Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Mô Tả:

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc

Chương 22 : Không Dễ Dàng

Người đàn ông vươn tay vuốt ve cằm cô, trên mặt tràn đầy vẻ đáng sợ, giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng. 

"Nghĩ gì vậy? Dùng ba mươi lăm tỷ mua cô mà cô muốn rời đi sao, nằm mơ đi!" 

Bỗng nhiên anh đẩy cô xuống giường, Đường Thanh Tâm chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, đang định giải thích thì xoẹt một tiếng, áo sơ mi trên người bị xé rách, làn da mịn màng trơn bóng lộ ra không khí, lập tức cả người sởn gai ốc. 

"Hôm nay ăn mặc như thế này là để dụ dỗ tôi, cho tôi một hồi ức đẹp rồi bỏ đi phải không? Đường Thanh Tâm, sao tôi chưa từng biết cô là một người phụ nữ như vậy nhỉ? Thật khiến người khác kinh tởm mà!" 

Anh mạnh tay hất cô sang một bên, người đàn ông đứng dậy đóng sầm cửa lại mà không hề quay đầu, ném bỏ người phụ nữ ở phía sau. 

Đường Thanh Tâm thở dài, đứng dậy quấn chặt lấy chiếc áo rách nát, trong lòng cười khổ. Đây là lựa chọn thứ hai, có nghĩa là cô đã bỏ chồng rồi sao? 

Không thành công leo lên giường được, Đường Thanh Tâm cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, ít nhất hiện tại vừa rồi cô vẫn thấy rõ lòng mình. 

Nhưng mà... Còn mẹ thì sao bây giờ. 

Cô không thể kìm được khi nghĩ đến việc mẹ đang nằm trong tay Đường Tuyết Mai. 

Dưới lầu, Lệ Thiên Minh lái xe đi, ngoài cửa vang lên giọng nói của bà Diệp: "Thưa cô, cậu ấy nói rằng sau này sẽ không trở lại nữa". 

"Biết rồi". 

Đường Thanh Tâm cười khổ, nếu anh không quay lại thì thoả thuận này phải làm sao? Lệ Thiên Minh, anh đang chiến tranh lạnh sao? 

Cô không còn là thư ký của Lệ Thiên Minh nữa nên đương nhiên cô không thể nhận được lịch trình của anh. Làm thế nào để sắp xếp cho Đường Tuyết Mai đây? 

Đường Thanh Tâm ôm đầu không biết phải làm sao, nghĩ xong lập tức bấm điện thoại cho Đường Tuyết Mai, giờ này chắc cô ta vẫn chưa ngủ đúng không? 

Nhưng sau mười mấy lần gọi chỉ có tiếng bíp bíp đáp lại, không có ai trả lời. Đường Thanh Tâm lo lắng, nếu không trả lời thì không phải đang ngược đãi mẹ mình đấy chứ? 

Càng nghĩ càng thấy lo lắng, Đường Thanh Tâm không nhịn được nữa, thay quần áo chạy ra ngoài. Bà Diệp thấy cô vội lao ra, không kịp hỏi cô đi đâu nên chỉ kịp gọi cho Lệ Thiên Minh nhưng điện thoại di động của người đàn ông lại tắt máy, hai người trẻ tuổi này thật là! 

Bà Diệp thở dài, xoay người ngồi trên sô pha, đêm nay đừng mong được ngủ. 

Đường Thanh Tâm vội vàng chạy ra ngoài nhưng lại chợt nhận ra mình không còn nơi nào để đi. Cô phải đi đâu đây, nhà họ Đường sao? Có khi cô chưa kịp bước vào cửa đã bị người ta đánh ra ngoài rồi, cô muốn tìm Lệ Thiên Minh nhưng anh lại tắt máy, Đường Thanh Tâm ngồi một thân một mình trên đường trong bóng tối không có nơi nào để đi. Nhìn đường phố rực rỡ ánh đèn, lần đầu tiên cô cảm thấy thành phố này xa lạ như vậy. 

