Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc
Chương 27 : Ông Ta
Đường Tuyết Mai đi ra ngoài gọi điện thoại cho Đường Quốc Cường báo cho ông ta biết chuyện này. Nghe xong, Đường Quốc Cường lập tức nhảy dựng lên, còn trách cô đánh rắn động cỏ. Đường Tuyết Mai giật giật khóe miệng, kìm nén cơn giận dữ cúp điện thoại, hận tới mức nghiến răng ken két.
Không có con bài tẩy này cô ta sẽ mất hết tất cả! Cô ta không cam tâm, không cam tâm.
Chợt liếc mắt nhìn thấy tiêu đề in chữ khổ lớn trên bìa tạp chí ở sạp báo ven đường, hai bắt cô ta sáng bừng lên.
Không phải chỉ có Lệ Thiên Minh mới có thể cho cô ta làm mợ chủ Lệ, chẳng phải trong nhà họ Lệ còn một người nữa sao?
Lệ Bách Nhiên vẫn chưa kết hôn, đến cả người yêu còn chưa có. So với Lệ Thiên Minh tâm tư sâu xa khó nắm bắt thì Lệ Bách Nhiên dễ khống chế hơn nhiều. Hơn nữa Đường Tuyết Mai còn có gương mặt khá giống với Đường Thanh Tâm.
Tâm trạng của Đường Tuyết Mai lập tức tốt hẳn lên. Đối với cô ta mà nói, gả cho cũng như nhau cả thôi. Chỉ cần có thể cho cô ta một cuộc sống giàu sang tốt đẹp, cô ta không ngại kết hôn với bất kỳ ai, miễn là được gả vào nhà họ Lệ.
Đường Thanh Tâm không thể ngờ được rằng, mấy tháng sau đó người phụ nữ cô căm ghét nhất sẽ trái lương tâm gọi cô một câu thím nhỏ, ngày ngày tỏ ra thân mật với mối tình đầu của cô ở ngay trước mặt cô.
Đường Thanh Tâm phải ở trong bệnh viện suốt hai tuần, cách một ngày cô lại phải thay thuốc một lần. Cô nhìn người phụ nữ đầu trọc lốc ở trong gương, thè lưỡi làm mặt quỷ, đúng lúc bị Lệ Thiên Minh nhìn thấy.
Hôm nay là lần thay thuốc cuối cùng, thay xong có thể lập tức ra viện. Nửa tháng còn lại cô sẽ phải ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Trương Mỹ Lan vốn có ý muốn đưa cô về nhà, thế nhưng Lệ Thiên Minh lại không muốn gặp phải phiền phức, nhất là với tính tình của mẹ anh như vậy, bọn họ tách ra sẽ tốt hơn. Đợi đến lúc tổ chức hôn lễ lại trở về là được.
Lúc nói chuyện điện thoại, Trương Mỹ Lan vô cùng tức giận. Nuôi lớn một đứa con trai thì có tác dụng gì? Dặn đi dặn lại đủ thứ chuyện, chỉ sợ bà ta bắt nạt Đường Thanh Tâm. Bà ta đã làm tất cả những lời anh nói, còn cố gắng ra mặt hòa giải để giữ thể diện cho nhà họ Lệ. Chắc chắn con nhóc kia lại mách lẻo với Lệ Thiên Minh rồi.
"Con nhóc chết tiệt muốn tránh mặt mình ư? Đừng hòng!” Sau khi cúp điện thoại, Trương Mỹ Lan bực bội mắng chửi. Bà cụ Lệ ngồi bên cạnh nghe thấy, không khỏi nhíu mày: “Mỹ Lan, bỏ đi, người trẻ tuổi có cuộc sống riêng của nó. Chúng ta đừng can thiệp thêm nữa. Thanh Tâm cũng là một đứa trẻ đáng thương, đừng gây áp lực quá lớn cho chúng nó."
“Mẹ, mẹ không biết đám phóng viên ở ngoài kia nói khó nghe như thế nào đâu. Con sắp bị tức chết rồi, dạo này cũng chẳng dám bước ra khỏi cửa."
