn họ thấy người phụ nữ của Lệ Thiên Minh tôi không chỉ là công cụ sinh con mà là cô chủ nhà giàu có thể bước vào nơi thanh nhã". 

Trọng âm giọng nói của anh rơi vào từ cô chủ nhà giàu, đúng lúc bị Trương Mỹ Lan đi đến nghe thấy, tiếng the thé kèm theo tiếng gào lên của phụ nữ đâm vào đầu khiến đầu cô lập tức vang lên tiếng ong ong. 

"Cô chủ nhà giàu gì chứ, chỉ là một đứa con gái riêng mà thôi. Thiên Minh, có phải con chịu phải kích thích hay đầu bị cửa kẹp rồi không?" 

 
 

Lệ Thiên Minh nâng trán nhìn mẹ, vẻ mặt phiền não: "Mẹ, con giống như loại người hấp tấp đó sao? Đường Thanh Tâm là do vợ cả sinh ra, Đường Tuyết Mai mới là con gái của người thứ ba." 

"Con nói cái gì?" 

Lúc này đến lượt Trương Mỹ Lan ngạc nhiên. 

"Đường Quốc Cường từng nói đây mới là con gái của người thứ ba, còn nói mẹ của cô ta chịu uất ức sau sinh mới bị tâm thần, con phải nhìn cho rõ!" 

Gương mặt Đường Thanh Tâm trắng bệch, hết sự thật này đến sự thật khác khiến cô sụp đổ. Không nghĩ tới Đường Quốc Cường lại mất trí như vậy, chính mình làm sai lại bắt bọn họ tới gánh, còn đổi trắng thay đen, rõ ràng chính là đồ cặn bã mà! 

Lệ Thiên Minh lắc lắc đầu không giải thích với bà ta, kêu bà ta về rồi hãy nói, nơi này là phòng bệnh, Đường Thanh Tâm cần nghỉ ngơi, hơn nữa còn có điều kiện quan trọng nhất chưa đồng ý. 

Trương Mỹ Lan lại uốn người ngồi xuống: "Không được, đợi lát nữa sẽ có phóng viên tới phỏng vấn, chuyện của các con huyên náo làm dư luận xôn xao khiến mẹ không thể nhịn được nữa, người bạn làm phóng viên của mẹ tới phỏng vấn mẹ. Đường Thanh Tâm, nếu lần này cô không ly hôn với Thiên Minh chúng tôi thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu". 

 

"Mẹ, con không ly hôn". 

"Mẹ, con không ly hôn". 

Hai người trăm miệng một lời, Đường Thanh Tâm ngơ ngác nhìn anh, Lệ Thiên Minh cũng nhìn lại cô. Vẻ mặt hai người rất hài hước, Trương Mỹ Lan thật sự cảm thấy không thoải mái. 

"Bây giờ hai người thật ăn ý nhỉ? Một người gặp lại bạn trai cũ vào buổi tối, một người tìm gái vào ban đêm, không ly hôn còn đợi tới tết luôn sao?" 

Mặt Lệ Thiên Minh cứng đờ, tìm gái cũng chỉ là uống rượu, không có chơi gì khác cả. 

"Mẹ, chuyện của con thì con sẽ tự mình giải quyết, mẹ đừng nhúng tay vào. Con sẽ không ly hôn đâu, càng sẽ không bỏ mặc chuyện này không quan tâm. Con đã nghĩ ra cách rồi, mẹ cứ yên tâm là được, nếu như mẹ nhất định phải nhúng tay thì hãy nói với người bạn làm phóng viên của mẹ rằng đêm đó người Lệ Bách Nhiên gặp là Đường Tuyết Mai". 

Đường Thanh Tâm trợn to hai mắt, thế nhưng Lệ Thiên Minh lại bình tĩnh nói: "Cứ vậy đi, nếu không thì một khi con ly hôn, sau này sẽ không cưới ai cả, mẹ muốn bồng cháu thì cứ đợi đi!" 

Cháu trai chính là điểm yếu của Trương Mỹ Lan, dĩ nhiên bà ta không dám tùy tiện nói lung tung. Con trai là do bà ta sinh ra, bà ta biết tính tình của anh, không biết Đường Thanh Tâm chuốc thuốc mê gì cho anh, bây giờ cô quậy cái nhà này đến long trời lỡ đất, còn khiến bà ta mất hết mặt mũi mà Lệ Thiên Minh vẫn bảo vệ cô như vậy. 

"Mẹ đồng ý, nhưng các con nhất định phải về nhà ở". 

