Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Mô Tả:

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc

Chương 32 : Lời Mời

Lệ Thiên Minh chỉ nhíu mày, anh không quan tâm tiếng thét phía sau mà chỉ ôm Đường Thanh Tâm bỏ đi, Đường Thanh Tâm thấy anh tức giận thì trong lòng cũng không dễ chịu gì. 

Lúc theo anh về đến nhà, cô lập tức bảo bà Diệp mau đem đá lạnh tới. "Chườm một lát là sẽ thấy dễ chịu hơn." 

Đường Thanh Tâm cầm túi đá cẩn thận vạch cổ áo của anh ra kiểm tra, lại bị Lệ Thiên Minh đánh cho một cái hất ra. 

"Chát" một tiếng, cả mu bàn tay đều đỏ lên, bà Diệp đứng một bên cũng không dám thở mạnh. 

"Em có bị ngốc không, mẹ anh bảo em đến thì em đến à? Em cũng không gọi cho anh lấy một cuộc điện thoại!" Đường Thanh Tâm bị anh mắng đến ngẩn người, một lúc sau mới có phản ứng, cảm thấy vô cùng oan ức. 

“Cũng không phải anh không biết tính mẹ, bà ấy gọi đến đó nhưng em nào có muốn, với cả chuyện này là do Trần Dĩnh gây ra". 

Lệ Thiên Minh nhìn dáng vẻ cam chịu của cô thì biết vừa rồi mình có giận cá chém thớt, bèn hít sâu một hơi: "Còn không nhanh lại chườm cho anh." 

Đường Thanh Tâm bị anh gọi như vậy thì lập tức hoàn hồn, mím môi cầm túi đá đặt lại lên cổ anh rồi gọi bà Diệp cầm thuốc trị phỏng đến. Mặc dù không phải nước sôi nhưng nếu không xử lý tốt thì sẽ bị phồng rộp. 

Anh ngồi trên ghế sô pha dựa sát vào người cô, chóp mũi vương vấn mùi thơm thoang thoảng của cơ thể cô, không khí bỗng chốc như ngưng đọng lại, hai người cứ lẳng lặng mà ngồi như vậy. 

"Tính tình mẹ anh như nào thì em cũng biết rồi đấy" Lệ Thiên Minh phá vỡ im lặng bằng cách mở miệng. 

"Lần này do anh sơ suất, quên mất đang nói dối, trong lúc vô tình để cho kẻ khác chọc phá, lần sau sẽ không thế nữa". 

"Còn có lần sau?" 

Thấy Đường Thanh Tâm bực bội trả lời như vậy, Lệ Thiên Minh chỉ cười xấu xa: "Đương nhiên lần sau sẽ không nói dối nữa". 

"Không nói dối thì em kiếm đâu ra đứa bé?" 

Cô vừa dứt lời đã lập tức đỏ mặt. Lệ Thiên Minh kéo cô vào lòng rồi hôn lên đỉnh đầu cô, nói khẽ: "Chỉ cần anh gắng sức thêm chút nữa là có thể thành công, em nói xem có phải hay không?" 

Bà Diệp vẫn còn ở đó nên Đường Thanh Tâm giãy khỏi anh rồi đỏ bừng mặt chạy lên tầng không dám gặp ai nữa. 

Sau khi bóng dáng cô đã đi khuất thì Lệ Thiên Minh mới thu lại nụ cười, nhìn bà Diệp, giọng điệu lạnh lẽo: "Nếu lần sau bên nhà tôi lại gọi điện tới thì bà phải báo cho tôi đầu tiên". 

Bà Diệp sợ đến mức vội vã gật đầu: "Lần sau tôi không dám thế nữa". 

 

"Nói với cô ấy tối nay tôi không về ăn cơm". 

Anh nói xong, đặt túi đá xuống rồi đứng dậy bỏ đi. Lúc đó anh gọi điện về nhà mới biết Đường Thanh Tâm về bên nhà mình, nếu lần này anh không đến thì không thể tưởng tượng nổi một mình Đường Thanh Tâm phải đối mặt như thế nào. 

Nghe thấy tiếng khởi động xe ô tô dưới nhà, bấy giờ Đường Thanh Tâm mới biết Lệ Thiên Minh đi ra ngoài, tim đột nhiên đập thình thịch không hiểu tại sao. Cô cứ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra. 

