Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Mô Tả:

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc

Chương 25 : Thoả Thuận

Đã đến mức này rồi, tất cả mọi người cũng không dám quá đáng nữa. Ngay lúc mọi người chuẩn bị rời đi thì Đường Tuyết Mai lại vô cùng gấp gáp, cô ta thật vất vả mới gọi đủ nhiều người như vậy, làm sao có thể đi được chứ? 

Cô ta gấp đến mức liều mạng nháy mắt về phía đám người của mình, rốt cuộc cũng có một người phụ nữ không sợ chết lấy điện thoại di động ra, giơ lên trước mặt mọi người: "Tổng giám đốc, tôi có tin tức nói rằng ban đầu anh và Đường Thanh Tâm kết hôn chỉ vì sinh con, giữa hai người còn có thỏa thuận vợ chồng nữa. Xin hỏi tổng giám đốc có thể giải thích một chút không?" 

"Oa! Không thể nào, chẳng lẽ đây là mang thai hộ sao?" 

"Đúng vậy, đám nhà giàu này làm gì biết đến tình yêu chứ, nhất định là vậy rồi!” 

Mọi người xôn xao, sắc mặt Đường Thanh Tâm lập tức thay đổi, tại sao những người này lại biết chứ? 

Gương mặt Lệ Thiên Minh tối sầm xuống, Lệ Bách Nhiên thì vô cùng tức giận. Nói như vậy, Thanh Tâm thật sự chỉ là một công cụ sinh con mà thôi sao? 

Trong mắt Lệ Bách Nhiên lập tức bốc lửa, anh ấy xem Lệ Thiên Minh như tình địch lớn nhất trong cuộc đời mình, thế nhưng không ngờ tình địch này chỉ xem người phụ nữ mà anh ấy yêu thương như một công cụ sinh sản. 

Đường Thanh Tâm nằm trên giường cố gắng giãy giụa đứng dậy, Đường Tuyết Mai vội vàng chạy đến đỡ cô, mạnh tay bấm vào sau lưng cô một chút, suýt nữa đã khiến Đường Thanh Tâm đau đến mức nghẹt thở. 

"Các người đều đi ra ngoài hết cho tôi!" 

Nói xong, cô lập tức ấn chuông trên đầu giường. Những nhân viên y tế và đám vệ sĩ đang đợi bên ngoài vội vàng chạy vào đuổi những người kia ra. Mặc dù không nhận được câu trả lời của Lệ Thiên Minh nhưng tin tức này còn hấp dẫn hơn cả chuyện ôm hôn trên đường lần trước. 

Dường như Đường Thanh Tâm đã có thể nghĩ đến tình cảnh sau này của mình. 

Ánh mắt tối đen của Lệ Thiên Minh nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trước mắt: "Đường Thanh Tâm, cô thật sự chán ghét tôi như vậy sao? Không tiếc công bố thỏa thuận ra bên ngoài để muốn ly hôn với tôi?" 

“Tôi không có!" 

Đường Thanh Tâm ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được, đến lúc này rồi mà người đàn ông này vẫn không tin tưởng cô, bảo cô làm sao đối mặt với tất cả những chuyện này đây? 

“Tôi không có, phần thỏa thuận kia vẫn luôn trong ngăn kéo đầu giường, tôi không mang ra ngoài. Nếu như nghi ngờ tôi thì chỉ bằng anh xem lại những người bên cạnh mình đi". 

Chẳng biết Đường Thanh Tâm lấy dũng khí ở đâu, cô mạnh dạn trừng mắt đáp trả lại Lệ Thiên Minh. 

Lệ Thiên Minh cười nhạt: "Tôi sẽ điều tra!” 

 

Dứt lời, anh lướt qua Đường Tuyết Mai rồi bước ra bên ngoài. Đường Tuyết Mai không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy, lập tức trong lòng cô ta thầm cười trộm, đồng thời bình tĩnh quay sang nhìn cô với vẻ đắc ý. Đôi giày cao gót của cô ta vang lên âm thanh chói tai đuổi theo Lệ Thiên Minh. 