“Không phải là do đám người nhà ông hai gây chuyện sao. Bách Nhiên cũng đến tuổi kết hôn rồi. Thằng bé vẫn luôn yêu đơn phương Thanh Tâm không chịu từ bỏ. Con bé là cháu dâu do mẹ tự mình chọn lựa, tính cách và đạo đức đều không có vấn đề gì. Nếu Bách Nhiên kết hôn rồi thì chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn nhiều".
Lời nói của bà cụ Lệ khiến Trương Mỹ Lan chợt tỉnh ngộ, nhớ ra lần trước nghe thấy có người nói Lệ Bách Nhiên đang xem mắt thì phải. Không biết là nhà nào không có mắt chịu gả con gái mình cho anh ấy.
Trí tò mò chợt nổi lên. Trương Mỹ Lan kích động thầm nghĩ, bà ta giỏi nhất là việc châm ngòi thổi gió. Lệ Bách Nhiên khiến bà ta không dám lộ mặt ra ngoài, bà ta cũng muốn chống mắt lên xem anh ấy có thể cưới được loại phụ nữ gì về.
Bà ta muốn nhìn thấy Lệ Bách Nhiên bị mất mặt, quan trọng nhất là muốn xem trò cười của nhà chú hai. Năm ấy khi bố của Thiên Minh qua đời, mọi người trong nhà đều muốn bắt nạt anh, nhất là đám người nhà chú hai, náo loạn lớn nhất. Nếu không nhờ Thiên Minh kiên trì cố gắng không chịu thua kém chiếm lấy công ty Lệ Kình thì hiện giờ không biết ai mới được ở trong nhà họ Lệ.
Trương Mỹ Lan thủ tiết nhiều năm như vậy, vẫn luôn chung thủy với người chồng đã mất của mình. Vậy nên bà ta không thể thích nổi loại đàn bà lẳng lơ thay người yêu như thay áo!
Đây là lý do bà ta không thích Đường Thanh Tâm. Nhưng bà cụ Lệ đã nói đạo đức của cô không có vấn đề gì, tạm thời bà ta sẽ không nhắc tới nữa.
Từ trước tới nay nhà họ Lệ không có lúc nào được sóng yên biển lặng. Đường Thanh Tâm trở về biệt thự, bà Diệp đã chuẩn bị xong hết thảy, còn tìm một đầu bếp nữ theo ý của Lệ Thiên Minh nấu ăn riêng cho cô. Hai người vừa mới về tới nhà, bà Diệp đã bưng canh sườn nóng hổi lên bàn ăn. Mùi vị thơm ngon của sườn hầm lập tức kích thích cơn đói của cô.
Đường Thanh Tâm uống thử một ngụm, mùi vị rất ngon. Thấy cô gật đầu cười híp mắt, Lệ Thiên Minh cũng bật cười: “Cho tôi một bát."
“Bà Diệp, tay nghề nấu ăn của bà thật tuyệt."
Đường Thanh Tâm mở miệng khen ngợi. Lúc này trên mặt bà Diệp mới hiện lên nụ cười: "Món này không phải do tôi nấu đâu. Đây là do đầu bếp mới tới nấu đấy. Ông chủ nói thuê đầu bếp về để nấu ăn cho cô" .
Vừa ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi bưng một bát canh từ trong bếp đi ra, gương mặt hồng hồng
trong sáng giản dị. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần màu xám, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, trông có vẻ rất hiền lành.
"Chào ông chủ, bà chủ, tôi tên là Mai Chi".
Lệ Thiên Minh gật đầu rồi không nói chuyện, chỉ im lặng cúi đầu uống canh.
Đường Thanh Tâm khẽ mỉm cười quan sát đối phương một lượt, trong lòng cực kỳ hâm mộ. Lúc cô ở độ tuổi này cũng ngây thơ thuần khiết như vậy, thế nhưng chỉ vài năm sau đã chằng chịt vết thương lòng.
Đường Thanh Tâm không khỏi cúi đầu nở nụ cười châm chọc. Lệ Thiên Minh thấy thế liền nhíu mày hỏi: “Sao vậy?"
“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy Mai Chi thật hạnh phúc, được sống trong độ tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời. Mấy năm trước tôi cũng từng được như cô ấy."
“Không, cô đẹp hơn cô ta."
