Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc
Chương 19 : Gian Tình
“Anh hai, các người cũng đi đi, em ở đây trông chừng cho!" Hơi thở lạnh lùng của anh tản ra xung quanh khiến mấy người nhà họ Lệ không chịu nổi phải lui về sau mấy bước.
Lệ Bách Nhiên là con cháu nhỏ nhất của nhà họ Lệ, trước kia nhận được sự yêu thương của tất cả mọi người, bây giờ gây họa nên không ai dám thiên vị anh ấy. Anh hai nhà họ Lệ tầm bốn mươi tuổi mới có đứa con quý này, bây giờ con trai gây họa, dây dưa không rõ với thím út của mình khiến người ta suýt chết. Lần này thì hay rồi, với tính cách của Lệ Thiên Minh, nhất định sẽ tìm mình gây phiền phức.
Cũng may Đường Thanh Tâm không sao, chỉ mất máu quá nhiều nên cần nghỉ ngơi cho khỏe lại mà thôi. Nhìn gương mặt tái nhợt như trẻ con của người phụ nữ đang nằm trên giường, trong lòng Lệ Thiên Minh vô cùng suy sụp.
Nhớ đến những lời cô đã nói, tại sao mình lại không đi điều tra một chút để tìm hiểu cho rõ chứ? Không ngờ cô lại cương liệt như vậy, kể từ khi cô gả vào nhà anh, cho dù mẹ có làm khó dễ thế nào thì cô vẫn im lặng tiếp thu. Trước nay anh vẫn luôn cho rằng Đường Thanh Tâm có tính cách nhẫn nhục chịu đựng, một đứa trẻ lớn lên trong loại gia đình đó thì không thể nào có tính tình cứng rắn như cô được.
Lệ Thiên Minh ngồi bên giường đánh giá cô, trước nay anh chưa từng có loại cảm giác này. Bởi vì một người mà căng thẳng lo lắng, khi nhìn thấy vết máu trên cổ tay cô, anh hoàn toàn luống cuống.
Lệ Thiên Minh khẽ đưa ngón tay ra vuốt ve má cô, làn da trắng trẻo trơn bóng, lần đầu tiên trong đầu anh cảm thấy mình bị ràng buộc.
Cách một tấm kính thủy tinh, Đường Tuyết Mai nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức phát cáu, tức giận đến mức giậm chân. Kể từ khi cô ta bị Lệ Thiên Minh đuổi ra khỏi nhà thì cứ ở mãi bên ngoài theo dõi bọn họ, nhìn thấy cả người Đường Thanh Tâm toàn đầy máu được ôm ra, nhìn thấy Lệ Bách Nhiên bị đánh, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Lệ Thiên Minh. Bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ vô cùng... thâm tình của Lệ Thiên Minh như vậy.
Đường Tuyết Mai có cảm giác nếu như cô ta muốn leo lên giường người đàn ông này thì càng khó khăn hơn so với suy nghĩ trước kia. Tuy nhiên loại phụ nữ như Đường Thanh Tâm mà cũng có thể làm được thì cô ta không có lý do gì không làm được cả, huống chi Đường Thanh Tâm và Lệ Bách Nhiên cứ dây dưa không rõ, còn cô ta thì vẫn luôn là một cô gái trong sạch đó!
Đường Tuyết Mai hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên chút ánh sáng. Sau khi cô ta đi ra khỏi bệnh viện thì ngoắc ngoắc tay về phía sau lưng, đột nhiên trong bóng tối có một người vọt đến.
Mấy ngày gần đây, người của thành phố Hải Phòng đã bị những tin tức lá cải làm phát điên cả rồi. Nếu như không phải thuộc dạng tin tức khiến người khác thản thốt thì bọn họ sẽ không muốn xem nữa. Tuy nhiên, nếu như là tin tức liên quan đến nhà họ Lệ thì bọn họ
nhất định sẽ không từ chối.