“Thiên Minh, anh chờ một chút đã". 

Từ tổng giám đốc biến thành Thiên Minh, Đường Thanh Tâm nghe vậy thì cười khổ, trong mắt đều tràn đầy bi thương và thất vọng. Lần này, bọn họ có thể bỏ qua cho mẹ cô rồi chứ? 

“Có thể cho em mượn điện thoại di động một chút không?" Đường Thanh Tâm ngẩng đầu nhìn Lệ Bách Nhiên, nhẹ giọng mở miệng hỏi. Lệ Bách Nhiên nhìn chăm chăm vào cô: “Những điều bọn họ nói là thật sao? Em thật sự ký thỏa thuận vợ chồng với chú út của anh à?" 

Đối mặt với chất vấn của anh ấy, Đường Thanh Tâm cũng không biết nói thế nào: “Có lẽ vậy." 

Lệ Bách Nhiên hít sâu một hơi, cảm thấy dường như cả thế giới đều sụp đổ. Người mà anh ấy yêu thương, đảo đi một vòng lại ký thỏa thuận vợ chồng với người khác, thật sự khiến anh ấy mở rộng tầm mắt mà. 

“Như vậy, số tiền ba mươi lăm tỷ kia chính là điều kiện đúng không? Anh cũng có thể đưa ra ba mươi lăm tỷ mà, tại sao em không nói với anh?" 

“Có thể cho em mượn điện thoại di động một chút không?" 

Đường Thanh Tâm kiên trì mượn điện thoại di động của anh ấy, Lệ Bách Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa cho cô. Sau khi gọi vào dãy số quen thuộc, đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến một giọng nam. 

 
 

"Tôi là Đường Thanh Tâm, khi nào mẹ tôi mới có thể trở về? Lệ Thiên Minh đã đưa Đường Tuyết Mai đi rồi." 

Giọng nói bên kia hơi cao lên, lộ rõ sự vui vẻ: "Rất tốt, chỉ cần các người ly hôn, Tuyết Mai có cơ hội là được. Yên tâm đi, tao sẽ không bạc đãi mẹ mày đâu, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời thôi". 

Không đợi Đường Thanh Tâm trả lời, Đường Quốc Cường đã cúp điện thoại. Ngay lập tức, nước mắt cô không thể kiềm được mà rơi xuống. Đường Thanh Tâm cảm thấy bản thân mình quá đáng thương, tại sao cô lại phải hứng chịu tất cả những chuyện này chứ. 

Cầm chặt điện thoại di động trong tay, Đường Thanh Tâm cắn môi bật khóc, dáng vẻ đáng thương đến mức khiến Lệ Bách Nhiên vô cùng đau lòng. Người đàn ông ngồi xổm xuống, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn cô khóc lóc. 

"Thanh Tâm, ly hôn với chú ấy đi, anh đưa em cao chạy xa bay". 

Đường Thanh Tâm lắc đầu, không phải cô không nghĩ đến cách này, mà là vốn dĩ cách này không dùng được. Cô thiếu nợ ba mươi lăm tỷ nên phải trả, nếu không Lệ Thiên Minh sẽ vĩnh viễn lôi chuyện này ra để nói, trên lưng cô không mang được gánh nặng như vậy. 

Lệ Thiên Minh biết điều này nên mới có thể yên tâm như thế. 

 

Lệ Bách Nhiên vô cùng thất vọng: “Chẳng lẽ em tình nguyện làm một công cụ sinh con cũng không muốn ly hôn sao?" 

"Vị trí vợ của Lệ Thiên Minh, em vẫn rất thích, vậy phải làm sao đây?" Đường Thanh Tâm cong môi nở nụ cười, thế nhưng Lệ Bách Nhiên lại cảm thấy vô cùng đau lòng. 

Biết rõ tính tình cô quật cường nên sẽ không nói lời thật lòng, Lệ Bách Nhiên dứt khoát ngồi xuống đất bên cạnh cô. Đường Thanh Tâm không ngờ, cuối cùng người hiểu cô nhất lại là Lệ Bách Nhiên. 