 

Sau khi Lệ Bách Nhiên khỏe lại thì chẳng biết đi đâu cả, dây dưa mập mờ với thím mình, người trong nhà cãi nhau đến ngập trời, bố anh ấy còn đặc biệt dặn sau này không được đối đầu với Lệ Thiên Minh, nếu không sẽ đánh gãy chân anh ấy, nhưng anh ấy vẫn không nhịn được mà chú ý đến anh. 

Không ngủ được, cũng không muốn đi câu lạc bộ nên chỉ có thể tự mình lái xe trên đường, chắc anh ấy là một kẻ giàu có nhàm chán nhất đi? 

Khóe mắt liếc về phía ven đường, một bóng người lẻ loi dưới ngọn đèn đường chiếm lấy tầm mắt anh ấy. Lệ Bách Nhiên cảm thấy tim 

mình đang đập thình thịch, lập tức dừng xe lại. 

Đường Thanh Tâm ôm hai cánh tay nhìn vào danh bạ trên điện thoại, sau hàng trăm cuộc gọi, cô không biết nói chuyện với ai. Ngay lúc này, một bóng đen và chiếc khăn tay trắng hiện ra trước mắt cô. 

Cô ngơ ngác nhìn lên, khuôn mặt Lệ Bách Nhiên bất thình lình phóng đại trước mặt cô. 

"Lau đi!" 

"Cảm ơn anh." 

Lấy khăn giấy lau khô nước mắt, Đường Thanh Tâm nặn ra một nụ cười nhưng lại nghe thấy Lệ Bách Nhiên lạnh lùng nói: "Cuộc sống nhà giàu khó khăn lắm sao? Đường Thanh Tâm, có phải em chưa từng nghĩ tới điều này khi lựa chọn chú anh không? Vị trí bà chủ không phải dễ làm như vậy đâu, chú anh bỏ bê em đúng không?" 

Đường Thanh Tâm ngộp thở, lắc đầu cười khổ: "Khó khăn? Lệ Bách Nhiên, em không phải là một người phụ nữ ỷ lại vào ưu thế của đàn ông, bỏ bê em chính là tổn thất của anh ấy". 

 
 

"Vậy tại sao em lại khóc?" 

Đường Thanh Tâm không nói gì, đột nhiên cô nghĩ người trước mắt có thể giúp cô nên nhanh chóng đưa điện thoại di động cho anh xem: "Lệ Bách Nhiên, giúp em, giúp em tìm ra tung tích của mẹ em đi, em thật sự không thể chịu nổi nữa, sao bọn họ có thể đối xử với em như vậy..." 

Ở trước mặt anh ấy, Đường Thanh Tâm cũng không nhịn được nữa, nước mắt lấp lánh khiến cho trái tim Lệ Bách Nhiên mềm ra. Sau khi nhìn thấy nội dung trong video, anh ấy tức giận đứng lên: "Sao em không báo cảnh sát, Đường Thanh Tâm!" 

"Ông ta là bố em, vẫn là vợ chồng hợp pháp với mẹ em. Việc chuyển viện chỉ vì chữa bệnh mà thôi, nếu em dám gọi cảnh sát thì cả đời này bọn họ sẽ không cho em gặp mẹ nữa, em thật sự rất sợ." 

Đường Quốc Cường này có thể làm ra rất nhiều chuyện, Lệ Bách Nhiên biết, Đường Thanh Tâm cũng biết nên không dám gọi cảnh sát. Lệ Bách Nhiên không ngờ nhà họ Đường lại vô liêm sỉ đến mức bức bách con gái mình vì địa vị nhà họ Lệ như thế, anh ấy lập tức vỗ ngực hứa sẽ giúp cô tìm được. 

"Thanh Tâm, anh sẽ giúp em tìm, em về nhà trước đi, anh đưa em về" Lệ Bách Nhiên kéo cô lên, Đường Thanh Tâm ngồi quá lâu dưới mặt đất nên bỗng nhiên ngã vào vòng tay anh ấy. 

