Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Mô Tả:

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc

Chương 21 : Ép Đến Bước

Chín giờ sáng trong viện dưỡng lão phía tây thành phố, trong phòng làm việc của viện trưởng có hai vị khách không mời mà đến, người đàn ông mang dáng vẻ khẩn thiết còn viện trưởng thì cau mày không nói. 

“Viện trưởng Châu, bà xã và tôi là đôi vợ chồng cùng chung hoạn nạn, tôi làm như vậy cũng không còn cách nào khác, ông xem..." 

Nói rồi, ông ta đẩy qua một bì thư bằng da bò đến, viện trưởng Châu dùng tay bóp bóp một chút rồi lắc đầu nói: "Tổng giám đốc Cường, không phải tôi cố ý từ chối, chỉ là trước đó bệnh nhân này vừa mới ký hợp đồng điều trị. Nếu như chuyển viện giữa chừng, người nhà đến tìm thì chúng tôi cũng không chối bỏ trách nhiệm được, chuyện này hơi khó đấy". 

Trong mắt viện trưởng Châu lóe lên một tia sáng, Đường Quốc Cường và Đường Tuyết Mai nhìn nhau. Đường Tuyết Mai khẽ đẩy ông ta, Đường Quốc Cường lại cắn răng móc một tấm chi phiếu trong cặp công văn ra rồi nói: “Viện trưởng Châu, ông xem có thể giúp chúng tôi một chút không?” 

Viện trưởng Châu nhìn tấm chi phiếu, một ý cười nhỏ thoáng qua trong đôi mắt ti hí của ông ta. Ông ta cố tỏ ra vẻ khó khăn rồi khẽ gật đầu: "Tổng giám đốc Cường, chỉ là lần này khi chuyển viện hai người phải ghi nhớ lời dặn dò của bác sĩ. Khó khăn lắm tình trạng của bệnh nhân này mới ổn định lại được, nhất định không được để tái phát." 

"Được được, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo lời khuyên của bác sĩ. Cảm ơn viện trưởng Châu." 

Lúc đi ra từ phòng làm việc của viện trưởng Châu, Đường Quốc Cường và Đường Tuyết Mai nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy 

sự đắc ý trong mắt đối phương. 

Chiều hôm đó, Đường Thanh Tâm nhận được một cuộc điện thoại, là bên viện dưỡng lão gọi tới. Cuộc gọi đó lập tức khiến cô hoảng sợ, chẳng lẽ mẹ cô xảy ra chuyện gì rồi sao? 

Sau khi nghe xong, Đường Thanh Tâm lập tức suy sụp, mẹ cô chuyển viện rồi, họ còn không thông qua sự đồng ý của cô đã tự ý chuyển mẹ cô đi. 

Chuyện gì đang xảy ra vậy? 

Nghĩ đến đây, Đường Thanh Tâm lập tức cầm túi xách lao ra ngoài, đi thẳng đến viện dưỡng lão. Biết là Đường Thanh Tâm sẽ đến, Đường Tuyết Mai trực tiếp chặn cô lại ở bãi đậu xe. “Tránh ra! Đường Tuyết Mai, hôm nay tôi không có thời gian lằng nhằng với cô đâu!" 

“Chát!” Đáp lại cô là một cái tát tai đau điếng. Đường Thanh Tâm ôm mặt, vừa định nói gì đó đã bị Đường Tuyết Mai túm tóc, toàn bộ da đầu đều đau nhức. 

"Con đàn bà đê tiện này! Cô đừng tưởng gả vào nhà họ Lệ rồi là có thể không coi ai ra gì! Tôi nói cho cô biết, biết điều thì mau chóng 

ly hôn rồi cút ra khỏi nhà họ Lệ đi, nếu không tôi sẽ cho cô đẹp mặt". 