Tinh tinh. 

Điện thoại báo có tin nhắn wechat, cô mở ra xem, là Đường Tuyết Mai gửi tin nhắn mời trong nhóm bạn học. 

"Các bạn học thân mến, chúng ta xa nhau mười năm rồi, có phải nên gặp mặt rồi không?" 

Đường Tuyết Mai và Đường Thanh Tâm cách nhau một tuổi. Ban đầu Đường Quốc Cường cố ý để Đường Thanh Tâm nhảy lớp học chung với Đường Tuyết Mai với lý do là tiện chăm sóc nhau, nhưng trên thực tế Đường Thanh Tâm không ít lần bị bắt nạt. Họp lớp lần này không chừng chỉ để so bì tị nạnh lẫn nhau. Đường Thanh Tâm chỉ liếc qua một cái rồi tắt màn hình luôn. 

Tinh tinh tinh! 

Nhóm lớp nhanh chóng trở nên náo nhiệt, bên tai Đường Thanh Tâm liên tục có tiếng báo tin nhắn, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, cuối cùng đành phải mở ra xem. 

"Được chứ, lâu lắm rồi không gặp, chúng ta gặp nhau ở đâu đấy?" 

 
 

"Hay là đi Hoàng Quan đi, bao trọng gói, ăn xong rồi đi hát, cái gì cũng có!" 

Cái tên Hoàng Quan này là một nhà hàng bình dân. Đường Thanh Tâm lắc đầu. Đường Tuyết Mai lại gửi một tấm ảnh tự sướng, là ảnh trong lúc cô ta đưa tay vén rèm cửa sổ xe ô tô thì úp tay trưng ra chiếc nhẫn rất lớn, khiến cho mọi người không khỏi kinh ngạc. 

"Ôi, Tuyết Mai kết hôn rồi, nhẫn to quá". 

"Hâm mộ quá đi mất, Tuyết Mai xinh quá, nhất định là gả cho gia đình có điều kiện! Hay là bữa này cậu làm chủ đi" . 

Đường Tuyết Mai nhanh chóng trả lời bằng một cái biểu tượng OK: "Vậy ở khách sạn Malton, mười giờ sáng ngày kia, không gặp không về". 

Trong nhóm trở nên nhốn nháo, Malton là chuỗi khách sạn toàn cầu, Đường Tuyết Mai thật sự quá hào phóng rồi! 

"Đường Thanh Tâm, em sẽ đến chứ?" Thấy Đường Tuyết Mai cố ý nhắc đến mình, Đường Thanh Tâm gửi một biểu tượng OK, có người tiêu tiền như rác thì tại sao cô lại không đi? 

Ở đầu dây bên kia, Đường Tuyết Mai cười rất đắc ý, Lệ Bách Nhiên cảm thấy rất khó hiểu, lúc cô ta nói với mình chuyện có thai cũng là biểu cảm này, thực sự khiến người khác thấy khó hiểu. "Lệ Bách Nhiên, ngày kia anh tham gia họi lớp cùng em đi!" 

"Không đi, không rảnh". 

 

Lệ Bách Nhiên chưa suy nghĩ đã từ chối, anh ấy thực sự không có thời gian, Đường Tuyết Mai nhướn mày đầy tức giận: "Không rảnh ư? Anh đừng cho rằng em không biết, bây giờ ở đó không cần anh giúp đỡ nữa, cho nên anh còn có chuyện gì? Em nói anh nghe, nếu anh không đi cùng em thì em không để yên đâu". 

Lệ Bách Nhiên bất lực đành phải đồng ý. Anh ấy biết nếu mình không đi thì người phụ nữ này nhất định sẽ có cách không để cho anh yên, nếu chờ đến lúc đó bị cô ta làm phiền thì chẳng thà bây giờ đồng ý cho xong. 

Mà Đường Thanh Tâm ở bên kia thì bắt đầu cảm thấy hối hận. Cô từng đọc qua một câu châm biếm trên mạng, họi lớp chẳng phải chuyện hay ho gì, nhất là lần này lại do Đường Tuyết Mai tổ chức, đáng ra cô nên từ chối mới phải, thế nhưng lại lỡ đồng ý rồi. Thật là... 