Đối mặt với người phụ nữ đột ngột chạm vào mình, Lệ Bách Nhiên rất tự nhiên vươn tay ôm cô. Thế nhưng Đường Thanh Tâm lại giật mình né tránh, trên mặt Lệ Bách Nhiên lập tức hiện lên chút đau đớn. 

"Thật xin lỗi" Đường Thanh Tâm ngẩng đầu xin lỗi, nhìn từ một góc độ khác, hai người giống như đang hôn nhau. Đồng thời, cũng chính vì hành động này mà sau này Lệ Bách Nhiên và Đường Thanh Tâm bị chỉ trích rất nhiều. 

Sau khi đứng vững vàng, Lệ Bách Nhiên không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng đi tới mở cửa xe, ra hiệu cho cô đi lên. Đường Thanh Tâm gật đầu, xoa xoa bắp chân rồi nhấc chân bước lên xe, cảm giác vô cùng nặng nề. 

 

Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Lệ, Lệ Bách Nhiên quay đầu cười với Đường Thanh Tâm: "Đừng lo lắng, anh sẽ giúp em tìm mẹ về." 

"Cảm ơn anh, Lệ Bách Nhiên." 

Đường Thanh Tâm biết anh ấy nói được thì nhất định sẽ làm được, vì thế tạm thời an tâm trở về. 

Nhìn đèn trên lầu sáng lên, chiếc xe bên ngoài chậm rãi lái đi, bà Diệp nhìn biển số xe rồi nhìn Đường Thanh Tâm đang đi lên, nhất thời không biết nên làm gì. 

Có nên nói cho cậu chủ hay không? Đây là một việc khó khăn, bà Diệp rất phiền muộn, vẻ mặt vốn dĩ vô cảm bây giờ lại có chút buồn bã. 

Đêm khuya, trong biệt thự hoàn toàn vắng lặng, Lệ Thiên Minh say khướt đi dạo trên phố, những người phụ nữ bên cạnh anh người 

đều đầy mùi rượu, quần áo hở hang. Bọn họ cười híp mắt đưa tay sờ soạng người anh, hận không thể giải quyết anh ngay lập tức trên 

đường phố. 

"Anh yêu, chúng ta đi đâu để hạnh phúc đây?" 

Ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người một người phụ nữ đang đến gần, Lệ Thiên Minh vung tay lên đẩy người phụ nữ sang một bên: "Về nhà cô". 

Ngay khi hai mắt người phụ nữ sáng lên, đang định mở cửa xe thì lại nghe thấy Lệ Thiên Minh lạnh lùng nói: "Ý của tôi là cô trở về nhà của mình đi!" 

"Cái gì?" Người phụ nữ mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn anh. Khoé miệng Lệ Thiên Minh cong lên, anh nhếch mép cười xấu xa khiến người phụ nữ lại vương vấn như bị rắn quấn: "Lệ Thiên Minh, về nhà anh đi!" 

"Cút ngay!" Người đàn ông lạnh giọng quát cô ta cút sang một bên, còn người phụ nữ thì rùng mình sợ hãi. Đối mặt với xấp tiền mặt anh đưa, cô ta giật lấy tiền rồi bỏ chạy không quay đầu lại. 

"Thật là đáng ghét". 

Một tay giữ cửa xe, đầu óc Lệ Thiên Minh vẫn còn khá minh mẫn, anh nhìn mấy tấm ảnh phóng ra từ điện thoại thì ánh mắt trở nên lạnh toát. 

"Trở lại quán bar!" 

Lên xe, tài xế đạp ga lập tức lao ra ngoài! 

Trong quán bar, vô số người đẹp quyến rũ đang uốn éo cơ thể mê hoặc của mình, mỗi người đàn ông bước vào đều là mục tiêu của họ nhưng không phải ai cũng có thể đưa họ đi.

