Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc
Chương 20 : Pháp Phục Vụ
"Uổng công cô biết diễn như vậy, tôi đang suy tính xem có cần đăng ký một công ty điện ảnh nào cho cô quản lý không đây".
Đường Thanh Tâm buồn bã nhìn anh, tức giận nói: "Anh còn cười nữa sao, đây đều là do anh không tin tưởng mà ra! Nếu anh tin tôi thì sao tôi có thể ở đây chứ?"
Người đàn ông cúi người đưa mặt tới gần cô hơn, bốn mắt nhìn nhau, cô có thể cảm nhận được cả hơi thở nóng rực trên người anh.
"Nói như vậy là tôi bảo cô và Lệ Bách Nhiên lén lút gặp nhau sao?"
Đường Thanh Tâm nuốt từng ngụm nước bọt, việc đã đến nước này, cô nhất định phải làm sáng tỏ, đó chính là từ đầu bản thân anh đã không đúng!
Đường Thanh Tâm vươn cổ, gật đầu nhiều lần: "Là lỗi của anh. Thứ nhất, tôi và anh ấy gặp nhau là do anh giật dây, điểm này anh nhất định phải thừa nhận. Thứ hai, là anh sắp xếp cho anh ấy đến công ty làm việc, còn bắt tôi dẫn anh ấy đi làm quen hoàn cảnh, chúng tôi là đồng nghiệp thì lui tới vì công việc cũng không có gì kỳ lạ!"
Nói xong, cô đẩy Lệ Thiên Minh cách phạm vi tầm mắt của mình, nhưng vì sức quá yếu nên cô hoàn toàn không đẩy nổi.
"Đường Thanh Tâm, cứ coi như là lỗi của tôi đi".
Lệ Thiên Minh ngồi thẳng dậy, Đường Thanh Tâm ngạc nhiên, người đàn ông này chịu thừa nhận hả?
Vốn cho rằng phải phí nước bọt nhưng không ngờ anh lại dứt khoát như vậy, người phụ nữ lại cảm thấy có chút không được tự nhiên. Cô cầm thức ăn ở đầu giường lên chuẩn bị ăn, Lệ Thiên Minh lại nhận lấy chén đũa. "Để tôi, nếu cử động rách da sẽ không tốt."
Cổ tay Đường Thanh Tâm thật sự có hơi đau, hôm nay lại khóc lâu nên giờ có chút thiếu sức, nếu Lệ Thiên Minh đã nói như vậy thì cứ kệ anh đi!
Người đàn ông nhẹ nhàng thổi thổi, cầm cái muỗng đút vào trong miệng cô, nhìn dáng vẻ kia sẽ không ai nghi ngờ giữa bọn họ đang xảy ra vấn đề.
Quả nhiên, một cái bóng chợt thoáng qua cửa, hai người trong ống kính đang vô cùng ấm áp. Khóe miệng Lệ Thiên Minh cong lên, Đường Thanh Tâm thấy thế thì không thể không tức giận: "Thì ra là anh đang cố ý giả bộ!"
Cảnh tượng ấm áp vừa rồi lập tức bị phá hư, Lệ Thiên Minh cười khẽ: "Chẳng lẽ như vậy không tốt sao? Những người đó muốn xem thì cứ để cho bọn họ xem đi, chúng ta yêu thương nhau như thế, nếu không cũng uổng công vừa rồi cô biểu diễn than thở khóc lóc!"
Đường Thanh Tâm cứng họng, cô có thể biểu diễn, đương nhiên Lệ Thiên Minh cũng có thể, hơn nữa còn có thể diễn tốt hơn. Cô ngoan ngoãn ăn xong chén cháo, lại ăn hai cái bánh khoai tím, Đường Thanh Tâm ôm bụng ngủ ở trên giường. Lệ Thiên Minh ăn phần còn dư lại trong chén của cô, Đường Thanh Tâm thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên: "Cái này, cái này tôi đã ăn rồi."
"Không sao, tôi lại không ngại cô bẩn".