Cô cứ phiền lòng mãi, sau đó xuống dưới nhà đi dạo một lát. "Bà chủ, ông chủ nói tối nay sẽ không về ăn cơm. " 

Cô vừa xuống nhà thì bà Diệp đã tiến lên báo cáo, Đường Thanh Tâm gật đầu rồi nói với bà Diệp mình ra ngoài đi dạo một lát, trong lòng thấy hơi bức bối khó chịu. 

Một mình cô thong thả đi tới tiệm cà phê ngoài trời ở đầu phố, Đường Thanh Tâm gọi một ly cà phê rồi ngồi dưới tán ô nhìn dòng người đi đi lại lại, bỗng nhiên trước mắt trở nên tối sầm, một người đàn ông bước đến ngồi xuống. 

"Mợ chủ Lệ, nhàn nhã quá đi!" 

Trần Dịch nở nụ cười, đôi mắt anh ta dưới nắng mặt trời bỗng trở nên rất có hồn, so với Trần Dịch tối hôm đó thì giống như hai người khác nhau vậy. 

Lần đầu tiên chạm mặt, anh ta rất lạnh lùng kì quái, cứu cô nhưng lại ghét cô. Lần thứ hai chạm mặt, Trần Dịch chủ động lấy lòng, có điều danh thiếp bị Lệ Thiên Minh ném đi. Còn lần này chạm mặt thì Trần Dịch mới khôi phục dáng vẻ bình thường, vừa khách sáo vừa xa cách, chỉ cười xã giao vậy thôi. 

Đường Thanh Tâm gật đầu coi như đáp lại rồi cúi đầu không nói gì. 

"Đường Thanh Tâm, cô đã từng nghĩ tới sẽ bắt đầu một cuộc sống mới hay chưa?" Nghe thấy giọng nói của anh ta lại vang lên lần nữa, Đường Thanh Tâm ngẩng đầu khó hiểu: "Anh có ý gì?" 

"Nếu tôi có thể cho cô rời khỏi Lệ Thiên Minh, bắt đầu lại một cuộc sống mới thì cô thấy thế nào? 

Đường Thanh Tâm đặt cà phê xuống rồi cười khẩy một tiếng: "Anh Trần này, đây là anh vì em gái mình mà ra mặt sao? Cho dù trước đây cô ta và Thiên Minh có chuyện gì thì bây giờ cũng đều đã kết thúc rồi. Người nên bắt đầu một cuộc sống mới là cô ta chứ không phải tôi." 

Trần Dịch nhún vai cười: "Nếu đã như vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa, có điều cô chắc chắn sẽ hối hận. Nhà họ Lệ đâu phải nơi cô có thể trèo vào". 

"Đủ rồi anh Trần! Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi không cần người ngoài phải bận tâm, anh cứ quản lý tốt em gái của mình đi!" 

Cô để lại một tờ năm trăm nghìn rồi đứng dậy bỏ đi, Trần Dịch ở phía sau chỉ lẳng lặng nhìn cô. Một người trẻ tuổi ở cách đó không xa lập tức đi tới: "Ông chủ, đây là tài liệu về cô ấy, còn nữa, bây giờ cô ấy đang ở Lệ Kình". 

''Biết rồi, đi xuống đi!" 

Ánh mắt Trần Dịch chăm chú dán vào nét chữ trên giấy khi lật sơ yếu lý lịch của Đường Thanh Tâm, một lúc sau khoé miệng tràn ra một nụ cười khẩy.

Vốn dĩ tưởng rằng giải sầu có thể xóa tan hết những chuyện không vui trong lòng, nhưng là bây giờ càng thêm phiền não. 

Trong lòng Đường Thanh Tâm lo lắng không yên, chưa biết nên làm sao bây giờ. Mải suy nghĩ không để ý một chút mà đã đi đến dưới chân tòa nhà Lê Kình từ lúc nào. Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao lớn trước mắt, nhấc chân bước vào. Bây giờ nhân viên công ty Lệ Kình cũng đã nhận ra cô, trên đường đi cô 

nhận được không ít lời hỏi thăm ân cần, còn có một số người thì dùng ánh mắt mang theo vẻ kỳ quái để nhìn cô, khiến cho Đường Thanh Tâm cảm thấy hơi khó xử. 