Sáng sớm Đường Thanh Tâm tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở vớ lấy điện thoại di động. Đêm qua tận bốn giờ sáng cô mới ngủ, sáng nay bảy giờ đã dậy, cả đêm chỉ được ngủ đúng ba tiếng đồng hồ, đầu óc cô bây giờ không được tỉnh táo cho lắm. 

"Cốc cốc cốc! Cô chủ, bà chủ ở bên nhà cũ gọi điện đến cho cô, bà ấy nói cô lập tức đi qua đó". 

Đường Thanh Tâm trả lời người giúp việc rồi thầm thốt lên một tiếng xong đời rồi, lẽ ra tối hôm qua mình phải qua bên đó ăn cơm nhưng mình quên mất! 

Cô tức khắc gọi vào số điện thoại của Lệ Thiên Minh nhưng không ai nghe máy, Đường Thanh Tâm quyết tâm gửi cho anh một tin nhắn rồi chuẩn bị đi về nhà cũ. 

Trên đường đi, cô nhận được tin nhắn của Lệ Bách Nhiên: "Thanh Tâm, anh vẫn đang tìm tung tích của bác gái, hiện tại đã xác định là đang ở trong bệnh viện tâm thần ở phía đông thành phố nhưng anh không được gặp bác ấy." 

Đường Thanh Tâm trầm xuống, cô biết bệnh viện tâm thần này. Trước đây mẹ cô đã từng được điều trị ở bệnh viện này, không nói đến việc điều trị chưa có đến hiệu quả, chỉ với việc bất cứ bệnh nhân nào đi trên hành lang đều sẽ bị nhốt vào phòng, hơi không cẩn thận một tý đã bị đánh thì đó không phải là bệnh viện tốt, đó chẳng khác nào là nhà tù cả. 

Đường Thanh Tâm không muốn mẹ mình bị ở lại nơi đó rồi bị người ta đánh chửi, cô nhanh chóng soạn tin nhắn: "Xin anh đó, anh đón mẹ em hộ em được không? Bây giờ em phải đến nhà họ Lệ, buổi trưa em sẽ đi tìm anh". 

Đường Thanh Tâm tắt điện thoại, xuống xe đi vào nhà, đầu óc và cả người cô đều choáng váng. 

Cô vừa vào đến cửa, cô đã bị một chén trà ném thẳng vào đầu, chén trà đập mạnh vào trán cô, từng mảnh sứ nhỏ cắt qua da thịt khiến cô đau đớn. 

"Cô nói xem tại sao cô lại không sửa được cái nết của cô vậy, nửa đêm nửa hôm ôm hôn người đàn ông khác, cắm sừng Thiên Minh nhà chúng tôi, cô có còn là người không vậy? Tôi đã nhường nhịn đến thế rồi, tất cả chỉ vì tôi muốn có một đứa cháu trai, cô cố ý đúng không? Quỳ xuống cho tôi!" 

Một trận mắng chửi không biết nguyên do từ đâu ập xuống đầu làm Đường Thanh Tâm bối rối, hai mắt cô trống rỗng nhìn Trương Mỹ Lan lắc đầu: "Mẹ, con không hề làm những việc đó". 

"Còn dám mạnh miệng nữa hả, cô xem xem mấy thứ này là cái gì?" 

Bà ta lấy một tờ báo ra ném vào mặt cô, Đường Thanh Tâm nhìn tiêu đề của bài báo, đầu óc nổ ầm một tiếng, sững sờ đứng đó. Trên tờ báo là ảnh chụp của cô và Lệ Bách Nhiên, chính là lúc tối hôm qua chân cô bị tê nên ngã vào lòng anh ấy, sau đó cô ngẩng đầu lên. Ảnh này bị người ta chụp được vào khoảnh khắc đó, nhìn giống như hai người đang ôm hôn nhau vậy. 

Còn tiêu đề giật tít thì được in rất đậm "Con gái nhà họ Đường một chân đạp hai thuyền, ôm hôn tình cũ ngay bên đường". 