Đường Thanh Tâm im lặng, thế chẳng phải là ăn nước bọt của cô sao? Nhưng hai người cũng đã từng nhìn thấy thân thể của nhau, chút nước bọt này cũng chẳng là gì. Vừa nghĩ tới nước bọt, nụ hôn và thân thể của Lệ Thiên Minh, nhất thời cả gương mặt Đường Thanh Tâm đỏ bừng lên, vội vàng dùng chăn bịt đầu của mình, Lệ Thiên Minh không hiểu nhìn khuôn mặt lơ mơ của cô.
Giọng nói của Lệ Thiên Minh cách tấm chăn truyền vào: "Đường Thanh Tâm, có phải cô lại nghĩ đến hình ảnh gì đó không thể miêu tả rồi không?"
Cả người Đường Thanh Tâm run lên! Sao anh biết chứ? Nhìn thấy trong chăn đột nhiên chấn động, Lệ Thiên Minh cũng biết anh đã đoán đúng. Không phải là anh thông minh, mà là lần đầu tiên anh gặp Đường Thanh Tâm thì cô gái này đã bị anh mê hoặc rồi.
Mặc dù có không đành lòng với Lệ Bách Nhiên, nhưng vì đã quen biết nên lúc ấy anh cũng không nghĩ quá nhiều. Thay vì tìm một người phụ nữ mình không thích để làm đám cưới thì chi bằng nghe lời bà nội tìm một cô gái lương thiện.
Đường Thanh Tâm chính là cô gái lương thiện, nhưng bây giờ đã là vợ của Lệ Thiên Minh anh. Bất kể giữa cô và Lệ Bách Nhiên có cái gì thì bây giờ cũng đã là chuyện quá khứ, bản thân anh cũng sẽ tin tưởng cô, nếu không chuyện như hôm nay vẫn sẽ xảy ra.
Thái độ của Lệ Thiên Minh rất rõ ràng, người phụ nữ của anh thì chỉ có anh mới có thể ăn hiếp, cho dù những người khác muốn cũng đừng hòng nghĩ đến.
Vì thế nhờ chuyện lần này, Lệ Thiên Minh đã thấy rõ một số người bên cạnh, chẳng hạn như Lệ Bách Nhiên vì một chút tình cảm nam nữ mà còn nói dối đến mức thiếu chút nữa hại Đường Thanh Tâm. Nếu anh hai không cầu xin, anh nhất định sẽ khiến cho Lệ Bách Nhiên hối hận.
Nằm viện một tuần lễ, mỗi ngày Lệ Thiên Minh đều làm bạn ở bên cạnh, hình ảnh đút cơm vừa xuất hiện trên mạng thì bao nhiêu người đều cảm thấy sến súa.
Lệ Thiên Minh lại sai người dùng quan hệ xã hội điều khiển dư luận, ngay lập tức hướng đi đã nghiêng về một phía, mắng chửi Lệ Bách Nhiên là một tên cặn bã, yêu một người không phải là phải lấy được cô mà là phải mong muốn nhìn thấy cô được hạnh phúc, Lệ Bách Nhiên làm như vậy là thiếu chút nữa hại chết Đường Thanh Tâm.
Anh ấy làm như vậy không phải là yêu cô, mà là đang phá hư cuộc sống hạnh phúc vốn có của cô.
Mặc dù Lệ Thiên Minh đã đồng ý với anh hai sẽ không đối phó với anh ấy, nhưng vẫn dạy dỗ anh ấy một chút.
Lần này dẫn hướng dư luận chính là để cho Lệ Bách Nhiên hiểu được, muốn mơ ước người phụ nữ của anh thì anh ấy không chỉ bị cách chức mà quan trọng hơn cả chính là mất đi hào quang đại biểu cho thân phận của anh ấy.
Lệ Bách Nhiên bị bố mắng đến mức máu chó đầy đầu ở nhà, lần này không chỉ là bố mà ngay cả Trương Mỹ Lan cũng tới. Đoạn thời gian trước, nhà họ Lệ bị người khác chê cười, nói Đường Thanh Tâm quyến rũ Lệ Bách Nhiên dẫn đến cậu chủ nhỏ này cả ngày hồn vía lên mây, còn làm ra chuyện như vậy ở trên đường cái. Bây giờ thì hay rồi, dư luận và bình luận trên web khiến cho Trương Mỹ Lan thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu đi đến nhà Lệ Bách Nhiên.