Chỉ có sống cùng nhau thì bà ta mới có thể cho con yêu tinh này biết sự lợi hại của bà ta, tránh cho cô coi trời bằng vung. Còn nữa, chỉ cần cô chuyển về thì bà ta có thể giám sát cô, tránh để cho cô và thằng nhóc Lệ Bách Nhiên đó ở cùng nhau. Lệ Thiên Minh không phủ nhận mà gật đầu đồng ý, lúc này Trương Mỹ Lan mới lắc mông rời đi. Nhất thời, Đường Thanh Tâm đối mặt với đôi mắt sáng rực của anh lại không biết nói gì. 

"Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời điều kiện của tôi." 

"Được." Đường Thanh Tâm gần như không do dự, lập tức đồng ý ngay. Cuộc giao dịch này không thiệt, đương nhiên cô phải đồng ý. 

Lúc này Lệ Thiên Minh mới thay vẻ mặt đó bằng một nụ cười, lấy thức ăn ra đút cho cô. Có lúc Đường Thanh Tâm có cảm giác người đàn ông này sâu không lường được, mỗi một chuyện anh làm đều có mục đích, bây giờ đối xử tốt với cô cũng là vì để cho cô có thể sinh con? Đường Thanh Tâm nở nụ cười giễu cợt, khóe miệng cong lên, nụ cười đó còn chưa biến mất đã bị Lệ Thiên Minh nhìn thấy. 

Người đàn ông không nói gì, chỉ tập trung đút cô ăn, còn thỉnh thoảng vươn ngón tay ra lau khóe miệng cho cô. Đường Thanh Tâm cũng không ngăn cản, ở trong mắt người ngoài, hai người nghiễm nhiên là một đôi vợ chồng ân ái. 

Trong bệnh viện yên bình tốt đẹp, phóng viên bên ngoài đã bị xua đi, tất cả sự thật sắp trồi lên mặt nước, vậy mà nhà họ Đường lại nổ tung, buổi sáng Đường Tuyết Mai mặc quần áo xộc xệch về đến nhà, sau đó cô ta đập đồ loạn xạ, không ai dám đi tới khuyên can.

"Choang!" 

Lại có một âm thanh đổ vỡ khác vang lên, sáng sớm, Đường Quốc Cường vừa trở về nhà thì cau mày nhìn lên tầng trên, vẻ mặt không vui, cô con gái kia đã trở thành trò cười cho mọi người rồi, làm thế nào cũng không bớt lo lắng được. 

“Đường Tuyết Mai, con đang làm chuyện điên rồ gì vậy hả!” 

Từ tầng trên truyền đến một tiếng hét lớn, lúc này Đường Tuyết Mai mới dừng lại, nhưng sau đó tiếng đập phá lại càng thêm lớn hơn, Đường Quốc Cường xông lên ra sức mắng cô ta một trận, ai ngờ hai mắt của Đường Tuyết Mai đỏ bừng lên, sắc mặt dữ tợn, cả người như chuẩn bị nổi điên lên. 

"Bố! Con muốn báo thù, con muốn làm cho nhà họ Lệ không được bình yên, con nhất định phải báo thù!" 

"Con, con bị làm sao vậy?" 

Đường Quốc Cường thấp giọng xuống, không muốn cô ta bị kích động thêm nữa, Đường Tuyết Mai nhảy lên trên giường khóc lớn, đêm hôm qua nhóm người kia đã lột quần áo của cô ta, muốn làm chuyện đó với cô ta... Cô ta liều mạng giữ lại sự trong trắng của mình, nhưng bọn họ lại cười nhạo rằng bản thân cô ta chỉ biết nghĩ đến chuyện đó, thà rằng đi tìm một con gà còn hơn là chạm vào cô ta, sau đó còn chụp lại ảnh lúc cô ta đang khỏa thân. 

Trước khi đi còn không quên dặn dò cô ta rằng, nếu như còn dám ra vẻ ngây thơ quyến rũ nữa họ sẽ tung lên mạng, cho mọi người thấy cô chủ nhà họ Đường thật sự quyến rũ như thế nào đấy. 

Đương nhiên, cô ta sẽ không nói với Đường Quốc Cường, với tính tình nóng nảy của ông ta, nếu biết cô ta đắc tội với người khác, nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ có thể qua loa cho qua chuyện. 

Đương nhiên Đường Quốc Cường sẽ mắng cô ta một trận, Đường Tuyết Mai âm thầm cắn răng chịu đựng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, Đường Thanh Tâm, cô đừng có cười, ai thắng ai còn chưa biết được đâu! 