Lệ Thiên Minh đứng đần đáp lại một câu. Mai Chi đang đứng bên cạnh nghe vậy liền chu môi, lại nhìn Đường Thanh Tâm vài lần, quả thực xinh đẹp hơn bản thân nhiều. Sự thay đổi trên gương mặt của Mai Chi khiến Đường Thanh Tâm thấy rất buồn cười, cô dịu dàng nói với Mai Chi: "Cô rất tốt, sức khỏe của tôi nhờ cả vào cô nhé”.
Gương mặt của cô ấy lập tức hiện ra sự vui sướng, vội vàng gật đầu lia lịa. Cô ấy nhìn Đường Thanh Tâm, cảm thấy rất ấm áp. Tuổi trẻ thật tốt, mặc dù Đường Thanh Tâm chỉ lớn hơn cô ấy vài tuổi nhưng trong lòng lại chứa đầy đau thương.
Uống canh xong, cô lên tầng nghỉ ngơi. Bà Diệp kéo Mai Chi sang một bên căn dặn vài câu. Ở đây là biệt thự, không phải chốn thôn quê, bà ấy bắt buộc phải nói cho cô nhóc này biết về những điều cấm kỵ của ông bà chủ.
Sau khi Đường Thanh Tâm trở về phòng, cô nằm trên giường mở ngăn kéo tủ lấy hợp đồng. Lệ Thiên Minh duỗi hai ngón tay mở hợp đồng ra xem rồi nói: “Tôi sẽ giữ lại bản hợp đồng này mãi mãi, tránh cho cô sau này hối hận. Còn nữa, tôi sẽ sắp xếp chuyện hôn lễ, cô không cần lo lắng.”
“Tôi có thể gặp mẹ không?”
"Đương nhiên là được, tôi sẽ mời bà ấy đến tham dự hôn lễ, để bà ấy được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng con gái mình kết hôn" Quyết định này của Lệ Thiên Minh khiến cô vô cùng kinh ngạc. Thấy phản ứng của cô, anh gật đầu nói: "Cô không nghe lầm đâu, chẳng lẽ cô
muốn để Đường Quốc Cường làm chủ hôn?" Nghe thấy câu hỏi này của anh, Đường Thanh Tâm lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Trương Mỹ Lan nhất định sẽ không đồng ý chuyện này, dù sao thân thể của cô cũng không tốt. Do dự một hồi, cô lại thấp giọng hỏi: "Chỗ mẹ anh thì phải làm sao?"
"Không sao cả, tôi sẽ mời chuyên gia đến ở cạnh mẹ của cô. Mẹ tôi sẽ không làm khó bà ấy đâu. Loại chuyện này..."
"Reng Reng!"
Lệ Thiên Minh còn chưa nói hết câu, chuông điện thoại di động của anh chợt reo lên. Anh lấy điện thoại ra xem rồi thấp giọng nghe máy. Giây phút ấy, Đường Thanh Tâm trông thấy trong mắt anh hiện lên một tia ngoan độc. Ngay sau đó, anh mở miệng phun ra hai chữ: “Kiện ông ta đi!" Sau khi tắt điện thoại, Lệ Thiên Minh nở nụ cười âm hiểm nói với cô: "Còn nhớ chuyện Đường Quốc Cường chiếm đoạt dự án Long Hồ không? Điều cô lo lắng nhất đã xảy ra rồi. Ông ta cố tình dùng chiêu trò cũ, bị người của chúng ta phát hiện ra hàng chất lượng kém".
Đường Thanh Tâm không hề cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì ông ta vốn là một người có lòng dạ hiểm độc. "Anh định kiện ông ta sao?"
Lệ Thiên Minh gật đầu. Không chỉ muốn kiện ông ta mà còn phải đòi ông ta bồi thường. Về phần bồi thường bao nhiêu tiền thì phải xem tâm trạng của anh thế nào.
Đường Thanh Tâm không nói gì thêm, chỉ im lặng chờ đợi. Chắc chắn Đường Quốc Cường sẽ gọi điện thoại cho cô. Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, chuông điện thoại của cô đã reo lên.
Lệ Thiên Minh lấy điện thoại của cô ấn nút nghe máy.
“Đường Thanh Tâm, bây giờ con đang ở đâu? Bố sẽ tới gặp con."