Lệ Thiên Minh, còn anh thì sao? 

Giờ phút này, Lệ Thiên Minh đang ôm Đường Tuyết Mai mua say trong quán rượu. 

Trên cơ thể người đàn ông thoang thoảng mùi long diên hương khiến tâm trạng Đường Tuyết Mai vô cùng rối loạn. Tối nay tuyệt đối là một ngày trọng đại, cô ta có thể ở bên cạnh Lệ Thiên Minh ở đây, thật sự ngay cả mơ cũng chưa từng nghĩ đến. 

Vì để Lệ Thiên Minh vui lòng, bây giờ Đường Tuyết Mai không khác đám người quỳ liếm nịnh bợ bao nhiêu. 

Nhìn thấy gương mặt Đường Tuyết Mai có phần giống với Đường Thanh Tâm, trong mắt Lệ Thiên Minh hiện lên chút đau xót, ngay sau đó lại bị anh che giấu đi. Điện thoại di động không ngừng vang lên, không cần nhìn cũng biết là đám bạn bè nhắn tin đến hỏi thăm, có người thật lòng quan tâm, cũng có người đang cười trên sự đau khổ của người khác. 

Đường đường là tổng giám đốc Lệ Thiên Minh mà lại lập một thỏa thuận vợ chồng, thật là cười chết người mà. Anh còn dùng đến ba mươi lăm tỷ để mua một người phụ nữ về sinh con, phải biết rằng trên đời này có biết bao nhiêu người phụ nữ muốn xếp hàng để sinh con miễn phí cho anh đấy! 

"Cậu chủ Minh, đến đây uống một ly đi". 

Một người đàn ông mồ hôi nhễ nhại từ phía trên bước xuống, cầm lấy ly rượu đụng vào ly của anh, khóe mắt liếc nhìn Đường Tuyết Mai rồi khẽ nhíu mày: “Ai dô, mới đến sao, chưa từng nhìn thấy!” 

Thấy ông ta xem mình thành gái bồi rượu, trong mắt Đường Tuyết Mai lóe lên chút không vui. Tuy nhiên, hình như người này là bạn của Lệ Thiên Minh, vì thế cô ta không dám làm căng, chỉ có thể mím môi mỉm cười nói: "Tôi là chị của Đường Thanh Tâm". 

Vừa dứt lời đã nhìn thấy một người phụ nữ đặt mông ngồi bên cạnh Lệ Thiên Minh: “À, thì ra cô chính là người phụ nữ không biết xấu hổ đã nhìn trúng em rể mình, sau đó muốn rửa sạch cả người để nằm trên giường quyến rũ đàn ông, thế nhưng không ngờ lại bị người khác chê đó sao!" 

Ngay lập tức, mọi người xung quanh đều cười ầm lên, gương mặt đang tươi cười của Đường Tuyết Mai đỏ bừng. Cô ta nhìn sang Lệ Thiên Minh, thế nhưng anh lại không hề để ý. Trong lòng cô ta thầm run rẩy, chẳng lẽ tối nay Lệ Thiên Minh đưa cô ta đến đây để khiến cô ta khó chịu sao? Chẳng lẽ anh không sợ cô ta sẽ đối phó với Đường Thanh Tâm à? Cô ta nắm được nhược điểm của Đường Thanh Tâm đấy! 

"Vào phòng bao đi”. 

Đột nhiên Lệ Thiên Minh đứng dậy gọi một tiếng, Đường Tuyết Mai đuổi theo sát phía sau, dáng vẻ ngoan ngoãn như nàng dâu nhỏ khiến người khác phải xấu hổ thay. 

Đám người này đều là bạn bè của Lệ Thiên Minh, bọn họ cũng đã gặp Đường Thanh Tâm. Đều là bạn bè trong kinh doanh nên có lúc xã giao sẽ thấy được Đường Thanh Tâm, mọi người đều biết cô thư ký này chính là vợ của Lệ Thiên Minh. Đối với con người cô, mọi người đều đồng loạt nhất trí cảm thấy cô là một người tốt.