Cô ta nhanh chóng đứng dậy chạy đến bệnh viện, Đường Tuyết Mai định rằng sẽ cố gắng hết sức để mắng chửi Đường Thanh Tâm, nhưng không ngờ đến gặp mặt người phụ nữ đó cô ta cũng không được gặp, vệ sĩ chặn cô ta ở ngoài cửa, qua cánh cửa, Đường Tuyết Mai hô to lên: “Đường Thanh Tâm, cô là đồ khốn nạn giống y như bà mẹ điên rồ của cô vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu quả báo. Tôi sẽ chờ để được nhìn thấy giây phút cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Lệ!" 

Đường Thanh Tâm dựa vào đầu giường nhìn người phụ nữ đang điên loạn bên ngoài, vẫy tay với vệ sĩ để cho cô ta đi vào. 

"Đường Tuyết Mai, tôi nhịn cô lâu lắm rồi, đã nhiều năm như vậy, hai mẹ con cô lúc nào cũng đè đầu cưỡi cổ tôi, tôi chịu đủ rồi! Từ hôm nay, tôi cũng đã ngồi vào vị trí bà chủ của nhà họ Lệ rồi, cô có muốn cũng không thể được nữa, còn nữa, Lệ Thiên Minh ghét nhất loại phụ nữ như cô, cô cho rằng không ai biết về những chuyện kinh tởm cô đã làm khi còn học đại học sao?" 

Cô nhướng mày nhìn Đường Tuyết Mai, vốn dĩ Đường Thanh Tâm cũng không muốn nhanh chóng để lộ ra quân bài cuối của mình như vậy, nhưng lòng tham của cô ta thực sự là không đáy, bản thân không thể không ra tay chèn ép sự kiêu căng đó của cô ta được. 

 

Băng dày như thế không phải chỉ vì tuyết rơi một ngày, Đường Tuyết Mai làm sao có thể bị chỉ vì mấy lời nói của cô mà đã rút lui được, cô ta cười khẩy một cái, sau đó người phụ nữ đắc ý lấy điện thoại ra, bật một đoạn video lên: "Cô nhìn xem, đây là người mẹ điên rồ của cô đấy, ở trong đó không có bất kỳ một thứ gì cả, một mình ở đó không cẩn thận có thể chết lúc nào không hay đó." 

"Cô dám!" Đôi mắt Đường Thanh Tâm ánh lên tia sáng làm người khác cảm thấy sợ hãi, thấy đối phương không chịu được lùi bước, sau đó cô ta mạnh miệng đe dọa: “Cô chờ đó, tôi sẽ đặc biệt quan tâm đến người mẹ thân yêu của cô". 

“Không cần”. 

Lệ Thiên Minh bước vào trong, nhưng chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái, ngay lập tức Đường Tuyết Mai trở nên bối rối. 

"Cô Đường, tôi nhớ không nhầm thì tấm ảnh quý giá đó của cô vẫn còn ở chỗ của bạn tôi, để tôi nghĩ xem trang web nào thích hợp hơn nhé?” 

Dùng ngón tay xoa xoa cằm, giọng nói của Lệ Thiên Minh giống như ác quỷ ở dưới địa ngục vậy, khiến Đường Tuyết Mai không khỏi rùng mình, trừng mắt nhìn bọn họ một cách hung dữ, sau đó nhanh chóng xoay người bỏ đi. 

Nhân lúc cô ta vừa rời đi, Lệ Thiên Minh nhắc nhở cô ta một cách ‘thiện chí': “Đường Tuyết Mail" Người phụ nữ lập tức dừng lại không dám cử động, giọng nói của người đàn ông truyền đến. 

"Tôi vừa nghe thấy một chuyện kì lạ. Có người cưỡng chế đưa một bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần đi. Bệnh viện không dám ngăn cản, cũng không dám gọi cảnh sát. Cô nói xem, họ sẽ đưa bệnh nhân này đi đâu?" 

 
 

Giọng nói càng ngày càng gần, Đường Tuyết Mai sợ hãi không dám quay đầu lại vội vàng chạy ra ngoài. Đường Thanh Tâm nắm chặt tay áo của Lệ Thiên Minh: "Anh nói thật sao, mẹ của tôi ư?" 

Lệ Thiên Minh quay lại nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng gật đầu, “Đúng vậy, tôi đã đưa mẹ vợ ra ngoài và chuyển đến bệnh viện của một người bạn của tôi rồi. Yên tâm, lần này sẽ không có ai dám đưa bà ấy đi mà không có sự cho phép của cô nữa, hơn nữa, trong tình trạng thể chất và tinh thần của bà ấy cũng rất tốt". 

“Cảm ơn anh, Lệ Thiên Minh." 

Trái tim vốn đang bị siết chặt của Đường Thanh Tâm đã nhẹ nhõm trở lại, cô thật sự cảm ơn Lệ Thiên Minh, đồng thời cô cũng nhận thấy rằng rõ ràng là Lệ Thiên Minh mạnh hơn cô rất nhiều. 