Ngay xế chiều ngày hôm đó, trên tất cả các phương tiện thông tin đại chúng đều tràn ngập tin tức về Đường Thanh Tâm và Lệ Bách Nhiên. Ngày xưa khi hai người họ yêu nhau cũng không hề thiếu những tấm ảnh chụp chung, bây giờ tất cả đều bị moi ra, cộng thêm những hình ảnh ôm hôn kích tình trong xe mờ mờ ảo ảo khiến mọi người trợn mắt hốc mồm.
Đường Tuyết Mai nhìn những bình luận trên mạng thì nở một nụ cười thật tươi.
“Tổng giám đốc của tôi vừa đẹp trai lại vừa có tiền, tại sao lại cưới loại người này làm hạ thấp chất lượng cuộc sống của mình xuống thế nhỉ?"
“Đường Thanh Tâm chính là một đứa xảo trá, ăn trong chén mà nhòm trong nồi!"
“Sao nhà họ Lê lại không cương quyết hơn một chút nhỉ? Giả vờ tự sát, sau khi được cứu sống rồi thì sẽ được tha thứ à?"
“Đáng thương cho Lệ Thiên Minh!” Đường Tuyết Mai bật cười, đây là lần đầu tiên cô ta vui vẻ như thế, xem ra các bạn trên mạng rất thích những tin tức kiểu này.
Đột nhiên cô ta rất muốn biết hôm Đường Thanh Tâm xuất viện, chắc sẽ không có ai cầm trứng thổi ném vào mặt cô đấy chứ?
Hình như chú ý này cũng rất tốt nhỉ!
Đường Thanh Tâm không ngờ bản thân mình tự sát không chỉ đổi được sự đau lòng của Lệ Thiên Minh mà còn bị quần chúng trên mạng chửi rủa. Cho dù ở trong bệnh viện, những nhân viên y tế lướt web trong thời gian nhàn rỗi, khi nhìn thấy những tin tức này rồi thì ánh mắt nhìn Đường Thanh Tâm cũng có chút khác biệt.
Lúc tỉnh lại, Đường Thanh Tâm nhìn thấy gương mặt to lớn của Lệ Thiên Minh trước mắt mình thì hoảng sợ hết cả hồn. Đợi đến sau khi nhìn rõ lại, ánh mắt cô hơi lóe lên chút kinh ngạc.
Trước nay Lệ Thiên Minh luôn chú trọng hình tượng của mình, thế nhưng hôm nay lại tựa vào bên giường cô mà ngủ, cả gương mặt tiều tụy hẳn ra, tóc tai cũng rối bời.
Đường Thanh Tâm hơi xê dịch cơ thể một chút, thế nhưng lại vô tình đánh thức người đàn ông. Lệ Thiên Minh mở mắt ra, lúc này cô mới nhìn thấy đôi mắt anh đỏ bừng lên giống như đã mấy ngày rồi không nghỉ ngơi đủ vậy.
Thấy Đường Thanh Tâm nhìn mình, Lệ Thiên Minh đứng dậy, vạt áo sơ mi lộ ra, cả người tràn đầy mùi vị đẹp trai chán chường. Đường Thanh Tâm cảm thấy mình thật may mắn, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một người có giá trị nhan sắc cao như anh. Trong công ty, mọi người ai nấy đều sợ Lệ Thiên Minh, trước nay anh cũng luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc trước mặt cô, thế nhưng không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của anh.
“Có đỡ hơn chút nào không?"
Âm thanh lạnh lùng trong trẻo như thường lệ, chỉ là hôm nay lại nhẹ nhàng hơn một chút. Đường Thanh Tâm nâng tay lên, nhìn thấy một mảnh vải quấn ngang tay mình thì mới ý thức được mình đang làm gì.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh nữa, trong lòng người phụ nữ thầm dâng lên cảm giác tức giận. Bọn họ châm ngòi ép cô tự sát, bây giờ anh làm thế là đang diễn trò trước mặt cô sao?
"Lệ Thiên Minh, anh muốn như thế nào thì dứt khoát giải quyết một lần đi. Tránh cứ để ba ngày hai bữa tôi phải đến bệnh viện, anh cũng phiền mà tôi cũng mệt".