Đám người này đều đã thành tinh, đương nhiên liếc thấy Đường Tuyết Mai có ý định đi theo thì vừa chê cô ta không đủ tư cách, vừa bội phục da mặt của cô ta dày. Đã nói như vậy cô ta còn không để ý dám theo tới, nếu là cô gái khác thì người ta đã sớm bỏ đi rồi. 

Đây cũng là nguyên nhân Đường Tuyết Mai không bằng Đường Thanh Tâm. 

Không khí lúc đi vào trong phòng rất khác biệt, Lệ Thiên Minh nhìn chăm chăm vào Đường Tuyết Mai, sắc mặt người phụ nữ ửng đỏ giống như sắp nhỏ ra máu. Mấy người nhìn nhau cười cười, không nghĩ tới người phụ nữ này thật to gan, dám đi vào nơi như thế này. Nói đi cũng phải nói lại, cùng là con gái nhà họ Đường, sao người phụ nữ này trông mất giá vậy chứ? 

Lệ Thiên Minh vỗ tay vài tiếng, đứng dậy tỏ vẻ không kiên nhẫn nói: "Giao người phụ nữ này cho các cậu đấy." Đường Tuyết Mai sửng sốt, đây là tình huống gì chứ? 

"Thiên Minh!" 

Vừa dứt lời, có mấy người đàn ông đã tiến lên ngăn cô ta lại, kéo cô ta xuống ghế sa lon giở trò. Đường Tuyết Mai chưa từng trải qua những chuyện này, nhất thời kinh hoảng không dứt. 

Người đàn ông bên ngoài phòng đốt một điếu thuốc, khuôn mặt lạnh lùng, bên tai truyền đến tiếng kêu thất kinh của Đường Tuyết Mai. Gương mặt anh càng thêm u ám đáng sợ, tùy tiện dập tàn thuốc rồi nghênh ngang rời đi. 

Dám có ý đồ với cô thì phải chuẩn bị sẵn sàng. 

Đường Tuyết Mai nằm mơ cũng không nghĩ tới Lệ Thiên Minh sẽ đối xử với cô ta như vậy, quần áo đã bị xé rách, cả người rúc vào trong ghế sa lon run lẩy bẩy. Những người này không muốn xâm phạm cô ta mà chỉ muốn dạy dỗ cô ta, trên thực tế chẳng ai muốn tự làm dơ chính mình. 

Lệ Thiên Minh lái xe trở lại bệnh viện, ánh mắt rét lạnh nhìn mấy phóng viên chưa kịp đi ở dưới lầu. Hình như nghĩ đến điều gì đó, anh lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, chỉ qua năm phút đã có người tới xua đuổi. 

Không phải là anh bá đạo, chỉ là không muốn cuộc sống riêng của mình bị phóng đại vô hạn. 

Thỏa thuận vợ chồng cũng được, vợ chồng thật sự cũng được, điều duy nhất không thay đổi chính là Đường Thanh Tâm vẫn là vợ của anh. Anh không lên lầu mà ở tạm ở bãi đỗ xe một đêm, sáng sớm thức dậy đã nhìn thấy có rất nhiều tin tức được tung ra, tất nhiên không ngoại lệ, tất cả đều liên quan đến anh. Rất rõ ràng, bản thỏa thuận hợp đồng được đưa ra ánh sáng ngày hôm qua hấp dẫn đông đảo người xem. Lệ Thiên Minh dặn vệ sĩ trông chừng kỹ phòng bệnh, không cho phép bất kỳ ai tới quấy rầy, còn bản thân anh lại tự mình lái xe đến công ty một chuyến. 

Lệ Bách Nhiên nhìn thấy chiếc xe rời đi từ cửa sổ, lúc này mới xoay người gật đầu với cô: 

"Chú ấy đi rồi." 

 

Đường Thanh Tâm cố gắng đứng dậy, băng gạc trên đầu rỉ ra vết máu, mới vừa ngồi dậy đã đầu choáng mắt hoa. Lệ Bách Nhiên thấy hai tay cô ôm đầu thì vội vàng lo lắng đi qua. 