“Anh Thiên Minh, anh đã quên em rồi sao? Suốt mấy năm nay em ở nước ngoài chưa bao giờ quên anh, em thật sự hối hận rồi, chúng ta quay lại với nhau lần nữa được không?" 

Trong văn phòng Tổng giám đốc, Trần Dĩnh đứng ôm Lệ Thiên Minh từ phía sau, trên mặt đầy nước mắt, cô ta chỉ là tuổi nhỏ thiếu suy nghĩ, hờn dỗi đi ra nước ngoài, thầm nghĩ chờ mấy năm sau sẽ trở về kết hôn, không ngờ Lệ Thiên Minh lại kết hôn trước! 

Cô ta biết tin thì vội vã trở về, thứ nhìn thấy lại là hôn lễ thế kỷ của Lệ Thiên Minh và Đường Thanh Tâm, việc này đã khiến cô ta bị shock nặng. Thế nhưng sau khi trông thấy tin tức của Đường Thanh Tâm, cô ta lại có lòng tin. Nhất là khi biết được thái độ của Trương Mỹ Lan đối với cô, trong lòng Trần Dĩnh lại dao động một lần nữa. 

Lệ Thiên Minh đứng ở đó, nhìn đôi cánh tay mềm mại trước ngực mình, chậm rãi đẩy cô ta ra, quay lại, lắc đầu nói: "Trần Dĩnh, chúng ta kết thúc rồi, cho dù anh và cô ấy là vợ chồng theo hợp đồng hay thực sự là chân ái, thì đây đều là sự thật không thể cứu vãn được. Em vẫn nên đi đi, sau này nhà họ Trần và nhà họ Lệ không thể tránh được phải cạnh tranh với nhau, thì Lệ Thiên Minh này cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì một người phụ nữ mà bán rẻ tôn nghiêm của mình." 

"Lệ Thiên Minh! Anh đừng có quá đáng, nhớ ngày đó anh và mẹ của anh bị người nhà họ Lệ ép vào đường cùng, chính là nhà họ Trần ra tay trợ giúp, anh thật sự cho rằng chỉ mình anh là có thể ngăn cơn sóng dữ sao? Anh đừng quên!" 

Lệ Thiên Minh không nói gì, Trần Dĩnh nhìn bóng dáng lóe lên ngoài cửa phòng, bỗng nhiên bổ nhào vào người anh, đặt một nụ hôn lên môi anh, hai tay còn ôm chặt anh không buông. 

Từ góc độ của Đường Thanh Tâm, chỉ nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp lấp ló nấp dưới bờ vai rộng lớn của Lệ Thiên Minh mà thôi, cô đột nhiên nghe như lòng mình vang lên tiếng thứ gì đó vỡ vụn. 

Cô lặng lẽ quay đầu rời đi, không lưu luyến nữa. 

"Trần Dĩnh, em làm gì vậy!" 

Anh mạnh mẽ đẩy Trần Dĩnh ra, sức lực rất lớn đẩy cô ta sang một bên khiến cho thân thể Trần Dĩnh va phải bàn sách, đau đến mức cô ta phải rơi nước mắt. Ánh mắt Lệ Thiên Minh trở nên u ám, vừa định tiến lên đỡ cô ta thì lại bị cô hất tay ra: “Đừng đụng vào em!" 

Trong mắt ngập tràn nước mắt, Trần Dĩnh tông cửa xông ra ngoài. Vừa đi đến cửa thang máy thì nhìn thấy bóng dáng của Đường Thanh Tâm, cô ta vội vàng lách người đi vào một chiếc thang máy khác. Chờ đến khi xuống tới lầu một, mới nhìn rõ Đường Thanh Tâm ở phía trước đang cố hết sức nhẫn nhịn, hai tay siết thật chặt thành nắm đấm. 

Trần Dĩnh vội vàng đuổi theo, lúc cô đi ra gần đến cửa lớn thì gọi cô lại. 

"Đường Thanh Tâm". 

