Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Mô Tả:

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc

Chương 34 : Nhà Họ Lệ

“Tôi nghĩ Thanh Tâm cũng rất hưởng thụ đấy chứ. Bị tát có mấy cái thì sao, vẫn có thể ăn sung mặc sướng còn gì, các cậu nhìn cái túi xách màu đỏ của cô ta kìa, chắc cũng phải tầm chục triệu chứ ít đâu!" 

Trên mặt Đường Tuyết Mai hiện lên vẻ độc ác, cô ta không cười nữa mà đặt tay lên bụng, khoát tay với nhân viên phục vụ định rót rượu cho mình, một đám người lập tức phát hiện ra: "Tuyết Mai, cậu đang có thai đúng không?" 

Đường Tuyết Mai gật đầu thừa nhận: "Tôi và Bách Nhiên chỉ một lần là dính, lúc trước ảnh còn nói cưới xong phải hưởng thụ thế giới hai người, không ngờ nhóc con này lại đến sớm như vậy". 

“Ây da, chúc mừng nhá!". 

Trên bàn tràn ngập tiếng chúc mừng, Đường Thanh Tâm chỉ cười mỉm, không lên tiếng, bọn họ nói cái gì cô cũng sẽ không tiếp lời. Nhất là khi biết Đường Tuyết Mai mang thai, cô càng muốn cách cô ta càng xa càng tốt, đã xem quá nhiều phim truyền hình, cô cứ có cảm giác hôm nay Đường Tuyết Mai có gì đó là lạ. 

Đường Tuyết Mai hếch mặt lên trời nhận lời nịnh nọt của bọn họ, đây là bé con đầu tiên của nhà họ Lệ, Lệ Bách Nhiên là con út, bây giờ lại còn có cục cưng, các bậc bố mẹ đều thiên vị con trai út, cháu trai cả hơn, Lệ Bách Nhiên lại được cả đôi, Đường Tuyết Mai cực kỳ đắc ý. 

Đường Thanh Tâm vì không có thai mà bị mẹ chồng tát cho mấy cái, mà mình chỉ một lần đã trúng thưởng luôn, còn không chọc được cho cô ta tức chết à! Nghĩ đến đây, Đường Tuyết Mai đã thấy sướng muốn chết. 

Đường Thanh Tâm cảm thấy rất nhàm chán, giờ cô chỉ muốn chờ lên hết món, ăn xong là chuồn ngay và luôn thôi. Một đám người uống đến là high, Đường Thanh Tâm tửu lượng kém, bị bọn họ chuốc rượu có hơi say, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. 

Đường Tuyết Mai đánh mắt ra hiệu, lập tức có hai người phụ nữ đứng lên đi theo cô. 

Phòng vệ sinh được ghép từ các mảnh đá cẩm thạch nhỏ, Đường Thanh Tâm vừa đi vào đã bị đẩy mạnh một cái từ sau lưng, cô lảo đảo một cái, vô thức chống tay lên cửa, vừa định quay đầu lại xem thì hai cánh tay đã bị người ta vặn ra giữ chặt sau lưng. 

“Các người định làm gì?" 

"Làm gì á? Tất nhiên là muốn biến mày thành tội nhân của nhà họ Lệ rồi!" 

Giọng nói của Đường Tuyết Mai vang lên, trong lòng Đường Thanh Tâm giật thót một cái, cô ta muốn làm gì đây? 

"Thanh Tâm à, em gái tốt của chị, chị không được làm vợ của Lệ Thiên Minh thì mày cũng đừng có mơ mà làm được nhé. Đợi chị đây xử lí mày xong rồi sẽ đến lượt con ranh Trần Dĩnh kia!" 

Đường Tuyết Mai lật mặt, không còn vẻ mềm mại đáng yêu như trước nữa, cô ta mạnh mẽ tát một cái lên mặt mình, lại vò rối tung đầu tóc của mình lên, Đường Thanh Tâm còn chưa kịp phản ứng gì, cô ta đã hét ầm lên: 

“Cứu tôi với, con của tôi!" 