"Thôi bỏ qua đi, đừng mắng thằng bé nữa! Trước kia nhà chúng ta còn trách Thanh Tâm không hiểu tiến lùi, không biết đúng mực, thế mà tuyệt đối không hề nghĩ tới lại là thằng nhóc Lệ Bách Nhiên này gây ra!"
Trương Mỹ Lan vừa nói đã tức giận, anh hai nhà họ Lệ vốn còn muốn cứ như vậy mà bỏ qua, dù sao cũng là con trai bảo bối của ông ta. Thế nhưng bây giờ đã nghe thấy ý định của Trương Mỹ Lan thì không thể nào không phạt Lệ Bách Nhiên được.
Vì vậy anh hai nhà họ Lệ chỉ có thể quyết tâm, lạnh lùng quát lên: "Lấy gia pháp ra đây!"
Nhất thời mẹ của Lệ Bách Nhiên ở bên cạnh nóng nảy, tính mở miệng xin tha, tuy nhiên Trương Mỹ Lan đã cướp lời nói: "Thiếu chút nữa Thanh Tâm nhà chúng tôi đã cắt đứt động mạch chủ, cái mạng nhỏ kia cũng sắp không còn nữa rồi. Lúc ấy Lệ Bách Nhiên có ở đó, hẳn là cậu cũng nhìn thấy đúng không? Chỉ cần một câu nói dối của cậu đã làm hại thím của cậu thiếu chút nữa chết đi, nếu nó có chuyện gì không hay xảy ra thì cậu chính là đầu sỏ gây chuyện, ép người khác tự sát, cả đời cũng không trốn thoát lương tâm tự trách đâu!"
Bà ta đã nói như thế thì bọn họ cũng không tiện xin tha nữa, Lệ Bách Nhiên cúi đầu đau khổ nói: "Nói không sai! Bố, con nguyện chịu phạt, đều do con làm hại cả nhà chú không được yên bình, con tự nguyện chịu phạt."
Trương Mỹ Lan yên lặng nhìn anh hai nhà họ Lệ, bà ta là người lớn, theo như vai vế thì Lệ Bách Nhiên được coi là cháu trai của bà ta nhưng thằng nhóc này lại dây dưa không rõ với con dâu của bà ta, hại bà ta không ngóc đầu lên được trong đám bà chủ cao quý đó, không thể xả được cơn tức này thì đêm đến bà ta sẽ không thể say giấc!
Gia pháp nhà họ Lệ chính là một sợi dây mây quất lên người đến mức đau nhức, bố Lệ Bách Nhiên quật mạnh lên lưng anh ấy, Lệ Bách Nhiên cắn răng tự mình gánh chịu. Trương Mỹ Lan thấy vậy thì gương mặt lộ rõ vẻ sảng khoái, nên đánh chết thằng nhóc thối này mới phải!
Nếu Lệ Thiên Minh không nói rõ tất cả với bà ta, kêu bố Lệ Bách Nhiên tự mình dạy dỗ con trai thì bà ta thật lòng muốn xông tới tự mình tát thằng nhóc này mấy bạt tai mới hả giận!
Đánh gần vài chục cái đến khi lưng Lệ Bách Nhiên đã thấm ra máu, Trương Mỹ Lan mới che mũi miệng kêu ngừng lại. Mẹ Lệ Bách Nhiên vội vàng tiến lên đỡ con trai dậy, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng, ánh mắt nhìn Trương Mỹ Lan tràn ngập oán hận.
Trương Mỹ Lan chán ghét liếc nhìn Lệ Bách Nhiên, bà ta giả vờ thoải mái nói: "Được rồi! Lệ Bách Nhiên, từ nay về sau cậu hãy nhớ kỹ thứ không phải của mình thì đừng mơ tưởng tới. Thiên Minh là người mềm lòng, tôi cũng sẽ không gây phiền phức cho các người nữa. Nếu như có lần sau, cho dù Thiên Minh không nói cho tôi biết thì tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu!"