Cả người Lệ Thiên Minh ngẩn ra, sau đó lại cười khổ: "Cô cũng đã tự sát rồi, tôi còn có thể làm gì nữa chứ? Nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi sẽ trở lại thăm cô sau."
Vừa dứt lời, anh đã bước ra ngoài. Trước khi đi, anh vô tình nhìn thấy mình trong gương bèn chán ghét liếc mắt một cái, khó trách Đường Thanh Tâm cũng không muốn nhìn anh, hình tượng này thật sự gai mắt quá mà.
Sau khi Lệ Thiên Minh sửa soạn lại một chút thì ra khỏi bệnh viện, vừa mới đi tới cửa đã bị một đám người vây quanh.
“Tổng giám đốc, anh cảm thấy thế nào đối với tin đồn giữa Đường Thanh Tâm và Lệ Bách Nhiên? Một người là vợ anh, một người là cháu anh, tin đồn giữa hai người họ có khiến anh cân nhắc lại cuộc hôn nhân của mình một lần nữa không?"
“Đường Thanh Tâm tự sát là bởi vì tổng giám đốc anh đã cướp người yêu của người khác, chia rẽ cô ấy và Lệ Bách Nhiên đúng không?"
“Đối với chuyện ôm hôn trong xe, xin hỏi tổng giám đốc định xử lý như thế nào?"
Lệ Thiên Minh nhìn đoàn người ồn ào trước mắt mình, nhất thời lâm vào im lặng. Cảm thấy thế nào à? Đương nhiên là đứng nhìn rồi!
Trong lòng thầm dâng lên chút tức giận, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ bình thản. Những chuyện liên quan đến Đường Thanh Tâm và cuộc hôn nhân cùng với cô, đó đều là chuyện riêng của bọn họ, chưa đến phiên đám người này quan tâm.
“Quan hệ giữa người và người rất kỳ diệu, mặc dù Đường Thanh Tâm có qua lại với cậu ta nhưng cuối cùng lại là vợ của Lệ Thiên Minh tôi. Tôi chỉ có thể nói cô ấy chắc chắn là con dâu của nhà họ Lệ, còn việc xử lý như thế nào, tôi nghĩ đây không phải là vấn đề mà mọi người nên quan tâm".
Lệ Thiên Minh gật đầu với mọi người, sau đó phá giải vòng vây đi ra, mãi đến trước khi lên đường còn không quên quay cửa kính xe xuống: "Đúng rồi, nhắc nhở mọi người một chút, đừng đi quấy rầy vợ tôi, nếu không..."
Nửa câu sau anh không nói tiếp, Lệ Thiên Minh chỉ để lại một nụ cười sâu xa rồi rời đi. Mọi người đứng yên tại chỗ, rối rắm suy nghĩ lại ẩn ý trong lời nói của anh.
Mặc dù thật sự rất tò mò không biết Đường Thanh Tâm sẽ trả lời như thế nào, nhưng mà không người nào dám đi vào tìm phiền phức cả, dù sao cũng không ai dám bước ra đối nghịch với Lệ Thiên Minh.
Đường Thanh Tâm nằm trên giường bệnh, xung quanh là các nhân viên y tế đang kiểm tra và chăm sóc cho cô. Mặc dù là nhân vật chính của vụ bê bối này nhưng cô không hề bị kỳ thị, những người trực ban cũng không dám chế nhạo cô mà cố gắng cung cấp một hoàn cảnh tốt nhất cho Đường Thanh Tâm.
Đường Tuyết Mai ở nhà đứng ngồi không yên, lại thêm Đường Quốc Cường đang bận bịu công việc nên cô ta có thể tùy ý đi lại.
Cô ta đến bệnh viện, nhìn thấy Đường Thanh Tâm đang ngồi ngẩn người trên giường thì đẩy cửa bước vào: "Đường Thanh Tâm, cô còn chưa chết nữa à? Hôm đó thấy cả người cô máu me tùm lum, tôi còn tưởng cả đời này không thể gặp cô nữa chứ."
Vừa mở miệng ra, Đường Tuyết Mai đã mắng chửi cô.