"Cô đủ rồi đó, tôi còn chưa đụng vào người cô cơ mà! Cô muốn hãm hại tôi thì cũng phải tìm cái lí do nào cho hợp lí tí đi!" 

Đường Thanh Tâm tỉnh rượu một chút, muốn đi ra ngoài lại bị hai người phụ nữ kia chắn đường, cô đành trơ mắt nhìn Đường Tuyết Mai ôm bụng chạy ra ngoài, ở thân dưới hình như còn có máu tươi chảy ra. 

 

Ngay lập tức, bên ngoài trở nên cực kỳ hỗn loạn, cô nghe được một giọng nói quen thuộc, còn chưa kịp lên tiếng, hai người phụ nữ kia đã đẩy cửa chạy ra ngoài, Đường Thanh Tâm biết, nếu hôm nay đứa bé trong bụng Đường Tuyết Mai xảy ra chuyện gì, cô nhất định sẽ bị nhà chú hai và những người không rõ nội tình dùng nước miếng dìm chết. 

Thanh danh của cô đã kém lắm rồi, nhưng cô không thể để những người bất minh này làm kẻ thế tội được. Cô suy nghĩ một chút, nhẫn tâm đập mạnh đầu mình lên vách tường, suy 

yếu ngồi bệt dưới đất, hô lên: 

"Cứu! Cứu tôi với!" 

"Rầm" một tiếng, cửa nhà vệ sinh bị đá tung ra, một đám người ùa vào, đang định nổi giận với Đường Thanh Tâm thì lại thấy trên mặt cô toàn là máu. 

“Cứu tôi với! Tại sao, tại sao các người lại muốn đánh tôi?” 

Cô vươn tay cầu cứu với người đứng gần mình nhất. 

Lệ Thiên Minh đẩy đám người ra, đôi mắt sắc bén nhìn người phụ nữ đang thoi thóp trên mặt đất, sau lưng truyền đến tiếng gào khóc: “Chính là cô ta, chính cô ta đẩy Tuyết Mai té sảy thai, chúng tôi..." 

Khi nhìn thấy Đường Thanh Tâm ngồi bệt dưới đất, cô ta giật bắn cả mình, lời nói cũng bị cà lăm theo: 

 
 

"Sao, sao lại như thế này?" 

Lệ Thiên Minh ôm Đường Thanh Tâm lên, sắc mặt đen thui: “Các người đừng ai nghĩ đến chuyện rời đi. Trước khi có kết quả giám định vết thương của vợ tôi thì tất cả đều ở lại đây cho tôi!" 

Tất cả mọi người đều sửng sốt, chỉ đi họp lớp thôi mà, sao lại thành ra thế này! 

Đành rằng chỗ có phụ nữ sẽ có nhiều hạn chế, nhưng tới tận bây giờ cũng chưa từng nghe nói đi tham gia họp lớp cũng bị hạn chế thân thể á trời. Lập tức có người hét lên, nhưng một giây sau đã bị vệ sĩ trực tiếp đè xuống ghế, lần này, không còn ai dám lên tiếng nữa.Hai chiếc xe cứu thương nối đuôi nhau chở Đường Thanh Tâm và Đường Tuyết Mai đến bệnh viện. Đường Thanh Tâm vẻ mặt tái nhợt vùi trong lòng Lệ Thiên Minh, sau khi khẩn cấp xử lí vết thương mới nhìn anh, nói: “Lệ Thiên Minh, em không hại cô ta." 

"Anh biết, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, anh sẽ điều tra rõ ràng”. 

Giọng nói của người đàn ông khiến cô an tâm hơn. Chỉ là, mình dùng phương pháp này có thể giải quyết được vấn đề sao? 

"Đường Thanh Tâm, con khốn này!" 

Cửa bị đẩy ra cái “rầm”, theo sau đó là một giọng nữ ngoa ngoắt truyền vào, Đường Thanh Tâm theo bản năng rụt cổ lại, cô trông thấy một người phụ nữ trung niên chạy vào. 

 

“Chị dâu, chú ý cách dùng từ". 

