Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc
Chương 24 : Phối Hợp Thật Tốt
Trong bệnh viện tâm thần, Lệ Bách Nhiên đang cầu xin giúp đỡ nhưng lại bị viện trưởng đuổi ra không chút lưu tình. Bệnh viện này chỉ nhìn vào tiền bạc, mặc dù Lệ Bách Nhiên là con nhà giàu nhưng vì chịu trừng phạt nên thẻ ngân hàng của anh ấy đã bị đóng băng. Cộng thêm chuyện anh ấy và Đường Thanh Tâm ôm hôn trên đường đã bị phóng đại vô số lần, vì thế đừng nói là thẻ ngân hàng, bây giờ ngay cả tiền mặt cũng không có một đồng.
Trước khi xử lý tốt những chuyện đó, bệnh viện sẽ không để ý đến lời thỉnh cầu của Lệ Bách Nhiên. Bọn họ dùng lý do không phải người thân để từ chối yêu cầu của anh ấy.
Bây giờ Đường Thanh Tâm còn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, Lệ Bách Nhiên vô cùng nôn nóng. Anh ấy đã đồng ý sẽ đưa bác gái về, thế nhưng lúc này lại không làm được.
Lệ Bách Nhiên ủ rũ cúi đầu trở lại bệnh viện, ngay khi nhìn thấy Lệ Thiên Minh, anh ấy lấy dũng khí bước lên. Tuy nhiên còn chưa kịp bước đến bên cạnh anh thì đã bị vệ sĩ ngăn lại, trực tiếp đuổi ra ngoài. Bất đắc dĩ, anh ấy đành phải gửi tin nhắn cho Lệ Thiên Minh nhưng không ngờ số điện thoại của mình đã bị chặn, đưa vào danh sách đen nên không gửi tin được.
Lúc này, Lệ Bách Nhiên mới phát hiện thủ đoạn của người chú út này của mình vô cùng dứt khoát và thẳng thần.
Cả ngày Đường Tuyết Mai đều canh giữ ở bên ngoài bệnh viện, vừa tìm được cơ hội rời đi thì nhìn thấy Lệ Bách Nhiên. "Lệ Bách Nhiên!”
Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuyết Mai đang cắm đầu đi tới, trên mặt không tự chủ được hiện lên chút chán ghét: "Đường Tuyết Mai, rốt cuộc các người muốn làm gì bác gái? Tại sao đang yên lành lại chuyển bà ấy đến bệnh viện khác? Bệnh viện đó tùy ý đánh chửi bệnh nhân, các người không phải không biết, tại sao lại làm như vậy?"
"Tại sao à?"
Đường Tuyết Mai giống như nghe thấy chuyện khôi hài, trong mắt cô ta lóe lên chút giảo hoạt: “Bởi vì tôi muốn làm thím út của anh!”
“Không biết xấu hổ!"
“Nhan sắc của tôi cũng không tệ, vóc dáng lại càng đẹp hơn Đường Thanh Tâm, tại sao cô ta có thể làm vợ Lệ Thiên Minh chứ? Cứ coi như nhờ vào vận may của cô ta đi, nhưng mà cô ta không biết quý trọng, thế mà lại dây dưa với anh. Anh dám nói trong lòng anh có thể quên được cô ta không? Tôi làm như vậy cũng là giúp anh mà thôi, anh còn không biết điều như vậy nữa."
Lời nói của Đường Tuyết Mai khiến cho Lệ Bách Nhiên nhớ đến lần trước Đường Thanh Tâm tự sát, ngay lập tức sắc mặt anh ấy trở nên tái nhợt, không nói nên lời.
"Lệ Bách Nhiên, nghe tôi đi. Tôi chỉ muốn làm vợ của Lệ Thiên Minh mà thôi, chuyện người mẹ điên kia của Đường Thanh Tâm thì anh đừng để ý nữa."
Lệ Bách Nhiên im lặng, chỉ liếc mắt nhìn cô ta rồi bỏ đi thẳng.