“Lệ Bách Nhiên, anh nên đi đi, ở đây đã có vệ sĩ rồi, em không muốn có bất kỳ hiểu lầm rồi tạo ra phiền phức nào với anh nữa." 

Đường Thanh Tâm hết sức choáng váng vẫn không quên căn dặn Lệ Bách Nhiên, khuôn mặt người đàn ông cứng đờ, bàn tay hơi dừng lại. Anh ấy nở nụ cười yếu ớt rồi lắc đầu nói: "Em là bệnh nhân, anh chăm sóc em là điều nên làm mà thôi". 

Lệ Bách Nhiên đỡ lưng Đường Thanh Tâm đặt cô lên gối, để cho cô dựa thoải mái một chút, hành động này của Lệ Bách Nhiên và Đường Thanh Tâm đã khiến cho ánh mắt người ngoài cửa bốc lửa. 

"Thật xin lỗi, bà không thể đi vào". 

Người phụ nữ vừa nhấc chân muốn tiến vào đã bị vệ sĩ ngăn lại, Đường Thanh Tâm nghe thấy tiếng nói mới nghiêng đầu nhìn sang. Gương mặt Lệ Bách Nhiên lập tức thay đổi: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" 

Mặt người phụ nữ trung niên lộ vẻ không vui, hung dữ liếc mắt nhìn vệ sĩ rồi đi thẳng vào, lúc này bọn họ đã không còn chặn bà ta nữa. 

Giày cao gót giẫm lên đá cẩm thạch phát ra tiếng vang lộp cộp, Đường Thanh Tâm nhìn người phụ nữ cao quý trước mắt giống hệt như nhiều năm trước. Trong ưu nhã lộ ra đoan trang, chỉ là ánh mắt lúc nhìn cô lại tràn đầy khinh thường và châm chọc. 

 
 

Bà ta nhìn con trai mình, giọng nói trong trẻo dập dềnh vang vọng trong phòng bệnh: "Đường Thanh Tâm, nếu bàn về vai vế thì tôi còn phải gọi cô một tiếng em dâu nhỉ. Tôi xin cô đừng quấn lấy Lệ Bách Nhiên nhà chúng tôi nữa, chuyện lần trước chúng tôi rất xin lỗi cô, thế nhưng lần này cô không thể hủy đi cuộc đời nó một cách dễ dàng như vậy được. Chính cuộc hôn nhân của cô không hạnh phúc thì cũng đừng tới dụ dỗ Lệ Bách Nhiên, khiến cho nó mang tiếng xấu chứ." 

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!" Lệ Bách Nhiên nóng nảy, mới vừa lên tiếng nói đã bị mẹ hung hăng trừng mắt. 

"Điều là người nhà họ Lệ cả mà, tôi hi vọng cô suy nghĩ cho kỹ càng. Cho dù Lệ Thiên Minh muốn ly hôn với cô thì cô cũng sẽ không thể nở hoa kết quả với Lệ Bách Nhiên được. Tôi hi vọng sau này cô đừng tới quấy rầy Lệ Bách Nhiên nhà chúng tôi nữa, nếu đã cắt đứt thì phải cắt đứt cho rõ ràng, đừng nhận tiền rồi mà còn dây dưa, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, chuyện này cô làm có hơi quá mức rồi đấy". 

Đường Thanh Tâm nắm được một trọng điểm, nhận tiền? 

"Nhận tiền gì?" Cô không khỏi lên tiếng hỏi lại, bà ta lạnh lùng lấy hình từ trong túi xách ra ném cho cô: "Đây là chứng cớ năm đó nhà họ Đường nhận tiền, mười sáu tỷ đổi lấy tự do cho Lệ Bách Nhiên nhà chúng tôi, cô quên rồi sao?" 

Trong hình rõ ràng là bố Đường Quốc Cường và bà ta giao dịch, nụ cười tham lam trên mặt ông ta khiến cho sắc mặt Đường Thanh Tâm trắng bệch. 