Lệ Thiên Minh lạnh lùng nhìn bà ta. Bà hai nhà họ Lệ ngây ra một chút, không thèm để ý đây là chốn công cộng đã sửng sốt lên: “Lệ Thiên Minh, cậu đừng tưởng rằng cậu là chủ tịch của Lệ Kình thì ngon, con dâu tôi bị cô ta hại cho sảy thai kia kìa, cậu phải cho tôi một lời giải thích chứ!” 

Đường Thanh Tâm sốc! Đường Tuyết Mai cũng quá ác độc rồi đấy, chỉ vì hãm hại mình mà lấy con ruột ra làm mồi nhử luôn! 

Trong mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng nắm lấy tay áo của bà ta, hỏi: "Cô ta thật sự bị sảy thai hả?" 

Bà ta hất cô ra, đang định giơ tay lên thì bị Lệ Thiên Minh giữ lại: “Chị dâu, tốt nhất chị nên làm cho rõ ràng, cô con dâu hờ kia của chị thật sự có thai sao?" 

Lời vừa nói ra, hai người đều sững sờ. 

"Cậu nói cái gì? Cậu có ý gì hả?" 

"Ý trên mặt chữ đấy, chị đi hỏi bác sĩ khoa sản đi, kiểm tra một chút là biết ngay đã xảy ra chuyện gì thôi". 

Lời nói của anh khiến bà Lệ nghi ngờ, bà ta lườm Đường Thanh Tâm một cái cháy mặt xong mới tức giận bỏ đi. 

"Anh nói thật đấy à? Đường Tuyết Mai giả bộ mang thai thật hả?” 

Đường Thanh Tâm cực kỳ ngạc nhiên, Lệ Thiên Minh không trả lời, chỉ giúp cô giém chăn cẩn thận: "Đường Thanh Tâm, lần sau anh hi vọng sẽ không xuất hiện chuyện như thế này nữa. Mặc kệ giữa hai người có phát sinh xung đột như thế nào đi nữa thì cũng đừng tự làm hại bản thân mình, không đáng đâu". 

Lệ Thiên Minh quay người rời đi, ra lệnh cho vệ sĩ đứng canh ở cửa. Bấy giờ, Đường Thanh Tâm mới giật mình nhận ra, hóa ra chuyện gì anh cũng biết hết, mà mình thì cứ như một con ngốc phải tự hại bản thân mới tự cứu được mình. 

"Biết thế thì đã không làm vậy rồi, đau chết đi được!" 

Chỉ một buổi họp lớp bình thường thôi mà cũng khiến hai chị em nhà họ Đường trở thành tin hot cho được. Lệ Thiên Minh vừa ra đến cổng bệnh viện đã bị một đám phóng viên vây xung quanh. Cùng lúc đó, phía bên nhà họ Lệ và đám bạn học ở khách sạn cũng bị phóng viên bu lấy. "Ngài Lệ, xin hỏi có thật là mợ chủ Lệ đẩy người ta sảy thai không?" 

"Ngài Lệ, nghe đồn mợ chủ Lệ vì hiếm muộn mà ghen tị với Đường Tuyết Mai, bấy giờ mới xảy ra bi kịch, xin hỏi nhà họ Lệ định tìm người đẻ mướn thật sao?" 

“Chủ tịch Lệ, phiền anh giải đáp một chút, hiện tại trên mạng đang lưu truyền đoạn video mợ chủ Lệ bị đánh ở bệnh viện, xin hỏi chủ tịch Lệ thấy thế nào?" 

Các vấn đề liên tiếp được đưa ra khiến Lệ Thiên Minh nổi giận, sắc mặt anh xanh mét, môi mỏng hé mở: “Không thể trả lời, nếu các vị cảm thấy hứng thú, chi bằng đến khách sạn xem camera giám sát hoặc trực tiếp đến gặp cảnh sát mà tìm hiểu tình hình đi!" 

Nói xong, anh sải bước ngồi vào trong xe, ra lệnh cho tài xế lái xe đi.

Chuyện này còn rắc rối hơn so với anh tưởng tượng nhiều. Cả nhà họ Lệ đều bị liên lụy vì Đường Tuyết Mai ngu ngốc này. 