"Ngu xuẩn!" Đường Tuyết Mai mắng một tiếng, sau đó hừ lạnh rồi trở về xe của mình. Tiện tay, cô ta mở điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút thì khóe miệng lại cong lên một nụ cười.
Cô ta không dám đắc tội Lệ Thiên Minh nhưng Lệ Bách Nhiên thì không thành vấn đề.
Trong phòng bệnh, cách tấm kính thủy tinh, người đàn ông nhìn chăm chăm vào Đường Thanh Tâm đang còn hôn mê, trong lòng lại âm thầm đau đớn. Không biết từ khi nào, người phụ nữ này đã bắt đầu trôi vào tim anh, có lẽ là từ khi cô bắt đầu làm thư ký của mình nhỉ?
Không so sánh thì không biết, đến tận bây giờ Lệ Thiên Minh mới chợt nhận ra cô quan trọng với mình đến nhường nào. Chỉ riêng việc sắp xếp lịch trình, quả thật Lâm Thiên Kim không thể nào so với cô được.
“Đường Thanh Tâm, cô tỉnh lại đi. Tôi sẽ để cô làm lại công việc mà mình yêu thích, hơn nữa cũng không cưỡng ép cô sinh con, cũng sẽ không nghi ngờ cô nữa."
Không biết có phải cô đã nghe thấy lời nói của người đàn ông hay do anh hoa mắt, Lệ Thiên Minh nhìn thấy ngón tay Đường Thanh Tâm khẽ động đậy. Anh lau mắt nhìn kỹ lại một lần nữa, thế nhưng không hề nhận ra điều gì khác thường.
Thật ra thì hiện tại Đường Thanh Tâm vẫn còn tri giác, trong lòng có chút nhớ mẹ, trong tiềm thức rất muốn tỉnh lại, vì vậy khi nãy mới khẽ cử động.
Lệ Thiên Minh cúi đầu tựa vào cạnh cửa, lấy điện thoại di động ra gọi cho cấp dưới của mình. Trong lòng anh vẫn luôn nhớ đến chuyện mẹ của Đường Thanh Tâm, đối với lời nói của Lệ Bách Nhiên cũng nửa tin nửa ngờ.
Sau khi canh giữ bên ngoài phòng bệnh của Đường Thanh Tâm hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, rốt cuộc Đường Thanh Tâm cũng có thể chuyển đến phòng bệnh thường. Lệ Thiên Minh cố ý sắp xếp phòng bệnh VIP, thứ nhất để cô không bị người khác quấy rầy, thứ hai là bởi vì do anh có tiền nên cách sống thoải mái đã thành thói quen.
Khi Đường Tuyết Mai nhìn thấy Lệ Thiên Minh một lần nữa đã là buổi tối ngày thứ ba. Đường Thanh Tâm tỉnh lại chỉ có thể ăn những thức ăn lỏng, Lệ Thiên Minh muốn tự mình đi mua nên để lại vệ sĩ canh giữ ở cửa. Vì thế khi Đường Tuyết Mai lướt sát qua vai anh, do Lệ Thiên Minh cúi đầu nên đã không nhìn thấy cô ta.
Đi tới trước cửa phòng bệnh, gương mặt vệ sĩ lạnh lùng ngăn cản cô ta. Đường Tuyết Mai liếc mắt nhìn bệnh nhân trong phòng, cố ý cao giọng nói: "Để tôi vào đi! Nếu Đường Thanh Tâm tức giận thì các người có chịu trách nhiệm nổi không? Tôi và em ấy là cùng một bố sinh ra, các người dám cản tôi sao?"
Đường Thanh Tâm nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang la lối bên ngoài, giơ bàn tay yếu ớt ra, sau khi vệ sĩ nhìn thấy thì né người tránh ra.
"Hừ!"
Đường Tuyết Mai hừ lạnh, ngạo nghễ đứng thẳng bước vào. Sau đó còn tiện tay đóng cửa lại, cắm hoa tươi vào bình rồi bình thản nói: "Thật chẳng biết người mẹ điên kia của cô có thể chống đỡ được bao lâu."