Thấy cô không đáp lại, người đàn ông ở đầu dây điện thoại bên kia vội vàng nói: “Con nhóc chết tiệt mày nói chuyện xem nào. Tao nói cho mày biết, công trình của tao có vấn đề rồi, mày giúp tao nói với Lệ Thiên Minh vài câu, đừng để cậu ta kiện tao."
“Rốt cuộc mày có nghe thấy lời tao nói không hả? Đừng tưởng mẹ mày không ở trong tay tao là mày có thể đắc ý, bà ta ở bệnh viện nào tao cũng có thể tìm ra được đấy!"
Đường Quốc Cường gấp muốn chết. Ông ta chắc chắn Đường Thanh Tâm đang nghe máy. Quả nhiên ông ta nghe thấy tiếng hít thở từ đầu dây bên kia truyền tới. Ông ta biết con nhóc chết tiệt này đang cố ý giở trò.
"Đường Thanh Tâm tao..."
“Tổng giám đốc Cường, tôi là Lệ Thiên Minh".
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng này, Đường Quốc Cường lập tức sững sờ tại chỗ, không biết vừa rồi anh đã nghe thấy ông ta nói những gì.
"Tổng giám đốc Cường, muốn tôi không kiện ông cũng rất đơn giản. Một là, ông phải bồi thường cho tôi năm mươi ba tỷ đồng, không được thiếu một nghìn nào. Hoặc là ông hãy lập tức ly hôn với mẹ của Thanh Tâm đi."
Đường Quốc Cường sợ hãi chảy mồ hôi ròng ròng trên trán. Bao nhiêu năm qua ông ta đều phải dựa vào người đàn bà bị điên này mới có thể khống chế được Đường Thanh Tâm. Nếu bây giờ ly hôn thì ông ta không còn gì nữa. Còn cả tiền bồi thường năm mươi ba tỷ đồng, ông ta làm gì có số tiền lớn như vậy!"
"Chuyện này, Tổng giám đốc Minh, chúng ta đều là người một nhà mà không thể thương lượng thêm được sao? Tôi là bố vợ của cậu đấy, cậu không thể đối xử với tôi như vậy được. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ bị mọi người chê cười."
“Ai dám chê cười tôi?"
Đường Quốc Cường sửng sốt. Đúng vậy, ai dám chê cười anh. Chỉ có một mình ông ta bị chê cười mà thôi.
“Thế nào hả? Nếu đồng ý thì tôi sẽ lập tức rút đơn kiện, còn không thì sau này ông đừng hòng làm nghề này nữa".
Dứt lời, Lệ Thiên Minh thẳng tay cúp điện thoại không thèm chờ ông ta trả lời. Anh mỉm cười nhìn Đường Thanh Tâm: “Năm mươi tỷ đồng chắc đã đủ để bù đắp những vết thương của cô rồi chứ?”
Đường Thanh Tâm ngạc nhiên, yếu ớt mở miệng hỏi: "Vậy có thể cho tôi được không?” Đây là tiền cô phải bán thân mà có. Mỗi một đồng của Đường Quốc Cường và Đường Tuyết Mai đều là của cô. Lệ Thiên Minh nghe xong trợn mắt nói: "Cô được lắm! Đợi ông ta đưa tiền rồi nói sau. Tôi thấy nhà họ Đường cũng chẳng có nhiều tiền đến vậy đâu".
"Sao lại như vậy?" Đường Thanh Tâm kinh ngạc hỏi. Dù sao nhà họ Đường ở vùng đất này cũng được coi là giàu có, tại sao lại không có nhiều tiền như vậy được?
Lê Thiên Minh liếc mắt nhìn cô rồi kéo ghế cạnh giường ra ngồi xuống, lấy tài liệu anh âm thầm điều tra được ở trong túi đưa cho cô xem, vừa đưa vừa giải thích: “Đường Quốc Cường có một người tình ở bên ngoài, số tiền đưa cho cô ta mỗi tháng cũng phải gần bằng lợi nhuận của cả công ty. Thế nhưng ông ta lại là một kẻ thích sĩ diện, bị cô ta lừa gạt không ít tiền. Đừng nói là ba mươi lăm tỷ đồng, theo như số liệu trên sổ sách thì đến cả một nửa số tiền này cũng không lấy ra được. Tôi làm như vậy chỉ vì muốn ép ông ta phải ly hôn. Ông ta muốn tôi ly hôn ư? Được thôi, tôi sẽ bắt ông ta phải ly hôn trước."