Lệ Bách Nhiên biết được chuyện này đã lập tức chạy tới. Anh ấy vẫn rất quan tâm tới đứa con của mình. Đường Tuyết Mai khóc sưng cả mắt, thấy Lệ Bách Nhiên đến thì lập tức bổ nhào tới kêu rên: "Bách Nhiên, đứa con của chúng ta mất rồi, con của tôi!" 

Lệ Bách Nhiên ôm lấy cô ta, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu. Mặc dù Đường Tuyết Mai đáng hận, nhưng đứa nhỏ này vô tội. 

“Không sao cả, chúng ta vẫn còn trẻ, sau này vẫn có con được." 

Anh ấy vừa an ủi cô ta vừa nghĩ tới Đường Thanh Tâm. Trên đường tới đây, Lệ Bách Nhiên đã nghe về mọi chuyện, anh ấy vẫn không thể tiếp nhận sự thật này. 

"Bách Nhiên, anh nhất định phải báo thù cho con của chúng ta. Tất cả là do con Đường Thanh Tâm khốn kiếp gây ra. Bản thân nó không có con nên muốn hại tôi cũng trở thành như vậy. Ôi, con của tôi!" 

Cô ta vừa nói vừa khóc nức nở tới mức khàn cả giọng. Lệ Bách Nhiên nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy chua xót. Anh ấy ôm Đường Tuyết Mai, trái tim lại đang dao động. 

Cô ta liếc mắt nhìn Lệ Bách Nhiên một cái, trong đôi mắt kia lóe lên một tia sáng. Chỉ cần anh ấy tin tưởng Đường Tuyết Mai, sau này Đường Thanh Tâm sẽ không còn là uy hiếp với cô ta nữa. 

"Bách Nhiên, con ra đây một chút!" 

Ở cửa, ánh mắt nghiêm túc của mẹ chồng khiến Đường Tuyết Mai cảm thấy chột dạ. Nhưng nghĩ tới việc mình vừa bị mất đứa con, chắc hẳn mẹ chồng cô ta sẽ không nghi ngờ. Đường Tuyết Mai đã chuẩn bị mọi thứ, không ai có thể nghĩ rằng mợ chủ nhà họ Lệ như cô ta lại giả vờ mang thai. 

“Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì vậy! Sao chuyện này có thể giả vờ được?" 

Lệ Bách Nhiên không hề tin lời mẹ mình. Dù Đường Tuyết Mai có ác tới đâu cũng sẽ không dám giả vờ mang thai, chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhà họ Lệ làm sao còn mặt mũi gặp người khác nữa. 

Bà hai nhà họ Lệ nhìn vào trong một chút, sau đó dùng ngón tay dí vào trán anh ấy một cái: "Là chú của con nói đấy. Đây là tư liệu mà mẹ sai người điều tra được. Con biết như vậy là được rồi". 

Lệ Bách Nhiên lật xem tư liệu kia, mặt lập tức trở nên u ám. Anh ấy muốn vào tính sổ với Đường Tuyết Mai. Bà hai nhà họ Lệ thấy vậy vội ngăn Lệ Bách Nhiên lại: "Con bị ngốc à! Con muốn trở thành trò cười cho toàn thành phố này sao? Bây giờ, điều con cần làm chính là đóng cho tốt vai của một ông bố vừa bị mất con. Đừng có quản chuyện khác!" 

“Mẹ, nói như vậy Đường Thanh Tâm bị oan uổng rồi. Con nhất định phải nói cho cảnh sát biết". 

"Con điên rồi à? Cơ hội tốt như vậy mà không nắm chặt, lại còn muốn để tâm đến người phụ nữ kia. Mẹ nói cho con biết, lần này nhất định phải lật đổ được Lệ Thiên Minh, hoặc khiến nền móng cậu ta bị lung lay. Cơ hội của chúng ta sẽ tới”. 

 

Bà hai nhà họ Lệ hạ giọng, kéo con trai sang một bên thì thầm: "Mẹ cho con biết sản nghiệp nhà họ Lệ đều là của con. Con có tiền thì sợ gì không tìm được phụ nữ?" 