 

Đường Tuyết Mai mạnh bạo ném Đường Thanh Tâm sang một bên, một chiếc ô tô đen chạy tới, Đường Tuyết Mai mở cửa rồi nhanh chóng lên xe rời đi mất dạng. Đường Thanh Tâm ngã trên đất, thất thần nhìn chiếc xe rời đi. 

Một lúc lâu sau cô mới nhớ đến chuyện của mẹ, vội vàng phủi sạch bụi trên người rồi chạy về phía phòng làm việc. 

Đây là viện dưỡng lão, vì thu phí cao nên người đến khám bệnh ở đây đều có điều kiện tốt. Lúc bác sĩ hướng dẫn nhìn thấy một người phụ nữ với khuôn mặt sưng đỏ, trên người đầy bụi bặm lao vào thì giật nảy mình, suýt nữa đã chặn cô lại. 

“Bác sĩ, có chuyện gì vậy? Tôi là người nhà của bệnh nhân, tại sao các người lại chuyển mẹ tôi đi khi chưa có sự đồng ý của tôi?" 

Đường Thanh Tâm xuất hiện trong văn phòng với khuôn mặt đỏ bừng và sưng tấy, bác sĩ hướng dẫn đi theo sau. Thấy bác sĩ bên trong xua tay, cô ta mới yên tâm rời khỏi nhưng trong lòng vẫn lầm bầm, đây mà là người nhà bệnh nhân sao? 

“Tôi cũng mới nhận được tin tức, mẹ cô được Đường Quốc Cường đưa đi rồi, ông ta hẳn là bố cô nhỉ?” 

“Đường Quốc Cường?" 

Đường Thanh Tâm tự lẩm bẩm, nghĩ đến những lời vừa rồi của Đường Tuyết Mai, nếu không ly hôn sẽ khiến cô đẹp mặt. Mẹ, không! “Bác sĩ, bác sĩ có biết họ chuyển mẹ tôi đến bệnh viện nào không?" Đường Thanh Tâm bước tới, hoảng sợ nắm lấy cánh tay bác sĩ. 

 
 

Năm đó chính vì Đường Quốc Cường nên mẹ cô mới biến thành như vậy, bây giờ bà lại bị ông ta đưa đi, mẹ cô sẽ phải chịu sự giày vò hành hạ như nào nữa đây? Cô không dám nghĩ đến nữa. 

Bác sĩ lắc đầu: “Xin lỗi cô, tôi cũng không biết. Chỉ là trước khi rời đi bọn họ không gọi xe cấp cứu mà dùng xe của mình, có lẽ là về nhà rồi. Hay là cô về nhà xem xem." 

Bác sĩ phụ trách áy náy nhìn Đường Thanh Tâm, vừa dứt lời đã thấy Đường Thanh Tâm lao ra ngoài. Nhìn bóng lưng cô rời đi, bác sĩ lắc đầu, người bị đưa đi rồi, việc điều trị sau đó không thể hoàn thành được, thậm chí tiền thuốc men cũng chưa được hoàn trả, gia đình này đúng là buồn cười thật. 

Đường Thanh Tâm làm sao biết được số tiền hơn ba tỷ rưỡi cô vất vả gom góp được đã bị Đường Tuyết Mai mượn lý do xử lý việc chuyển viện trực tiếp hoàn lại vào thẻ của mình, bây giờ người không thấy đâu, tiền cũng mất luôn. 

Đường Tuyết Mai ngồi ở nhà nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, trong lòng rất đắc ý. Không những gần hai tỷ lại về tay mà còn kiếp thêm được gần một tỷ rưỡi, biết thế này thì nên đưa người phụ nữ điên đó đi sớm hơn mới đúng! 

"Rầm rầm rầm!" 

Cô ta đang mơ mộng viển vông thì dưới tầng vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, tiếng động ồn ào khiến Đường Tuyết Mai nhíu mày, rốt cuộc là đứa khốn nạn không có mắt nào vậy! 