Đường Thanh Tâm nhíu mày, cô cười lạnh: “Cô chưa chết thì sao tôi cam lòng chết được? Ngại quá, để cô thất vọng rồi, chuyện cô muốn trở thành vợ của Lệ Thiên Minh, e là không thể được đâu".
“Đường Thanh Tâm, cô đừng có đắc ý! Bây giờ dân mạng đều chửi bới cô, mắng mỏ cô, cô thử ra khỏi cửa là biết mùi lợi hại liền. Để tôi xem thử cô gặp người khác như thế nào."
Vẻ mặt Đường Tuyết Mai trở nên hung ác, cô ta không tin Đường Thanh Tâm có thể yên ổn ra ngoài. Bị chọi trứng gà là việc nhỏ, bị người hâm mộ của Lệ Thiên Minh xếp hàng chửi rủa, nhục mạ thì như vậy mới xứng với Đường Thanh Tâm.
Đường Thanh Tâm liếc nhìn cô ta, vẻ mặt tràn đầy sự trào phúng: “Đường Tuyết Mai, nếu tôi là cô thì tôi đã sớm đi ra ngoài rồi. Dù sao chúng ta cũng là chị em, tuy tôi không muốn thừa nhận thân phận đứa con ngoài giá thú của cô nhưng cô cũng mang danh là cô cả nhà họ Đường, lúc đó làm phiền cô thì sẽ không tốt cho lắm. Dù sao thì tôi có người chống lưng, còn cô thì không".
Chưa từng có người nào ăn nói với Đường Tuyết Mai như vậy, cô ta là ngọc nữ thuần khiết trong mắt cánh đàn ông chứ không giống như Đường Thanh Tâm, luôn lạnh lùng, tỏ vẻ như mình cao giá lắm. Thế nhưng, bây giờ Đường Thanh Tâm lại dám móc ngoáy cô ta là người không ai thèm!
Cô ta thò tay nắm tóc Đường Thanh Tâm, Đường Tuyết Mai cố gắng hết sức, hận không thể kéo trụi tóc của cô. Đường Thanh Tâm vừa tỉnh lại sao có thể là đối thủ của cô ta được, thế là cô bị Đường Tuyết Mai kéo ngã xuống giường, cả người nằm trên mặt đất. Cô không dám động đậy, sợ vết thương bị nứt ra.
“Mọi người đến đây coi thứ đê tiện này này! Đã có chồng rồi mà còn đi quyến rũ cháu trai mình, sau khi bị bắt tại trận còn cố ý vờ vịt tự sát để chứng tỏ trong sạch" Đường Tuyết Mai cao giọng kêu lên khiến mọi người xung quanh phòng bệnh chú ý, bọn họ đều lần lượt thò đầu vào trong xem.
Đường Tuyết Mai nắm tóc buộc Đường Thanh Tâm ngẩng đầu lên, Đường Thanh Tâm nhìn dáng vẻ kích động đến mức hưng phấn của cô ta thì cảm thấy vô lực.
Những người xung quanh đều đứng đó chỉ trỏ, còn cô lại không thể phản kháng được, nhân viên y tế đang định tiến lên thì Đường Tuyết Mai chợt la lên: "Mấy người hộ lý kia, sao lại dung túng cho đứa phá hoại gia đình người khác như vậy chứ. Mấy người chính là đồng lõa, cô ta có chồng rồi mà lại lưu luyến tình cảm với cháu trai của mình, nếu ở thời cổ đại thì bị dìm lồng heo là cái chắc!”
Đường Tuyết Mai lớn tiếng nói tựa như một người đi minh oan, đám người xung quanh nghe vậy đều bàn tán xôn xao. Có người nhận ra cô là Đường Thanh Tâm, thế là bèn châu đầu vào xì xào, trong phút chốc cửa phòng bệnh đầy ắp người, không ai nghe thấy tiếng la của y tá cả.
Đường Thanh Tâm thừa lúc nhiều người, lại thêm Đường Tuyết Mai đang hưng phấn không thể kiềm chế được, cô đột ngột đứng bật dậy đẩy ngã cô ta, sau đó dùng sức nhéo mạnh vào đùi của mình, cố nặn ra hai hàng nước mắt, vừa than thở vừa khóc lóc nói.