Vừa dứt lời, Đường Thanh Tâm gấp gáp đến mức vùng dậy ngay lập tức. Thế nhưng cô lại bị Đường Tuyết Mai đè lại, người phụ nữ cúi xuống giả vờ như chăm sóc Đường Thanh Tâm nhưng thật ra lại mở miệng uy hiếp bên tai cô: "Đợi một lát nữa khi Lệ Thiên Minh trở về thì cô hãy nói với anh ấy rằng hy vọng tôi có thể ở lại đây để chăm sóc cô. Hãy nhớ, nếu không tối nay tôi sẽ đến bệnh viện tâm thần đấy".
Đôi mắt Đường Thanh Tâm chảy xuống hai hàng nước mắt, Đường Tuyết Mai giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, sau đó cười nhạt: “Phối hợp cho thật tốt vào, tin chắc không lâu nữa thì cô có thể giải thoát rồi. Tôi biết cô hận tôi thấu xương, tôi cũng vậy. Mặc dù chúng ta đều cùng họ Đường nhưng tôi và cô vĩnh viễn không thể cùng một lòng được, vì thế chỉ cần cô ly hôn với Lệ Thiên Minh, tôi sẽ tự động bỏ qua cho cô".
Lời nói của Đường Tuyết Mai khiến Đường Thanh Tâm nghiêng đầu sang một bên, không nhìn cô ta nữa. Người phụ nữ kia cũng không để ý, dù sao tất cả đều là giả vờ, chỉ cần có thể gặp được Lệ Thiên Minh thì tốt rồi, những chuyện khác không quan trọng.
Vì gặp mặt Lệ Thiên Minh, Đường Tuyết Mai cố ý ăn mặc trang điểm thật kỹ lưỡng. Hôm đó nhìn thấy anh căng thẳng vì Đường Thanh Tâm như vậy, hôm nay cô ta cũng học theo lối ăn mặc của Đường Thanh Tâm, thế nhưng phong cách kia hoàn toàn chẳng hợp với gương mặt lẳng lơ của cô ta một chút nào.
“Cô đến đây làm gì?"
Đường Tuyết Mai đang đắc ý trong lòng, bỗng nhiên bị một âm thanh lạnh lùng phía sau dọa sợ, cô ta cảm giác nhiệt độ trong phòng đã đột ngột giảm xuống thật mạnh. Đường Tuyết Mai xoay người, cố gắng nặn ra một nụ cười rồi ấp úng giải thích: “Tôi... tôi... tôi đến đây để chăm sóc Thanh Tâm, không tin thì anh hỏi em ấy đi".
Đường Tuyết Mai chỉ vào Đường Thanh Tâm, trong ánh mắt lóe lên chút cảnh cáo. Lệ Thiên Minh đặt thức ăn lên đầu giường, nhìn về phía Đường Thanh Tâm thì thấy người phụ nữ đang cắn chặt môi dưới, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.
Lúc này, Lệ Thiên Minh mới tin tưởng rồi không nói gì thêm nữa. Anh chỉ lặng lẽ lấy thức ăn ra, cầm chén muỗng tới, nâng cao đầu giường của Đường Thanh Tâm lên rồi mới bưng chén đến. Lệ Thiên Minh liếc mắt nhìn Đường Tuyết Mai, thờ ơ hỏi: "Sao vậy, hôm nay không cần đến bệnh viện tâm thần sao?"
"Cái gì, sao phải đi đâu chứ? Tổng giám đốc thật biết nói đùa mà."
Gương mặt Đường Tuyết Mai đã trở nên tái nhợt, còn trong lòng Đường Thanh Tâm lại hơi chấn động, ánh mắt dừng trên mặt Lệ Thiên Minh rồi đảo sang nhìn cô ta. Cô không dám tin Lệ Thiên Minh lại biết được chuyện này, mình còn chưa nói gì cả, làm sao anh biết được chứ?