Cô ta đứng dậy đi kiểm tra nhưng lại nhìn thấy quản gia đã mở của, Đường Thanh Tâm hùng hổ xông vào. Đụng phải ánh mắt khinh thường của Đường Tuyết Mai, cô trầm giọng hỏi: “Đường Quốc Cường đâu?" 

“Cô có quyền ăn nói như vậy sao? Cô đến đây làm gì?" Đường Tuyết Mai giống như một người chủ cao ngạo nhìn Đường Thanh Tâm một cách mất kiên nhẫn. 

Đường Thanh Tâm vẫn nói tiếp: “Bố đâu? Còn nữa, hôm nay các người đã đến viện dưỡng lão làm gì?" 

“Làm gì ư? Đường Thanh Tâm, trong lòng cô cũng đã biết rồi đúng không? Cô đang tìm người mẹ thần kinh kia của mình sao? Không cần tìm nữa đâu, bố sẽ không cho cô gặp bà ta. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời ly hôn với Lệ Thiên Minh rồi để tôi vào nhà họ Lệ, như vậy tôi mới có thể cho cô gặp người cô muốn gặp." 

Đường Thanh Tâm thật sự không dám tin trên đời này lại có người ác độc đến như vậy, cô không khỏi cười khẩy: “Đường Tuyết Mai, cô đúng là đồ điên mà! Cô tưởng Lệ Thiên Minh là đứa trẻ ba tuổi sao?" 

“Lệ thiên Minh không phải đứa trẻ, nhưng chỉ cần tôi mang thai con của anh ấy là được. Dù Lệ Thiên Minh không quan tâm đến máu mủ của nhà họ Lệ nhưng còn mẹ anh ta thì sao? Hoặc là bà già kia nữa, không phải bọn họ đều coi trọng chuyện đó sao? Tôi cần cô giúp tôi.” 

"Đừng hòng!” 

“Chát!” Lại là một cái tát nữa vang lên, Đường Tuyết Mai nói: "Nếu cô không hợp tác, cả đời này cô đừng mong nhìn thấy mẹ mình!" 

“Không sai!” Một người đàn ông hùng hổ bước vào, Đường Quốc Cường nhìn khuôn mặt sưng đỏ, khóe miệng còn rỉ ra một chút máu của Đường Thanh Tâm thì không hề có một chút thương cảm. 

“Thanh Tâm, con nên làm theo lời chị gái. Nếu con đã không thể giúp nhà họ Đường thì có gả đến nhà họ Lệ cũng phí hoài, không bằng để Tuyết Mai đi." 

Lời của Đường Quốc Cường khiến Đường Thanh Tâm hoàn toàn suy sụp, Đường Quốc Cường đánh cô, cô không khóc nhưng bây giờ cô lại khóc vì những lời này của bố mình. 

“Trong mắt ông chỉ có tiền thôi, ông bán tôi với giá ba mươi lăm tỷ vẫn chưa đủ sao? Đường Quốc Cường, ông còn có lương tâm không? Ông đã hại mẹ tôi thành như vậy mà ông vẫn không biết sai, bây giờ còn muốn uy hiếp tôi, đây là chuyện mà một người cha nên làm sao? Các người tự hỏi lòng mình đi, rốt cuộc tôi với mẹ tôi đã nợ các người cái gì? Các người nói đi!" 

Đường Thanh Tâm tiến đến dùng hai tay nắm chặt bả vai Đường Quốc Cường, lớn giọng chất vấn ông ta. Trên mặt Đường Quốc Cường thoáng qua một tia khó xử và đau đớn nhưng ông ta đã nhanh chóng che giấu, nghiêm giọng khiển trách: “Nguyện vọng của tao là khiến nhà họ Đường lớn mạnh, bà ta là vợ tao nhưng không thể san sẻ gánh nặng với tao, chỉ gây phiền phức kéo chân tao thôi. Tao cho mày thời gian ba ngày, nếu không làm theo, vậy thì cả đời này mày cũng đừng mong được gặp lại bà ta nữa!" 