Vừa dứt lời, bà ta hừ lạnh một tiếng rồi nhấc chân bước ra ngoài.
Lúc này hai chân Lệ Bách Nhiên đã mềm nhũn, anh ấy quỳ sụp xuống! Ngay khi Trương Mỹ Lan bước ra khỏi cửa thì phía sau truyền đến tiếng hét sợ hãi, bà ta không khỏi khịt mũi xem thường: "Diễn trò yếu đuối này cho ai xem chứ!”
Hôm nay bà ta đến đây là muốn xả giận. Lần trước, bọn họ kết hợp với bà cụ mắng mỏ bà ta đến nỗi không thể ngẩng đầu lên được. Bà ta vẫn còn nhớ rõ mẹ của Lệ Bách Nhiên đã mang theo một đám phụ nữ quý phái để chế giễu bà ta, suýt chút nữa đã khiến bà ta muốn bùng nổ. Hiện tại sự thật đã rõ ràng, tất cả đều là do Lệ Bách Nhiên, chính tên nhóc chết tiệt này đã ngấm ngầm giở trò. Dù có thế nào, bà ta cũng không thể từ bỏ cơ hội tuyệt vời này được.
Tâm trạng của Trương Mỹ Lan rất tốt đẹp, bà ta đang định vừa ngâm nga một bài hát vừa trở về nhà thì bỗng nhiên lại nghĩ ra điều gì đó. Người làm mẹ chồng như bà ta đã lâu rồi không gặp con dâu, một ngày không mắng cô thì bà ta luôn cảm thấy có chút không thoải mái. Lúc này, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi gặp Đường Thanh Tâm.
Đường Thanh Tâm hắt hơi một cái thật to ở nhà. Lúc cô xuất viện, Lệ Thiên Minh ở nhà với cô hai ngày rồi mới rời đi. Lúc này ở trong nhà chỉ có bà Diệp làm giúp việc. Cả tòa biệt thự không có thêm người nào khác, ban ngày thì cũng không sao nhưng buổi tối lại thiếu chút hơi người.
Cô đang ngẩn ngơ trong phòng thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên. Đường Thanh Tâm giật mình, bất chợt cô nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Tôi đến rồi, Đường Thanh Tâm đâu?"
Bà Diệp biết bà ta, Lệ Thiên Minh đã nói với bà ấy vào ngày đầu tiên bà ấy đến đây. Nếu một người phụ nữ trung niên ăn mặc lộng lẫy đến đây gây rắc rối thì đó là mẹ của anh, nếu bà ấy nhìn thấy bà ta đến thì nhất định phải thông báo cho anh.
Bà Diệp bình tĩnh mời bà ta vào, cung kính gọi bà chủ. Đường Thanh Tâm nghe giọng nói bèn bước xuống từ trên tầng: "Mẹ, con đây".
Từ khi bọn họ dọn ra ngoài đến bây giờ cũng được nửa tháng rồi chưa gặp mặt nhau, thậm chí Đường Thanh Tâm còn cảm thấy hạnh phúc khi nghe thấy giọng nói của bà ta. Trương Mỹ Lan liếc cô một cái, vẻ mặt đầy chán ghét: "Cô gầy như vậy làm sao có thể sinh con được? Tôi thật không biết Thiên
Minh nghĩ như thế nào, sao không tìm mầm đậu cho cô ăn chứ!” Đường Thanh Tâm cúi đầu liếc nhìn bộ ngực có thể coi như đầy đặn của mình. Sau đó cô lại chuyển tầm mắt về phía cơ thể Trương Mỹ Lan, nhất thời cảm thấy lép vế. Quả thực, cô so với Trương Mỹ Lan còn kém xa, chỉ là phía trước lồi phía sau vểnh thì cô nhỏ hơn Trương Mỹ Lan không phải chỉ một ít.
Thấy Đường Thanh Tâm im lặng, Trương Mỹ Lan ngồi trên sô pha bực bội khi nhìn thấy quần áo cùng dáng vẻ ngoan ngoãn của cô: “Đường Thanh Tâm, cô lại đây! Không phải ở trong bệnh viện cô khóc lóc chửi bới rất dữ dội sao? Sao bây giờ lại câm thế này? Đây là nhà của cô, cô cũng không chào hỏi chút sao? Thật sự là một cái đầu gỗ mà!"