Bởi vì cả người gầy yếu, bây giờ cô cũng không thể làm gì cả, ngay cả ăn cơm cũng nhờ người khác đút. Vì thế vừa nghĩ đến mẹ là trong lòng cô lại vô cùng khó chịu.
Lệ Thiên Minh nhìn cô ta, cười cười nói: "Tôi nghe nói có người đưa mẹ Thanh Tâm đi đâu đó, hơn nữa bệnh viện đó cũng không quá tốt, là con rể đương nhiên tôi cần phải quan tâm một chút rồi."
"Tổng giám đốc thật đúng là hiếu thuận".
Đường Tuyết Mai không cười nhìn thoáng qua Đường Thanh Tâm, trong mắt lóe lên vẻ tàn độc, ý tứ rất rõ ràng. Dù sao bây giờ trừ Đường Quốc Cường thì không ai có thể đón bà già đó đi cả, nếu không phối hợp...
Về phần Lệ Thiên Minh, cô ta muốn tìm người đàn ông này cũng chỉ là thử thăm dò Đường Thanh Tâm mà thôi. Nếu anh muốn thì đã sớm ra tay, cho dù có điều tra được cái gì cũng không sợ, dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng chỉ làm theo thủ tục bình thường.
Đường Tuyết Mai dựa ở một bên nhìn điện thoại di động, vừa liếc người đàn ông cẩn thận tỉ mỉ đó, trong lòng lại vô cùng ghen tị. Cái gì cô ta cũng tốt hơn Đường Thanh Tâm, tại sao con nhỏ ti tiện kia lại được hoan nghênh hơn cô ta chứ?
Đường Tuyết Mai không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ, phía trước nơi bọn họ đang đứng chính là bãi đậu xe, cô ta liếc thấy chiếc xe quen thuộc đậu ở đó thì trong lòng không khỏi có chút căng thẳng. Ngay lập tức, Đường Thanh Tâm đã biết tai nạn cũng chẳng là gì, thứ đáng sợ chân chính chính là lòng người.
Còn nữa, hiện tại cũng nên tuyên bố tờ giấy kia với mọi người rồi. Đường Thanh Tâm lắc đầu không muốn ăn nữa, Lệ Thiên Minh không miễn cưỡng cô, dọn dẹp thức ăn thừa bỏ đi. Trong phòng bệnh mùi thơm của cơm còn bay nức mũi, từ trưa đến giờ Đường Tuyết Mai vẫn chưa ăn cơm, lúc này cô ta mới phát hiện đối bụng không chịu được. Bụng vang lên tiếng ọt ọt, đúng lúc mấy người bên dưới đi lên, cô ta cũng không khách sáo nữa.
Cô ta tìm cớ rời đi một lát, tức khắc sẽ có kịch hay để xem.
Lệ Bách Nhiên chỉ sợ cô ta gây bất lợi cho Đường Thanh Tâm nên đã thuê xe chạy tới, mới vừa xuống xe thì lập tức nghe thấy một tiếng nói the thé gọi tên anh ấy. Sau đó là những tiếng bước chân hỗn loạn, anh ấy mới vừa quay đầu đã bị một đám người vây lại.
"Lệ Bách Nhiên, anh có giải thích gì với những hình ảnh trên mạng không? Đây là lần thứ hai trong tháng này bị chụp hẹn hò với Đường Thanh Tâm rồi, anh có lời gì muốn nói không?".
"Anh có phải là người thứ ba phá hư cuộc hôn nhân của Đường Thanh Tâm và Lệ Thiên Minh không?"
"Lệ Bách Nhiên, nhiều năm trước anh và Đường Thanh Tâm từng qua lại, không phải là chia tay bởi vì Lệ Thiên Minh chen chân vào giành lấy người yêu đó chứ? Lệ Bách Nhiên, xin anh hãy trả lời đi!"
"Lệ Bách Nhiên, Lệ Bách Nhiên, anh và Đường Thanh Tâm hẹn hò dẫn đến việc cô ấy xảy ra tai nạn, nhà họ Lệ có ý kiến gì với tình yêu trái luận thường đạo lý này không?".