“Người đâu, đưa cô ta ra ngoài!" 

Đường Quốc Cường vừa ra lệnh, lập tức có hai người giúp việc bước ra dùng chân đẩy Đường Thanh Tâm ra ngoài như ném hòn sỏi. Cô bị đẩy ngã ngồi xuống đất, đầu gối cũng bị cứa đến đau nhức.

Đường Tuyết Mai nhìn xuống người phụ nữ thê thảm bên dưới, khóe miệng nhếch lên: "Đường Thanh Tâm, đừng trách tôi lòng dạ tàn nhẫn ác độc, thật sự là do cô không có nhãn lực nhìn thấu. Hãy nhớ rõ lời bố nói, nếu không tôi sẽ dùng thủ đoạn đấy!" 

Ánh mắt hung ác của cô ta khiến cả người Đường Thanh Tâm run lên, nghĩ đến việc mẹ đang ở trong tay bọn họ, Đường Thanh Tâm lại sợ hãi. Cô cố nén tức giận đứng thẳng lên, Đường Thanh Tâm van xin bọn họ: "Đừng làm tổn thương mẹ tôi, nếu không tôi thà chết chứ không chịu hợp tác với các người đâu, người thừa kế nhà họ Lệ cũng sẽ không bao giờ chui ra từ trong bụng cô!" 

Đường Thanh Tâm quay lưng bỏ đi trong nước mắt, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất định cô phải biết được mẹ mình đang ở đâu, nếu rơi vào tay bọn họ thì sẽ không có kết cục tốt. 

Dù sao mẹ và ông ta vẫn là vợ chồng, một khi bị chẩn đoán bệnh tâm thần thì sẽ không có cách nào ly hôn được. Nếu không Đường Thanh Tâm đã yêu cầu mẹ cô làm thủ tục từ lâu, bây giờ Đường Quốc Cường chuyển mẹ đến bệnh viện với tư cách là vợ chồng, cô cũng không còn lựa chọn nào khác. 

Khi trở về biệt thự đã là buổi tối, Lệ Thiên Minh vẫn chưa trở về. Đối mặt với dáng vẻ chật vật và gương mặt sưng đỏ của Đường Thanh Tâm, bà Diệp rất kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều. Chuyện của chủ nhà không phải là chuyện người giúp việc nên tò mò, thế nhưng bà ấy vẫn luộc trứng để giảm sưng cho cô. 

Đường Thanh Tâm nghẹn ngào khóc nức nở trên giường. Tại sao chứ? Cô hận thân phận, hận xuất thân của mình, rõ ràng cô là một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình hợp pháp như thế, vậy mà lại bị ngược đãi như vậy. 

Lần đầu tiên Đường Thanh Tâm nghi ngờ cuộc sống của mình, nhà họ Đường có dụng ý khó lường muốn leo lên thân phận cao, Đường Tuyết Mai coi trọng địa vị bà chủ nhà họ Lệ chắc chắn sẽ không bao giờ từ thủ đoạn. 

Thay vì để Đường Tuyết Mai mang thai con rồi kiêu ngạo hung hăng, tốt hơn hết là tự mình sinh ra một đứa trẻ, để người mẹ này còn có chỗ dựa vào. 

Đường Thanh Tâm cười khổ, cô đã trở nên keo kiệt như vậy từ khi nào, muốn mẹ con giàu sang, ở thời đại này mà còn có ý nghĩ ngu ngốc như vậy. 

"Cốc cốc cốc!" 

Tiếng gõ cửa làm đứt quãng dòng suy nghĩ của Đường Thanh Tâm, bà Diệp cầm hai quả trứng bước vào: "Thưa cô, đây là cho cô giảm sưng, những loại thuốc này là thuốc bôi bên ngoài". 