Sắc mặt Đường Thanh Tâm trắng bệch, nhanh chóng giải thích: 

"Mẹ, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, mọi chuyện không phải như thế!" 

"Cô câm miệng lại cho tôi, đều tại sao chổi nhà cô ám suốt ngày mới khiến cho nhà họ Lệ chúng tôi không được sống yên ổn. Tôi mới sang bên Lệ Bách Nhiên chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện thế này, cô nói xem mặt mũi tôi còn biết để đâu nữa!" 

Trên mặt bà cụ cũng hiện lên vẻ đau xót: "Thanh Tâm à, cháu...!" 

 

Bà cụ thở dài một hơi rồi đứng dậy đi ra chỗ khác, chỉ còn lại Trương Mỹ Lan nói liên mầm: "Cô nói thử xem, nhà họ Lệ chúng tôi có lỗi với cô hả?" 

"Chát!" 

Đường Thanh Tâm hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống, cái tát kia làm cô ngã sấp lên sàn nhà. Miệng bị rách, máu chảy ra từ mồm, ánh mắt cô hiện lên vẻ ác độc. 

Trương Mỹ Lan bị ánh mắt của cô dọa sợ, bà ta lui về phía sau một bước rồi chỉ về phía cô mắng to: "Cô vẫn còn phấn chấn lắm đúng không, lập tức gọi điện thoại cho Lệ Thiên Minh đi, tôi không tin lần này nó còn bảo vệ cô!" Bà ta đang muốn sai người gọi điện thoại thì Lệ Thiên Minh đã ôm một người phụ nữ đi vào. 

"Mẹ, mẹ tìm con hả?" 

Trương Mỹ Lan hơi sửng sốt, tức giận nói: "Con xem người vợ tốt của con đi, con cũng thật là, lấy một người phụ nữ không ra gì về làm gì cơ chứ!" 

Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia chui vào người anh, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý. Cô ta nhìn người phụ nữ ngã trên đất rồi hỏi anh: “Lệ tổng, đây là ai vậy? Sao cô ta lại nhếch nhác thế này?" 

Đường Thanh Tâm ôm mặt đứng dậy, nhìn thẳng Lệ Thiên Minh, trong mắt lóe lên sự buồn bã và thất vọng. 

"Đường Thanh Tâm, cô đủ bản lĩnh rồi hả!" 

 
 

Người đàn ông toát ra hơi thở khiến người khác sợ hãi, đôi mắt anh sâu như biển, cô vừa thoáng nhìn qua đã bị ánh mắt của anh khóa lại, không dám nhúc nhích. 

Đường Thanh Tâm nhìn người phụ nữ đang bám vào người anh, vẻ mặt chế nhạo. "Như nhau cả thôi." 

Trương Mỹ Lan nhảy dựng lên: "Con xem đi, cô ta nói năng thế đấy. Lúc đầu hai người dọn ra ngoài mẹ đã không đồng ý rồi, bây giờ thì hay rồi, ai cũng xằng bậy bên ngoài, muốn mẹ tức chết đúng không?" 

"Đường Thanh Tâm, cô cút ra khỏi nhà họ Lệ cho tôi!" Đường Thanh Tâm giật mình, đang định nói ly hôn thì nghe thấy một tiếng ôi chao. Lệ Thiên Minh bỏ qua người phụ nữ bên cạnh, cầm lấy tay Đường Thanh Tâm chạy ra ngoài, người phụ nữ đó đuổi theo phía sau. 

"Lệ tổng, anh chờ em với!" 

Đáp lại lời nói của cô ta chỉ có khói xe ô tô, còn Trương Mỹ Lan càng nhìn cô ta càng thấy ngứa mắt, bà ta cho người đóng cổng, đuổi cô ta ra ngoài. 

Trong xe, Lệ Thiên Minh phóng xe nhanh vun vút, Đường Thanh Tâm cầm chặt lấy dây an toàn, khuôn mặt sợ hãi, tiếng chửi mắng của mấy chiếc xe bị vượt và tiếng thắng xe làm cô kinh hoảng không thôi. 