"Lệ Bách Nhiên..."
Lệ Bách Nhiên đối mặt với rất nhiều câu hỏi từ các nhà truyền thông, trong cổ họng và hốc mắt hơi khô cạn. Sau khi anh ấy xuyên qua đám người nhìn thấy bóng dáng thoáng qua thì bèn hằng giọng, mọi người lập tức yên tĩnh lại, hiện trường chỉ có tiếng máy ảnh liên tục vang lên tách tách.
Lệ Bách Nhiên biết nếu hôm nay không nói rõ thì không có cách nào rời khỏi đây được, vì thế anh ấy cầm lấy micro của một nhà truyền thông trong đám người kia, nghiêm nghị đáp lời: "Tôi và Đường Thanh Tâm trong sạch, chuyện xảy ra là có nguyên nhân chứ không giống như mấy tấm hình mà các nhà truyền thông xấu xa kia chụp đâu. Tôi chỉ muốn giúp Đường Thanh Tâm tìm ra mẹ của mình, nếu muốn biết tình huống cụ thể thì tại sao các vị không đi hỏi người kia đi?"
Anh ấy vươn tay chỉ vào Đường Tuyết Mai đang đứng ở trước cửa nghe lén, ngay lập tức đã có người phát hiện ra cô ta, ùn ùn kéo cô ta tới trước mặt mọi người.
Đường Tuyết Mai nhìn chung quanh, ánh mắt lộ ra vẻ tránh né giống như nai con, dáng vẻ hoảng sợ đó vô cùng khiến người thương tiếc, Lệ Bách Nhiên thấy thế chỉ cảm thấy buồn nôn.
"Chuyện đó, tôi... tôi cũng không biết. Lệ Bách Nhiên, nhà chúng tôi cũng không đồng ý chuyện giữa anh và em gái tôi, mẹ của Thanh Tâm là người bị bệnh tâm thần, nếu anh muốn nhận được sự ủng hộ từ bà ấy thì cũng không lý trí quá rồi đấy, vậy nên lúc này chúng tôi mới không có cách nào mà phải đưa bà ấy đi."
Mọi người xôn xao, khó trách Lệ Bách Nhiên và Đường Thanh Tâm ba lần bốn lượt bị chụp lại, hai người nối lại tình xưa. Lệ Bách Nhiên à Lệ Bách Nhiên, đúng thật là có thủ đoạn mà.
"Đường Tuyết Mai, cô nói dối! Rõ ràng chính cô muốn gả cho chú của tôi nên mới ép Thanh Tâm ly hôn, sau đó trèo lên vị trí đó, bây giờ còn trả đũa nữa sao!"
Đường Tuyết Mai lập tức bị anh ấy rống đến mức lui về phía sau, nước mắt lưng tròng, lã chã chực khóc.
"Lệ Bách Nhiên, thiếu chút nữa anh đã trở thành em rể của tôi, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh. Nhưng chuyện quá khứ cũng đã qua rồi, anh đừng cứ mãi nhớ đến quá khứ như vậy nữa, đây là chuyện không thể nào đâu. Về phần tôi, anh vô duyên vô cớ chửi bởi tôi thì tôi có thể tha thứ cho anh nhưng sau này nhất quyết đừng tùy tiện nói lời này, nếu không sẽ bị người khác kiện anh tội nói xấu đấy".
"Cô!"
Lệ Bách Nhiên không phải là đối thủ của cô ta, bị cô ta nói đến không nói ra được một lời, tức giận đến mức trợn mắt. Đường Tuyết Mai lại như mở cờ trong bụng.
Trên lầu, rèm cửa sổ phòng bệnh được kéo lại, ánh mắt âm u của người đàn ông dời khỏi hai người. Anh đi tới trước mặt Đường Thanh Tâm, mở miệng cười nhạo: "Đường Thanh Tâm, chị gái cô thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng nhỉ, thiếu chút nữa tôi cũng bị cô ta thuyết phục rồi."