"Cảm ơn bà, tôi không sao. Tối nay tôi không muốn ăn cơm nữa, Lệ Thiên Minh có nói khi nào về không?" 

Bà Diệp lắc đầu, đặt trứng và thuốc xuống rồi lập tức đi ra ngoài, trả lại căn phòng cho cô. Nhìn đôi mắt đỏ hoe, tám mươi phần trăm là muốn ở một mình, có trời mới biết bây giờ Đường Thanh Tâm muốn nói hết những suy nghĩ của chính mình ra như thế nào, nhưng bên cạnh cô còn không có một ai để nói chuyện. 

Lăn một quả trứng ấm lên mặt, dưới sự kích thích của nhiệt độ, cơn đau bừng lên khiến cô muốn khóc. Mất một lúc lâu sau mới quen được, Đường Thanh Tâm nhìn mình trong gương, cô cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả mẹ cũng không thể bảo vệ được, rốt cuộc cô có phải là một đứa con gái ngoan hay không? 

Nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô vội vàng lau đi. Nếu như Lệ Thiên Minh trở về nhìn thấy thì nhất định sẽ hỏi cô, có nên nói chị gái muốn có con với anh không? Nói với anh rằng cô không biết có nên đồng ý hay không sao? 

 

Có khi Lệ Thiên Minh lại nghiền nát mình ra trước thì sao? 

Đường Thanh Tâm lấy lại tinh thần, mở nắp lọ thuốc lấy ra một loại thuốc mỡ dạng gel từ bên trong ra nhẹ nhàng lau lên má. Cảm giác sảng khoái lập tức thả lỏng toàn thân, nhìn lọ thuốc không có tên nhưng tác dụng rất tốt. Thật đáng ngạc nhiên, chỉ một lát là không còn cảm giác đau nữa. 

Chắc là lúc anh trở về thì có thể giảm sưng rồi nhỉ? 

Cô vội vàng đi tắm rồi buông lỏng mình, hơi nước bốc lên bao trùm lấy cả người cô, hàng mi ướt đẫm không phân biệt được là nước mắt hay nước lạnh. Hơi nước phủ lên gương một lớp sương mù, Đường Thanh Tâm nhìn mình mơ hồ trong gương, nở một nụ cười nhạt nhẽo. 

Cô thực sự rất thê thảm. 

Cô ra khỏi phòng tắm, mở tủ, lướt ngón tay qua một dãy quần áo, cuối cùng chọn được chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông. Chiều dài chỉ qua bờ mông, đôi chân thon dài trắng nõn không chút tì vết, đôi mắt ngấn nước chảy dài một dòng lệ trông rất đáng thương. 

Khịt khịt mũi, Đường Thanh Tâm cố nén nước mắt vào trong. 

Không cần biết đêm nay khi nào Lệ Thiên Minh về, anh đều có thể nhìn thấy dụng ý mình ăn mặc như vậy là gì, đơn giản chỉ có hai kết quả. Một là nhào tới ăn mình, như vậy rất có thể mình sẽ mang thai đứa con, đêm nay là ngày rụng trứng của cô. 

 
 

Hai là căm ghét mình, mạnh tay hất cô ra, sau đó việc sắp xếp cho Đường Tuyết Mai sẽ hoàn toàn hợp lý. Đường Thanh Tâm cảm thấy mình thật buồn nôn, nhưng nếu không làm như vậy thì người nhà họ Đường sẽ không cho mẹ trở về. 

Có mục đích, đây là lần đầu tiên Đường Thanh Tâm muốn leo lên giường với Lệ Thiên Minh. Nếu Lệ Thiên Minh thích mình như vậy thì nhờ anh giúp tìm ra tung tích của mẹ là được. 

Chỉ là cô cũng không biết khả năng này lớn đến mức nào. 