Nói xong, Lệ Thiên Minh còn quay sang nhìn Đường Thanh Tâm, khiến cô không khỏi rụt đầu lại. Mặc dù Đường Quốc Cường là bố của cô nhưng cô cũng không có ý định giữ quan hệ với ông ta. Về phần mẹ của cô, nếu bà có thể ly hôn thì càng tốt. Cô tin tưởng Lệ Thiên Minh có thể làm được chuyện này.
“Cảm ơn anh, Lệ Thiên Minh".
Đường Thanh Tâm chân thành nói lời cảm ơn, nhưng Lệ Thiên Minh lại cười xấu xa nói: “Cảm ơn thế nào? Tôi nghĩ tốt nhất là cô hãy sinh cho tôi một đứa con đi."
Đường Thanh Tâm trừng mắt nhìn anh rồi giả vờ đau đầu nằm vật xuống giường nhắm chặt mắt lại. Lệ Thiên Minh mỉm cười nhìn cô. Lần này anh rất nghiêm túc, ai dám động vào người phụ nữ của anh, anh sẽ khiến đối phương không còn đường lui.
Dù sao thì anh vừa có quyền lực vừa có tiền tài. Cả thành phố này còn ai dám so với anh nữa?
Kỳ thực vẫn còn một người có thể so với anh. Thế nhưng người này quan hệ xa cách đại bác bắn cũng không tới được. Vậy nên Lệ Thiên Minh dám chắc, Đường Quốc Cường sẽ không thể tìm được sự giúp đỡ nào.
Anh cho ông ta thời gian ba ngày. Hôm nào Đường Quốc Cường cũng bôn ba khắp nơi từ ngân hàng đến nhà người quen. Thế nhưng mọi người đều biết cách làm người của ông ta nên không ai chịu giúp đỡ. Đến cả những người ngày thường thân thiết như anh em cũng không muốn gặp ông ta.
Lúc này Đường Quốc Cường mới biết mình đã bị dồn đến đường cùng. Nếu Lệ Thiên Minh không buông tha cho ông ta, ông ta nhất định sẽ xong đời.
Sáng sớm hôm nay, Đường Quốc Cường đã nhận được điện thoại của luật sư. Hôm nay chính là ngày cuối cùng của kỳ hạn mà Lệ Thiên Minh đặt ra. Con nhóc chết tiệt Đường Thanh Tâm không chịu nghe điện thoại cũng không thèm trả lời tin nhắn của ông ta, không giúp đỡ được cái gì. Cũng không biết hai ngày này Đường Tuyết Mai đi đâu. Đến giờ phút
quan trọng lại như xe bị tuột xích, không có ai giúp được gì cho ông ta.
Đường Quốc Cường bò xuống khỏi người tình. Mặc dù đang trong giai đoạn gấp gáp như vậy, ông ta vẫn không quên tìm tới người tình. Cũng chỉ những lúc như vậy ông ta mới tạm quên đi mọi phiền não. "Tất cả đều là một đám ăn hại!"
Đường Quốc Cường hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, đứng dậy chuẩn bị đi đến công ty. Hôm nay có lịch hẹn gặp mặt với luật sư, ông ta không cho cái gì để thương lượng, chỉ có thể bị động chấp nhận sự thật này. Nhưng mà ông ta không có năm mươi ba tỷ đồng. Ông ta phải đi đâu mới tìm được nhiều tiền như vậy?
Lệ Thiên Minh đã nghĩ tới điều này từ lâu. Anh đã chuẩn bị kĩ càng mọi thứ cho Đường Quốc Cường, đến cả đối sách cũng nghĩ giúp ông ta, đó chính là tuyên bố phá sản. Ông ta sẽ phải dùng toàn bộ tài sản của mình để trả nợ, đầu tiên chính là căn nhà ông ta đang ở.
“Cái gì? Sao lại như vậy được? Lệ Thiên Minh, cậu đừng ăn hiếp người quá đáng!”