 

"Lệ Bách Nhiên, con theo mẹ trở về. Mẹ đã bàn với bố con rồi, chờ đầu gió này đi qua thì con đi hẹn hò cho mẹ đi, không thì xuất ngoại cho mẹ. Nhà họ Lệ không cần loại phụ nữ có đạo đức không tốt này, mẹ cũng sẽ vĩnh viễn không thừa nhận cô ta đâu". 

Lệ Bách Nhiên còn muốn nói chuyện nhưng bà ta đã quay ra cửa ngoắc tay, ngay lập tức có hai người đàn ông đi vào mạnh mẽ kéo anh ấy đi. Trước khi đi, người phụ nữ nhìn Đường Thanh Tâm rồi nở nụ cười chế nhạo: "Một người phụ nữ ký hợp đồng sinh con mà cũng dám mơ tưởng làm bà chủ nhà họ Lệ, thật là buồn cười!" 

Bỏ lại câu nói này, bà ta xoay người rời đi, âm thanh giày cao gót giẫm xuống đất phát ra tiếng vang thanh thủy, đánh mạnh vào lòng cô. Cô thật là ngây thơ mà, đâu chỉ là hơn ba chục tỷ chứ. Nhà họ Đường trước sau nhận tổng cộng gần năm chục tỷ, dùng nhiều tiền như vậy để chôn vùi hạnh phúc của cô, bây giờ còn muốn để cô mang tiếng xấu, thậm chí ép cô ly hôn. 

Đường Quốc Cường, ông đúng là hận không thể hút hết mỗi một giọt máu của tôi, thật đúng là quỷ hút máu mà! 

Trái tim Đường Thanh Tâm vô cùng đau đớn, cô cất hình đi rồi gọi điện thoại cho Lệ Thiên Minh, người đàn ông đó không nhận máy. Cô quyết định sẽ không ly hôn! 

Chẳng những sẽ không, hơn nữa còn phải trả thù những người đã từng làm tổn thương cô, hơn nữa phải để cho những người đó nhìn cô có cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc. 

Mà tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ Lệ Thiên Minh. 

Người đàn ông nhìn thấy dãy số trên điện thoại di động, hơi cau mày nhưng không nhận. Người phụ nữ trước mặt đang run rẩy, không biết nên trả lời câu hỏi của anh như thế nào cho phải. 

"Tôi không có thời gian dài dòng với cô, nói đi, chuyện hợp đồng là sao?" 

Người của Lệ Thiên Minh tra được là Lâm Thiên Kim tiết lộ, anh sớm nên nghĩ đến mới phải. Trong mắt Lâm Thiên Kim chứa đầy nước mắt, sắc mặt tái nhợt, cô ấy nghe thấy anh hỏi lại lần nữa thì dứt khoát quỳ xuống cầu xin: "Tổng giám đốc, đều là lỗi của tôi, phóng viên đó làm quen với tôi nên hỏi tôi chuyện của anh. Tôi đâu biết, trước đây tôi chưa từng nghĩ sẽ bán đứng anh, nhưng sau đó...." 

"Sau đó bọn họ cho cô một tờ chi phiếu, cô vừa nhìn thấy con số đã động lòng, sáu trăm triệu đổi lấy nội dung trong hợp đồng. Cô có thể ra vào khu mua sắm, dùng những sản phẩm xa xỉ mà trước kia chưa bao giờ dám dùng, chỉ sáu trăm triệu thôi đó Lâm Thiên Kim, nếu cô đến tìm tôi thì tôi có thể cho cô sáu tỷ làm phí bịt miệng". 

Lệ Thiên Minh đáp lại lời cô ấy bằng vẻ châm châm chọc, Lâm Thiên Kim vui mừng hỏi: "Thật sao?" 

Người đàn ông cười lạnh, tại sao mình lại sai người phụ nữ ngu đần thế này đến ký hợp đồng với Đường Thanh Tâm chứ. Có lẽ là bởi vì cô ấy gần gũi với Đường Thanh Tâm, bây giờ thì hay rồi, chỉ có sáu trăm triệu mà đã bán đứng anh. 

Lệ Thiên Minh không còn lời nào để nói, chẳng lẽ anh ở trong mắt mấy người phụ nữ này đều không có giá trị vậy sao?