Nằm trên giường hồi hộp chờ đợi, chín giờ màn hình điện thoại tự nhiên sáng lên, cô bật dậy mở màn hình. Tiếng cười điên cuồng của 

Đường Tuyết Mai và tiếng hét thảm thiết của mẹ cô vọng ra từ bên trong. Cả người Đường Thanh Tâm lập tức không ngừng run lên, con thú này! 

"Đường Thanh Tâm, tôi cho cô ba ngày để chuẩn bị trước, nếu không mẹ cô sẽ không còn sống mà trở về đâu!" 

Đường Tuyết Mai gửi cho cô một đoạn video, Đường Thanh Tâm run lên, nước mắt lại rơi xuống, cô cắn chặt môi dưới không dám phát 

 

ra tiếng. Lúc này có tiếng xe ô tô vào cổng, Đường Thanh Tâm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nằm trên giường giả bộ đang xem ti vi, chờ người đàn ông tới. 

Nhấc chân đi vào biệt thự, bà Diệp chào hỏi rồi cầm lấy áo khoác của anh, Lệ Thiên Minh nhìn lên lầu hỏi: "Hôm nay cô chủ đi đâu?" 

"Tôi không biết, chỉ nhận một cuộc điện thoại vừa chạy ra ngoài, đến tối mới trở về mà hai mắt đỏ hoe, trên mặt còn giống như bị người ta đánh". 

Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia nghiêm nghị độc ác, ai dám có gan đánh người phụ nữ của anh như vậy? Một người phụ nữ anh mua cả ba mươi lăm tỷ đồng về, một bàn tay chính là mấy tỷ, chẳng lẽ người này không muốn sống nữa sao? 

Nhấc chân lên lầu đi thẳng vào phòng, Đường Thanh Tâm nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức vội vàng đắp chăn giả vờ ngủ. Người đàn ông đẩy cửa đi vào, nhìn thoáng qua đã thấy người nằm trên giường. 

Người dưới lớp chăn bông mỏng manh loáng thoáng lộ ra một phần bắp chân không bị quần áo che đậy, cổ áo lộ ra trên người rõ ràng không phải áo sơ mi của cô, đôi lông mi dài của cô khẽ run lên, vết đỏ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất. 

Lệ Thiên Minh hơi nheo mắt lại, anh duỗi ngón tay xuống vuốt má cô. Đường Thanh Tâm cảm thấy ngứa ngáy trên mặt, lông mi run rẩy càng nhanh thêm. 

"Đừng giả vờ nữa!" 

Giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền đến, người phụ nữ thấy anh nhìn thấu chính mình nên chỉ có thể mở to hai mắt, cố ý làm bộ vừa tỉnh lại dụi dụi chớp mắt một cái: "Anh đã về rồi à, ăn cơm chưa?" 

"A!" 

Thế mà Lệ Thiên Minh lại xốc chăn của cô lên, ngồi ở trên giường. Chiếc áo sơ mi không che được bờ mông căng mịn của cô, lộ ra quần lót màu đen. Cổ họng của người đàn ông buông lỏng, anh vươn tay nâng cằm cô rồi hôn lên. 

Đường Thanh Tâm run rẩy, trong lòng bối rối không thôi, nhưng nghĩ đến mẹ mình thì lại hạ quyết tâm đưa tay để lên cổ anh, chỉ cần Lệ Thiên Minh không ghét mình là được rồi. 

Rõ ràng hôm nay người phụ nữ này rất kỳ quái, khi cô vừa đặt tay lên cổ, Lệ Thiên Minh đã tỉnh táo lại ngay lập tức. Anh buông môi cô ra, hai mắt nhìn thẳng vào cô, thấy cô đang dựa trong lòng mình không ngừng run rẩy. 

"Ai đánh cô?" 

Đường Thanh Tâm ngơ ngác một chút, nhưng cũng không trực tiếp trả lời mà chỉ hỏi: "Lệ Thiên Minh, nếu có một ngày nào đó tôi rời xa anh vì lý do không thể nói thì anh sẽ như thế nào?"