"Lệ Thiên Minh, anh muốn chết hả!" 

 

Sắc mặt người đàn ông âm trầm, anh không nói gì mà chỉ phóng xe đi trên đường. Đường Thanh Tâm nhắm hai mắt lại không dám nhìn nữa, cô còn trẻ lắm, cô không muốn bị tai nạn chết thế này đâu. 

"Lệ Thiên Minh, mau dừng xe lại đi, tôi muốn nôn, mau dừng xe lại!" 

Không biết Đường Thanh Tâm lấy sự dũng cảm từ đâu ra, cô vừa chuẩn bị nhảy ra khỏi xe thì chiếc xe đã dừng lại bên đường. 

Cô che miệng bước từ trên xe xuống, tất cả mọi thứ trong dạ dày trào lên không sót lại chút gì. 

Lệ Thiên Minh móc một điếu thuốc lá từ trong túi ra, tách một tiếng, bật lửa hiện lên một ngọn lửa màu xanh lam. Anh hít một hơi phun ra một làn khói che mờ mắt anh, anh nhìn Đường Thanh Tâm đang nôn thốc nôn tháo, chân mày hơi nhíu lại. 

Đường Thanh Tâm vừa mới thấy dễ chịu hơn một chút, cô vừa mới ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt đáng ghét của Lệ Thiên Minh: "Chẳng lẽ cô mang thai giống hoang của thằng đó rồi à?" 

"Anh ghê tởm một mình thôi, đừng có nghĩ người khác cũng ghê tởm như anh". 

Đường Thanh Tâm lau miệng, liếc mắt nhìn anh rồi không nói thêm gì nữa. 

"Mọi chuyện tối qua là thế nào, tôi cần một lời giải thích". 

Làn khói bay ra theo gió, Đường Thanh Tâm không nhìn rõ mặt của anh nhưng cô chắc chắn mình không sai. 

"Chỉ gặp trên đường thôi, mọi chuyện không như trong ảnh, mọi người đã hiểu lầm rồi". 

"Hiểu lầm sao? Đường Thanh Tâm, cả cái thành phố này mấy chục triệu người, vừa đến tối là con đường đó không có ai đi, hai người đúng là có duyên thật!" 

Đường Thanh Tâm ngẩng đầu nhìn anh, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Anh không tin cũng được, chuyện tôi không làm thì tôi sẽ không xin lỗi. Tuy nhiên đúng là tối hôm qua tôi đi ra ngoài thật, nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, anh không tin thì có thể điều tra". 

"Hừ! Điều tra? Cô có biết sáng nay tôi nhận được bao nhiêu cuộc điện thoại không? Bao nhiêu bạn bè "quan tâm" quan hệ giữa hai vợ chồng chúng ta không? Tôi đã trở thành nhân vật bị mọi người chế cười rồi!" 

"Vậy còn anh! Anh thì tốt chỗ nào? Anh ở chung với gái làng chơi thì có tư cách gì nói tôi, cũng vì tôi là cái đứa được anh mua về với giá ba mươi lăm tỷ nên tôi phải chịu đựng nhiều thứ như thế sao? Ngay cả mẹ mình tôi cũng không bảo vệ được, ngay cả cơ hội khóc tôi cũng không có sao?" 

Đường Thanh Tâm hét lên với anh, cô không đếm xỉa đến điều gì nữa mà liều lĩnh đẩy anh ra, chạy về phía bên kia đường. 

Tiếng xe cộ rít gào kèm theo tiếng phanh xe bén nhọn đánh bay cô, cô bị thổi bay theo quỹ đạo đường parabol, âm thanh một vật nặng trịch rơi xuống đất vang lên. Người đi đường hoảng sợ kêu lên, người cô đã bị đụng bay ra xa, dưới người là vết máu đỏ tươi đang chảy ra. 

"Đường Thanh Tâm!"