Sau khi nghe luật sư thông báo về chuyện này, Đường Quốc Cường vội vàng chạy tới công ty Lệ Kình gào rống. Lệ Thiên Minh chỉ lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, tiện tay ném một tập tài liệu cho ông ta xem: "Hiện giờ tôi đã có đầy đủ nhân chứng vật chứng của vụ việc liên quan đến dự án Long Hồ. Nếu tôi kiện ông ra tòa, ông sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm, tất cả đều có ở trong này. Ông tự suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng tới nói cho tôi quyết định cuối cùng."
Đường Quốc Cường cũng không thèm mở tài liệu ra xem. Ông ta biết rõ nếu Lệ Thiên Minh muốn xử lý ông ta thì sẽ có rất nhiều cơ hội. Lần này rõ ràng là vì giúp Đường Thanh Tâm xả giận.
Ông ta hiểu được điều này nên chỉ có thể cúi đầu cam chịu.
“Được, tôi đồng ý. Nhưng cậu phải cho tôi thêm thời gian."
“Không còn thời gian nữa đâu. Luật sư đang ở đây rồi, lập tức làm thủ tục đi. Một tiếng sau tôi muốn thấy tên của tôi ở trên giấy tờ của ngôi biệt thự kia".
Đường Quốc Cường vô thức lùi về sau hai bước, tràn ngập khiếp sợ nhìn Lệ Thiên Minh. Anh vẫn ung dung ngồi đó, vẻ mặt nghiêm túc căn bản không hề có ý đùa giỡn. Anh gật đầu với luật sự một cái, Đường Quốc Cường liền bị đưa ra ngoài.
Khi Đường Tuyết Mai quay trở lại thì trông thấy bố mình chán chường ngồi bệt ở ngoài thềm nhà, ngơ ngác nhìn những người lạ mặt khuân vác từng thứ đồ đạc trong nhà mang đi. Trong đó còn có cả những chiếc túi xách đắt tiền cô ta sưu tập suốt bao lâu nay.
Cô ta lập tức nổi giận!
"Mày còn biết quay về á? Nhà mình phá sản rồi đấy, mấy ngày nay mày chết dí ở chỗ nào?”
Vừa nhìn thấy Đường Tuyết Mai xuất hiện, Đường Quốc Cường liền tức giận không có chỗ xả. Đường Tuyết Mai thì sững sờ tại chỗ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phá sản? Sao lại như vậy? Không phải đã chiếm được dự án Long Hồ rồi sao?
Trông thấy gương mặt phờ phạc của Đường Quốc Cường, rốt cuộc cô ta cũng hiểu được đây không phải chuyện đùa, mà là sự thật. Nhưng chuyện này thì liên quan quái gì đến cô ta? Túi xách và quần áo của cô ta đâu phải là tài sản của Đường Quốc Cường?
Cô ta vội vàng ngăn các công nhân khuân vác lại, hoảng loạn mở tủ quần áo ném hết quần áo của mình ra đất, còn giật lại hai cái túi xách. Thế nhưng lại bị công nhân khuân vác ngăn lại.
"Xin lỗi cô hiện giờ toàn bộ nơi này đều thuộc quyền sở hữu của Tổng giám đốc Minh. Đường Quốc Cường đã ký vào hợp đồng, nơi này không còn là nhà của cô nữa. Phiền cô hãy đi ra ngoài".
Đường Tuyết Mai đang định mở miệng cãi lại thì ngoài cửa chợt có một chiếc xe sang trọng đỗ lại. Cửa kính xe chầm chầm được hạ xuống, ánh mắt sắc bén của người đàn ông như mắt chim ưng quét về phía cô ta, khiến cô ta không khỏi run rẩy toàn thân, không còn can đảm bước lên tranh luận nữa.
Đường Quốc Cường trơ mắt chứng kiến thành tựu bao nhiêu năm qua của mình cứ thế mất sạch, trong nháy mắt ông ta như già thêm chục tuổi.
Ông ta chợt nhìn sang Đường Tuyết Mai. Cô ta đang mặc một chiếc váy liền màu vàng bó sát, dáng người thon thả cao một mét sáu tám được bày ra vô cùng quyến rũ động lòng người.
Đường Quốc Cường không khỏi suy nghĩ, nếu đứa con gái này của ông ta cũng có thể lấy được chồng giàu thì ông ta vẫn còn có thể dựa vào quà cưới để làm lại từ đầu.