Bây giờ, Lệ Bách Nhiên cũng chỉ được coi là một cậu chủ ăn chơi, có chút tiền, là một cậu ấm con nhà giàu mà thôi. Nhưng anh ấy còn kém xa Lệ Thiên Minh, đương nhiên không thể theo kịp bước tiến của anh. Vì thế Lệ Bách Nhiên chỉ có thể bị khuất ở phía sau. 

Bà hai nhà họ Lệ muốn nhân cơ hội này lật đổ Lệ Thiên Minh, như vậy Lê Bách Nhiên có thể trở lại ngôi biệt thự kia một lần nữa. Đây là điều mà cả nhà bà ta nghĩ nát óc để giành lấy. 

Lúc trước, bố của Lệ Thiên Minh qua đời, bọn họ buộc mẹ con anh phải nhường vị trí. Ai ngờ anh lại đột nhiên ngồi lên vị trí kia, chẳng những lấy được công ty Lệ Kình mà còn ép bọn họ vào đường cùng, chỉ có thể nghe theo sự phản công của Lệ Thiên Minh. 

Bà hai nhà họ Lệ đã cảm thấy khó chịu với anh từ lâu, cộng thêm Trương Mỹ Lan thường xuyên khoe khoang trước mặt bà ta. Điều này khiến mẹ của Lệ Bách Nhiên muốn trả thù từ lâu. Lúc này lại đúng dịp, Đường Tuyết Mai rẻ tiền kia thì để về nhà rồi tính sổ sau. Bây giờ, phải xử lý cục diện rối rắm ở bên này trước rồi tính sau. 

Nhưng làm thế nào Lệ Bách Nhiên cũng không chịu. Anh và Đường Thanh Tâm vốn đã trở nên xa cách rất nhiều, nếu lần này lại giậu đổ bìm leo thì cô sẽ thất vọng về anh ấy lắm. Sau này, e rằng cả hai sẽ không thể quay trở lại như trước được nữa. 

Sự do dự của Lệ Bách Nhiên khiến mẹ anh ấy sốt ruột. Bà ta lập tức ra lệnh: “Lệ Bách Nhiên, mẹ nói cho con biết đây là mẹ thông báo cho con thôi. Nếu chú của con biết Đường Tuyết Mai dám giả vờ mang thai để hại Đường Thanh Tâm, con nghĩ xem hậu quả sẽ là gì? Con có gánh nổi hay không?" 

Lệ Bách Nhiên im lặng, anh ấy biết tính tình của Lệ Thiên Minh. Nếu anh phát hiện ra chuyện này, không chỉ Đường Tuyết Mai bị lột da, cả nhà anh ấy cũng sẽ không thoát. 

Một lúc lâu sau, Lệ Bách Nhiên gật đầu, sau đó đưa ra điều kiện: "Mẹ, chuyện này con không ra mặt, mẹ cũng đừng làm gì cả, cứ để mình Đường Tuyết Mai đi gây náo loạn". 

 
 

Mẹ anh ấy vội vàng đồng ý, bà ta cũng không ngốc. Đường Tuyết Mai ngu ngốc này chỉ khiến bà hai nhà họ Lệ thêm phiền. Bà ta sẽ ở đằng sau đạp thêm một phát. Lệ Bách Nhiên thở dài nhìn về phía phòng bệnh của Đường Thanh Tâm một lúc lâu. 

"Đường Thanh Tâm, em đừng trách anh. Đợi anh trở nên có quyền lực, anh nhất định sẽ làm cho em trở lại bên cạnh anh". 

“Lệ Bách Nhiên!" 

Anh ấy đang suy nghĩ thì người phụ nữ trong phòng bệnh lại tìm đường chết gào lên. Bà hai nhà họ Lệ ngăn Lệ Bách Nhiên lại, đích thân bà ta đi vào. Trong phòng truyền tới một tiếng 'bốp' giòn giã, ngay sau đó là tiếng của bà hai nhà họ Lệ. Không biết bà ta nói gì, nhưng Đường Tuyết Mai vốn đang kêu gào đột nhiên 

mặt cô ta trở nên trắng bệch. 