Anh nhớ Đường Thanh Tâm từng nói điều quan trọng nhất giữa vợ chồng là sự tin tưởng, lần trước là do anh không tin tưởng làm hại cô cắt cổ tay tự tử, lần này không tin tưởng nên khiến cho cô xảy ra tai nạn, nếu như có một lần nữa thì anh cũng không dám nghĩ tới.
Đứng dậy đi lại ở trong phòng bệnh, thân hình Lệ Thiên Minh khiến cho Đường Thanh Tâm nhắm mắt lại, cô cưỡng ép mình không được nhìn vào anh nữa. Lệ Thiên Minh quay đầu lại nhìn thẳng vào cô, vừa định nói chuyện đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng người chụp hình, tiếng tách tách liên tiếp, sắc mặt người đàn ông tối sầm xuống, vệ sĩ ra sức ngăn cản nhưng yếu không thể địch mạnh, đám phóng viên vẫn xông vào được.
Đường Tuyết Mai đi theo ở phía sau kéo quần áo của một phóng viên, giọng nói truyền vào: "Đừng, Thanh Tâm đang dưỡng thương, các người đừng như vậy!" Vừa nói vừa chạy vào bên trong, chỉ sợ người ta không biết Đường Thanh Tâm ở căn phòng này.
Sắc mặt Đường Thanh Tâm và vệ sĩ ngoài cửa đều khó coi, trong lòng âm thầm mắng một câu “ngu xuẩn"!
Tính tình kỹ nữ của Đường Tuyết Mai đúng là thiên hạ vô địch. Các phóng viên xông tới vây quanh Đường Thanh Tâm, người phụ nữ rõ ràng bị cảnh tượng này dọa sợ. Nhìn khuôn mặt trắng bệch không có sức lực của cô, trái tim Lệ Thiên Minh không khỏi căng lên.
"Đường Thanh Tâm, cô và Lệ Bách Nhiên là tình yêu đích thực sao?"
"Đường Thanh Tâm, tổng giám đốc kết hôn với cô không lâu mà scandal của cô đã thường xuyên bị tung ra, xin hỏi cô làm vợ như vậy là tính trả thù sao?"
"Đường Thanh Tâm..."
"Các người!"
Bỗng dưng truyền đến một tiếng nói vô cùng rõ ràng, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Lệ Thiên Minh đang tựa vào trước cửa sổ tường phòng hộ nhìn bọn họ, vẻ mặt tràn đầy giễu cợt.
"Người trong cuộc là tôi ở đây, tại sao không đến hỏi tôi mà lại muốn đi quấy rối một người bị bệnh nặng như vậy chứ?"
Mọi người nhìn nhau, không ai dám tin đây là lời của Lệ Thiên Minh. Trong lúc nhất thời, cả đám quay sang nhìn nhau nhưng không ai dám đặt câu hỏi. Mà giờ phút này, ầm một tiếng!
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Lệ Bách Nhiên vì quán tính nên không kiềm chân lại được mà xông vào tông vào khung cửa, cả đám người đều rối rít xem thường, ánh mắt nhìn anh ấy giống như nhìn một kẻ đần vậy.
Thật không biết tại sao Đường Thanh Tâm đã có một người chồng hoàn mỹ như Lệ Thiên Minh mà còn muốn đi hẹn hò với một tên đần.
Bọn họ không biết, bản thân Đường Thanh Tâm cũng không biết.
Lệ Thiên Minh chậm rãi đi tới trước mặt người phụ nữ, cúi người hôn lên trán cô rồi đứng thẳng người dậy, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Đường Thanh Tâm là vợ của tôi không ai có thể thay thế, hi vọng sau này đừng để cho tôi nghe thấy bất kỳ scandal nào có liên quan đến cô ấy. Cảm ơn đã hợp tác, tôi không có ý uy hiếp mà chỉ muốn nhắc nhở các vị bây giờ công việc rất khó tìm."
Bọn họ biết rõ đắc tội anh thì sẽ có kết quả gì, một khi bị anh để mắt tới thì có lẽ sau này cũng chỉ có thể vô duyên với nghề này.