Người chồng này, nên nắm thật chặt trong tay, chưa bao giờ Đường Thanh Tâm cảm thấy an toàn như bây giờ, điều này là do Lệ Thiên Minh mang đến cho cô. 

Từ lúc hôn mê đến khi tỉnh lại đã được một tuần, vết thương của cô đang dần dần hồi phục, nhưng đầu của cô bị thương, nhiều trường hợp không thể dùng não quá nhiều, nếu không sẽ bị đau đầu dữ dội. 

Lệ Thiên Minh ép cô chỉ được vận động một tiếng mỗi ngày, thời gian còn lại không phải ngủ thì là truyền nước biển, nằm trên giường cả ngày thực sự rất chán, Đường Thanh Tâm chỉ biết nhìn vào điện thoại theo dõi tin tức mỗi ngày, nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất là vụ bê bối của cô và Lệ Bách Nhiên. 

 

Hầu như tất cả đã biến mất chỉ sau một đêm, không thể tìm kiếm được nữa.Tất cả các thông cáo báo chí đều đang đưa tin về việc Lệ Thiên Minh cầu hôn cô. 

Còn một tuần trước khi cô xuất viện, anh nói rằng mình sẽ thông báo về đám cưới ngay sau khi cô xuất viện để xoa dịu vụ việc vừa qua. 

Đường Thanh Tâm không hề phản đối, nhưng Lệ Bách Nhiên sau khi nghe tin thì không hề có phản ứng, mấy ngày nay anh ấy bị ép buộc phải đi xem mặt, vốn dĩ anh hai nhà họ Lệ không đồng ý làm như vậy, nhưng sau khi Lệ Thiên Minh đến công ty của anh ấy, nói rằng anh không thể đợi được nữa. 

Ý của anh rất rõ ràng, sau đám cưới, Lệ Bách Nhiên sẽ ra nước ngoài hoặc ngoan ngoãn kết hôn, không thể thương lượng, nếu đổi lại là một người khác, với tính cách của Lệ Thiên Minh, người nào dám động vào người phụ nữ của anh chắc chắn không cần sống nữa rồi. 

Sở dĩ anh nhường nhịn tới bây giờ là vì mặt mũi của nhà họ Lệ, Lệ Thiên Minh có tính khí nóng nảy không tốt, anh hai nhà họ Lệ biết chuyện này đã đưa ra hai phương án, ông ta muốn để con trai ở lại bên cạnh mình. Đương nhiên ông ta cũng muốn xem xét các đối tượng xem mắt cho anh ấy. 

Nhà họ Lệ đang cố hết sức để lấy lại thể diện, còn nhà họ Đường thì năm lần bảy lượt phải chịu xấu hổ và rơi vào bước đường cùng. 

Khi Đường Tuyết Mai vội vã đến bệnh viện, cô ta được thông báo rằng người phụ nữ điên rồ kia đã biến mất. Bệnh viện đã nhận tiền nhưng lại không để ý khiến cô ta vô cùng tức 

giận. 

Trong phòng làm việc của bác sĩ, Đường Tuyết Mai giận dữ nhìn bác sĩ, vỗ vỗ vào bản thỏa thuận trên bàn làm việc, chất vấn: “Đây là chuyện gì vậy? Không phải đã nói là không có ai có thể đưa đi ngoại trừ chúng ta sao!” 

“Chúng tôi không thể động vào người này được, cô biết Lệ Thiên Minh đấy, lý do tại sao bệnh viện của chúng tôi có thể tiếp tục hoạt động mỗi ngày là nhờ có chính phủ hỗ trợ. Lệ Thiên Minh nói, nếu chúng tôi không hợp tác thì sau này sẽ không được trợ cấp nữa. Cô Đường, chúng tôi cũng rất khó xử! Cô nên quay về đi!” 

"Vậy người đó đâu, đã chuyển đến đâu vậy?” Cô ta vẫn không chịu từ bỏ ý định, bác sĩ xua tay: “Chúng tôi cũng không dám hỏi, người đó thâm hiểm lắm”. 

Đường Tuyết Mai không còn cách nào khác, như thế này thì cô ta làm gì còn quân bài nào nữa để đấu với Đường Thanh Tâm chứ? 

Chẳng trách hôm nay Đường Thanh Tâm kiêu ngạo như vậy, hóa ra là có người đứng sau chống lưng cho cô, Lệ Thiên Minh, anh được lắm, có bản lĩnh đấy! 

Đường Tuyết Mai tức giận quay người rời đi, không còn quân bài này thì cô ta sẽ chơi đùa như thế nào đây?