Trước khi mẹ Lệ Bách Nhiên bước ra khỏi phòng bệnh đã nhìn cô ta một cái, trên mặt lộ ra vẻ cảnh cáo. Vì liên quan tới bà hai nhà họ Lệ nên trên mạng tràn đầy những bình luận mang tên Đường Thanh Tâm. Ai cũng mắng cô là người có lòng dạ rắn rết hại chết con của Đường Tuyết Mai. Chẳng có ai quan tâm tới tình trạng sức khỏe của Đường Thanh Tâm. 

Cô được vệ sĩ bảo vệ nên không có ai quấy rầy được. Nhưng điều này không có nghĩa là Đường Thanh Tâm được sống yên ổn qua ngày. Cô cảm thấy mỗi ngày nằm viện là một ngày bị dày vò. Lệ Thiên Minh nói với cô rằng những người bạn học của cô đã tới cục cảnh sát để lấy khẩu cung. Ngoài hai cô gái kia, những người khác hoàn toàn không biết gì. 

Đường Thanh Tâm lại bị nhân chứng kể là xảy ra cãi vã, ẩu đả với Đường Tuyết Mai. Bất kể kết quả như thế nào, tình thế bây giờ đã rất rõ ràng. Cô không nói câu nào mà chỉ nhìn Lệ Thiên Minh. Một lúc lâu sau, Đường Thanh Tâm mới hít sâu một hơi hỏi: "Lệ Thiên Minh, anh có tin tưởng em không?" 

 

“Đương nhiên rồi, nếu không anh cũng chẳng rỗi hơi mà đi điều tra chuyện này”. 

Đường Thanh Tâm thở phào nhẹ nhõm. 

Thế thì tốt rồi, chỉ cần Lệ Thiên Minh tin tưởng mình là được. Cô nghĩ thầm trong lòng. 

“Vết thương của em không sao thì xuất viện được rồi. Anh sẽ ở bên cạnh em." 

Đường Thanh Tâm khẽ lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười: "Anh không cần ở bên Trần Dĩnh sao? Sao lại nhàn rỗi đi cùng em vậy?" 

Nghe thấy cô nói vậy, động tác của anh dừng lại. Lệ Thiên Minh lập tức nhớ tới chuyện của mình và Trần Dĩnh. Anh quay lại nâng cằm của cô lên, thổi khí vào mặt Đường Thanh Tâm. Tình cảnh vừa thân mật vừa mập mờ. 

“Sao vậy, ghen à?” 

"Không, em chỉ tò mò là không biết tim của Lệ Thiên Minh anh có thể chứa được mấy người?" 

“Trong lòng anh chỉ có một người, mà người kia..." 

Anh bỏ lửng câu nói vì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. Hai người đồng thời nhìn ra phía ngoài, một người mặc áo khoác trắng và một người phụ nữ bước tới. Trương Mỹ Lan nhìn con dâu mình với vẻ mặt u ám. Nếu có thể lựa chọn thì dù bà cụ Liên có dùng cái chết để ép, bà ta cũng sẽ không đồng ý cho Đường Thanh Tâm bước vào cái nhà này. 

“Anh Thiên Minh à, tình hình của bệnh nhân đã ổn định, có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi rồi". 

Dưới cái nhìn chăm chú của Trương Mỹ Lan, bác sĩ lấy bệnh án của cô, đang định làm giấy xuất viện cho Đường Thanh Tâm thì bị Lệ Thiên Minh ngăn lại. 

"Bác sĩ nói đùa với tôi à? Cô ấy nằm viện còn chưa tới một tuần, mà vết thương lại ở đầu chứ không phải là bị rách da. Bác sĩ dám cho Đường Thanh Tâm ra viện ư?" 

“Anh Lệ Thiên Minh, tôi..." 

“Cút ra ngoài cho tôi!" 

Bị người đàn ông nghiêm nghị này quát lớn, bác sĩ quay qua nhìn Trương Mỹ Lan với vẻ khó xử, sau đó chỉ đành đi ra ngoài. Bác sĩ vừa rời đi thì Trương Mỹ Lan đã ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Đường Thanh Tâm. Bà ta lấy một tờ giấy ở trong túi xách ra đưa cho cô xem.