Đường Thanh Tâm bước nhỏ đi tới, cúi đầu giải thích: “Mẹ, đó là hoàn cảnh đặc biệt, con không chịu nổi mới nói như vậy. Bây giờ gặp lại mẹ, con làm sao dám nói như vậy nữa!"
“Mạnh miệng! Tháng này vào ngày mấy?"
Trương Mỹ Lan cũng không quên nhiệm vụ quan trọng này, để cô mang thai và sinh con là trách nhiệm chính. Nếu không thì cưới cô về làm gì?
Trong lòng Đường Thanh Tâm thầm than thở, Trương Mỹ Lan biết rất rõ ngày đến kỳ của cô, chỉ là ở trước mặt bà Diệp làm trò thì cô cảm thấy có chút xấu hổ. Dưới cái nhìn chăm chú của Trương Mỹ Lan, Đường Thanh Tâm thấp giọng thì thào, giọng nói giống như muỗi kêu: “Vẫn như trước đây".
“Như trước đây là sao? Tôi hỏi cô cùng Thiên Minh quan hệ khi nào? Các người dọn ra ngoài cũng đã một thời gian, cơ thể hai người đều mạnh khỏe. Thiên Minh nói cô không có vấn đề gì, chẳng lẽ cô thật sự không thể sinh con sao?"
Trương Mỹ Lan nghi ngờ nhìn cô. Lúc trước bà ta đã bị lừa bởi những tài liệu giả mạo của Đường Tuyết Mai và suýt chút nữa nghĩ rằng cô thực sự bị vô sinh. Đường Thanh Tâm tự tử phải nhập viện, bà ta đặc biệt yêu cầu bác sĩ kiểm tra cho cô. Tất nhiên là bà ta thừa dịp lúc Đường Thanh Tâm đang hôn mê và Lệ Thiên Minh không ở trong phòng để làm, lần kiểm tra đó đã chứng tỏ cô không có vấn đề gì hết.
Đường Thanh Tâm cười khổ: "Mẹ, mẹ đã quên chuyện con không thể sinh con rồi sao?" Trương Mỹ Lan hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ném báo cáo kiểm tra cho cô cũng như báo cáo của mẹ cô, cùng nhau đập xuống trước mặt cô: "Cô đừng giở trò với tôi, tôi biết hết rồi!"
"Biết cái gì vậy?”
Vẻ mặt Lệ Thiên Minh u ám đi vào. Anh bước nhanh đến bên cạnh Đường Thanh Tâm rồi ôm cô vào lòng: "Mẹ, con đã từng nói nếu không có việc gì thì mẹ đừng xen vào chuyện của bọn con. Bọn con sẽ chuyển về khi cô ấy mang thai. Nếu mẹ còn làm như vậy, áp lực của bọn con sẽ rất lớn."
Trương Mỹ Lan tức giận đến ngứa răng, đứng dậy đánh vài cái lên người Lệ Thiên Minh: “Con chỉ biết bảo vệ cô ta thôi!"
Trương Mỹ Lan hung hăng trừng mắt liếc nhìn Đường Thanh Tâm, sau đó xoay người bước ra khỏi biệt thự, bà ta còn không quên nhắc nhớ Lệ Thiên Minh: "Tên nhóc thối, tối mai nhớ trở về ăn cơm đấy!"
Đây là thỏa thuận của họ, Lệ Thiên Minh mỗi tuần sẽ trở về một lần. Trương Mỹ Lan cũng cô đơn, sau khi chồng mất, bà ta chỉ có con trai làm chỗ dựa. Cuối cùng sau khi con trai cưới vợ thì lại dọn ra ngoài sống.
Xem ra, dù giàu có thế nào thì khi gặp phải mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu cũng chỉ có một cách giải quyết, đó chính là trốn tránh!