 

Người phụ nữ nghe thấy tiếng gọi thì dừng bước, quay đầu lại nhìn một chút, hai mắt còn hồng hồng. Trần Dĩnh chạy chậm đến, đứng ở trước mặt cô: "Đường Thanh Tâm, cô cũng nhìn thấy, Thiên Minh và tôi, chúng tôi mới là một đôi, cô từ bỏ đi, ở trong nhà họ Lệ không được tôn trọng, vì sao cô còn không đi mở ra cho mình một cuộc sống mới?" 

Lời này nói ra thật giống với Trần Dịch, Đường Thanh Tâm bị chọc giận quá mà cười lên, cô lau lau nước mắt, trong lòng bàn tay ướt đẫm một mảng: “Trần Dĩnh, cô là cô chủ của nhà họ Trần, nếu bàn về bối cảnh thì đương nhiên là tôi không thể nào bì được với cô, nhưng tôi vẫn muốn Lệ Thiên Minh tự mình nói với tôi, còn cô, cô không có tư cách này." 

“Tư cách? Chuyện giữa cô và Lệ Thiên Minh vốn dĩ chỉ là cô coi trọng tiền của anh ấy, một người phụ nữ mua về chỉ với ba mươi lăm tỷ đồng, chẳng qua cũng chỉ là công cụ sinh con cho nhà họ Lệ mà thôi!" 

"Bốp!" 

Trên mặt đối phương nhanh chóng xuất hiện vết hằn của năm ngón tay, in thật rõ ràng trên gương mặt trắng noãn kia. Tình cảnh này vừa vặn bị Lệ Thiên Minh đang chạy tới trông thấy, người đàn ông không hề do dự chút nào, kéo Trần Dĩnh qua một bên, vẻ mặt ác độc nhìn 

chăm chăm Đường Thanh Tâm, nghiêm nghị quát: "Cô làm cái gì vậy!” 

Đường Thanh Tâm nhìn anh ôm chặt Trần Dĩnh bảo vệ trong ngực, vẻ mặt không che giấu được sự tuyệt vọng: "Lệ Thiên Minh, anh là đồ khốn". 

“Cô đừng làm loạn ở đây, đi về rồi nói tiếp". 

Lệ Thiên Minh muốn giữ lấy cô nhưng lại bị Đường Thanh Tâm gạt ra, quay người rời đi. Trần Dĩnh đứng bên cạnh anh, che lấy má phải của mình, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt vô cùng tủi thân. 

 
 

“Anh Thiên Minh, anh mau đuổi theo cô ấy đi, xem chừng dáng vẻ cô ấy đang rất tức giận". 

Nói xong thì bản thân lại ôm mặt mà rơi lệ, điệu bộ như vậy quả thực khiến người ta nhìn thấy mà yêu. Không đợi Lệ Thiên Minh trả lời, Trần Dĩnh đã bưng mặt dứt khoát rời đi, bỏ lại người đàn ông đứng ở đó sững sờ. 

Trần Dĩnh không phải là không muốn anh đưa về, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc, cô ta làm vậy chính là muốn để cho Lệ Thiên Minh sinh lòng áy náy, cưỡng hôn anh xong lại phải chịu một cái tát. Cô ta đang đánh cược, cược xem rốt cuộc thì Lệ Thiên Minh còn lưu luyến cô ra bao nhiêu. 

Về phần Đường Thanh Tâm, hẳn là có không ít người trông thấy hình ảnh này rồi đi? 

Trần Dĩnh không phải là Đường Tuyết Mai. Từ nhỏ cô ta đã lớn lên ở nhà họ Trần. Một gia tộc lớn như thế đương nhiên sẽ có không ít trẻ con, để có thể nhận được sự khẳng định của người lớn trong nhà, ai nấy cũng đều phải dồn hết sức lực để thể hiện bản thân mình. Trần Dĩnh là con gái, đương nhiên sẽ không được cưng chiều nhiều như những bé trai khác, thế nhưng, cho dù là như vậy thì cô ta cũng có thể tìm ra được con đường thích hợp cho bản thân, đó chính là kết thông gia. 

Lúc đầu, lúc tiếp cận Lệ Thiên Minh cô coi là mình nắm chắc thắng lợi trong tay, năm đó Lệ Thiên Minh đã thật sự thích cô, chỉ là chưa đến giai đoạn kết hôn kia thì giữa đường đã chia tay vì mâu thuẫn. Đương nhiên anh sẽ không đứng yên chờ đợi, việc này, người nhà họ Trần đều biết, chỉ là Trần Dĩnh tự cao tự đại cho là anh vẫn còn thích mình như xưa. 

Lần này trở về, phải chịu sự đả kích quá mạnh, lại thêm nhân tài mới nổi ở nhà họ Trần quá nhiều, tuổi tác của Trần Dĩnh trở thành một chuyện đáng xấu hổ, nếu không mau chóng giải quyết, rất có thể sẽ xui xẻo bị rơi vào cảnh tùy tiện tìm người để gả cho xong. 

Trần Dĩnh sao có thể để yên cho bản thân bị lợi dụng, từ trước đến nay chỉ có cô ta lợi dụng người khác mà thôi. Thế là lập tức xảy ra tình huống như vừa rồi. 

 

Cô ta cũng chỉ là đến để tìm vận may mà thôi, cho dù là dụ dỗ không thành thì cũng có thể gây ra chút ồn ào, chí ít cũng có thể khiến cho truyền thông hiểu lầm, chẳng ngờ lại gãi đúng chỗ ngứa. 

Che đi vết sưng đỏ trên mặt, ngồi lên xe của Trần Dịch, Trần Dĩnh vừa định mở miệng nói đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Trần Dịch: “Cút xuống!" 

"Anh!" 

Trần Dĩnh kinh ngạc nhìn anh trai mình: “Anh nói cái gì vậy!" 

"Anh nói em đi xuống cho anh! Ngay lập tức!" Trần Dịch sắc mặt tái xanh, đột nhiên nổi giận, Trần Dĩnh cẩn thận từng li từng tí lui về phía sau, trong miệng lẩm bẩm: “Thần kinh!” Trừng mắt nhìn anh ta một chút, sau đó mở cửa xuống xe, nhìn chiếc xe dần dần khuất bóng, giận dữ đứng đó dậm chân. 

Trần Dịch tức giận không phải là bởi vì Trần Dĩnh bị đánh, mà là bởi vì người phụ nữ kia. Lệ Thiên Minh vẫn không phải là một người đàn ông tốt, vậy mà cô còn không chịu buông tay, anh ta tức giận vì cô không hiểu được thế nào là buông tay. Một người phụ nữ kết hôn cũng chính là đầu tư, đầu tư là phải sinh ra lợi ích, nếu như không có lợi nhuận, thì việc đầu tư này còn cần thiết phải tiến hành nữa không? Còn không bằng kịp thời thu tay. 

Dùng góc nhìn của một thương nhân để xem xét vấn đề tình cảm, quan điểm của Trần Dịch là thứ Đường Thanh Tâm không thể nào hiểu được. 

Đường Thanh Tâm ra khỏi tòa nhà, đến đường lớn, tùy tiện chặn một chiếc xe taxi đi đến khách sạn, đêm đó ở lại khách sạn. Vốn cho là Lệ Thiên Minh sẽ gọi điện thoại cho cô, không thể ngờ, chờ cả một đêm mà điện thoại lại không hề vang lên. 

Hôm sau, tỉnh lại khi trời vừa sáng, những tin tức long trời lở đất khiến cô tỉnh mộng. 

“Người mới, người cũ đụng nhau hết sức đỏ mắt!" 

“Là ông trời tác hợp hay là kẻ thứ ba đoạt quyền? " 

“Tình sử của vợ Tổng giám đốc Lệ Kình!" 

Đường Thanh Tâm trông thấy những tin tức này thì lập tức cảm thấy bó tay toàn tập, ảnh chụp lại cảnh hôm qua cô vung tay tát Trần Dĩnh đã bị người ta chụp lại, còn có những phóng viên đưa tin vô lương tâm, tùy ý bôi nhọ, khiến cho cô trở thành mục tiêu bị công kích. 

"Reng reng!" 

Điện thoại di động kêu lên, là mẹ chồng gọi điện tới, Đường Thanh Tâm biết mình không trốn tránh được chuyện này, chỉ có thể cứng ngắc lấy điện thoại nghe máy. 

"Cô đang ở đâu?" Đường Thanh Tâm khó xử nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh mình, chỉ nhíu mày chứ không trả lời.