Chỉ đành nhắm mắt làm ngơ thôi! Đường Thanh Tâm liếc nhìn người bên cạnh mình, thấy xe của anh đang đậu bên ngoài nhưng anh không mặc âu phục thì hiểu rõ anh đã
vội vàng trở về.
“Sao anh lại về vào lúc này vậy?"
Vừa hỏi cô vừa xoay người rời khỏi vòng tay của anh, Lệ Thiên Minh ho nhẹ một tiếng: “Không có gì, tôi trở về lấy tài liệu."
Lấy tài liệu? Bọn họ mới chuyển đến đây được bao lâu? Trong phòng sách không có gì ngoài sách cả, với lại trong khoảng thời gian này anh đều không mang công việc trở về nhà.
Mặc dù khó hiểu nhưng Đường Thanh Tâm cũng không hỏi gì thêm. Cô nhìn anh đi lên tầng, chẳng mấy chốc anh đã đi xuống với tay không. Thấy Đường Thanh Tâm đang theo dõi mình, Lệ Thiên Minh ho khan một tiếng để che đi sự xấu hổ của bản thân: “Tôi quên mất đã đặt ở đâu rồi."
Đường Thanh Tâm cố nén cười, nhắc nhở rằng anh nên đến công ty tìm xem. Lệ Thiên Minh gật đầu, sải bước ra khỏi cửa rồi lái xe đi thật nhanh. Người phụ nữ cười thành tiếng, Lệ Thiên Minh, anh cũng có ngày hôm nay đấy!
Không phải cô cười nhạo Lệ Thiên Minh nhưng từ khi kết hôn đến nay, người đàn ông kia hầu như không bao giờ để bản thân thất thố như vậy. Dù ở công ty hay ở nhà, lúc nào Lệ Thiên Minh cũng luôn bày ra bộ mặt cứng ngắc, thỉnh thoảng anh mới nở nụ cười nhàn nhạt nhưng không có lúc nào cô bắt kịp. Điều này khiến cô cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi sâu sắc. Nhưng hôm nay, dường như Lệ Thiên Minh đã thay đổi bản thân, anh như vậy lại khá đáng yêu! Bà Diệp thấy vậy thì chủ động giải thích: “Thưa cô, cậu chủ nói chỉ
cần mẹ cậu ấy qua đây thì phải lập tức thông báo cho cậu ấy ngay nên vừa rồi tôi đã bí mật gọi điện cho cậu chủ."
“Tại sao?" Đường Thanh Tâm khó hiểu. “Cậu chủ nói sợ mẹ cậu ấy sẽ bắt nạt cô chủ. Cậu chủ còn nói đôi khi cô chủ hay đùa giỡn, sợ cô chọc giận đến bà ấy."
Nửa câu đầu khiến Đường Thanh Tâm rất cảm động nhưng khi nghe đến nửa câu sau thì Đường Thanh Tâm lại có chút không vui. Người đàn ông độc ác này sao có thể luôn lấy việc cô khóc lóc trong bệnh viện ra nói như thế chứ?
Đường Thanh Tâm giậm mạnh chân trên sàn rồi xoay người đi lên tầng. Bà Diệp ở sau lưng nở nụ cười ngầm hiểu. Nếu Đường Thanh Tâm nhìn thấy, nhất định cô sẽ rất kinh ngạc, hóa ra bà Diệp cũng có biểu cảm khác!
Biệt thự đơn độc vốn đang rất náo nhiệt nhưng vì Trương Mỹ Lan rời đi mà lại trở về trạng thái yên tĩnh như trước, Đường Thanh Tâm cảm thấy cô đơn vô cùng. Lệ Thiên Minh không trở về nhà ăn tối, cô đang nằm trên giường một mình xem TV thì nhận được tin nhắn biên lai trên điện thoại, cô kiểm tra thì nhìn thấy tiền lương đã được thanh toán.
Được nhận lương mà không cần đi làm, có lẽ đây là ưu điểm duy nhất khi làm vợ tổng giám đốc nhỉ?
Ngày tháng thoải mái luôn ngắn ngủi, khóe mắt cô nhìn tới bản thỏa thuận trong ngăn kéo đầu giường. Đây mới chính là điểm nhấn trong cuộc sống sau này của cô