“Em và Lệ Bách Nhiên chung sống hòa thuận, khi ấy bọn em đã quen nhau nhiều năm nhưng cũng bởi vì chị, chị và bố nói rằng công ty không ổn, muốn bắt em đi gán nợ nên bèn bán em cho Lệ Thiên Minh với số tiền hơn ba mươi lăm tỷ đồng. Em và Lệ Bách Nhiên bị các người chia rẽ, các người thật ác độc!”
Từ xưa đến nay, mọi người đều tỏ ra xem thường với những người bán con gái cầu vinh hoa. Giờ nghe Đường Thanh Tâm khóc lóc kể lể, lại thêm gương mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của cô, so với gương mặt hồng hào của Đường Tuyết Mai thì đám đông có xu hướng nghiêng về phía Đường Thanh Tâm hơn.
“Cô nói dối!” Đường Tuyết Mai la lên.
Đường Thanh Tâm hừ lạnh một tiếng: “Chị dám nói không phải à? Mấy bộ quần áo mà chị mặc là lấy từ tiền bán em đấy. Hơn nữa, chuyện em và Lệ Bách Nhiên là có người ác ý bịa ra, em rất oan uổng. Lệ Thiên Minh là người đàn ông ưu tú như thế, luôn luôn che chở cho em, sao em có thể lén anh ấy mà qua lại với Lệ Bách Nhiên được chứ? Em cũng không bị mù mà, chính là các người bịa chuyện ác ý sau lưng, ngay cả Lệ Bách Nhiên cũng thừa nhận rồi. Chỉ tội cho em, muốn dùng cái chết để bày tỏ sự trong sạch nhưng ông trời lại không cho em toại nguyện".
"Đường Tuyết Mai, chị thật là ác độc! Chị là người muốn quyến rũ chồng của em, vậy mà lại quay sang cắn ngược lại em một cái, đến
mắng em này nọ, chị muốn em công khai video trong quán rượu không? Để mọi người thấy chị khỏa thân rồi cố ý quyến rũ chồng của em như thế nào?” Đường Thanh Tâm vừa dứt lời, sắc mặt Đường Tuyết Mai đã trở nên tái nhợt, cô ta không ngờ đến chuyện này, sao cô ta lại quên mất mình bị Đường Thanh Tâm bắt chẹt gần hai tỷ cơ chứ?
“Đồ khốn khiếp! Rõ ràng là cô nói cho tôi biết Lệ Thiên Minh sẽ xuất hiện trong khách sạn đó mà!”
“À, hóa ra là khách sạn."
Mọi người cũng hiểu ra, có người còn lấy điện thoại ra quay phim, chụp hình lại.
Đường Tuyết Mai hoảng hồn ngồi yên tại chỗ, hận không thể tự tát mình hai bạt tay. Đường Thanh Tâm che tay lại, nức nở nói: "Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào nguyện ý dâng chồng mình cho người khác cơ chứ? Đường Tuyết Mai, chị hận em cũng không sao nhưng cũng đừng giày xéo em như thế. Lệ Thiên Minh là em rể của chị, sao chị lại..."
“Đúng là không biết xấu hổ mà! Ai đó đuổi người phụ nữ này ra giùm đi, đối xử như thế với em gái mình, không biết nhân tính giấu đi đâu nữa!" Một bác gái nhảy ra nắm ống tay áo của Đường Tuyết Mai kéo cô ta ra ngoài.
Bây giờ, người vây xem hận nhất là kẻ thứ ba hủy hoại gia đình người khác. Dù Đường Tuyết Mai chưa thực hiện được âm mưu của mình nhưng loại hành vi này cũng đủ khiến người khác hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Mấy bác gái trong phòng bệnh hợp lực đuổi Đường Tuyết Mai ra ngoài, Đường Thanh Tâm khóc không thành tiếng, có một phần là cảm xúc trong lòng cô, thế là Đường Thanh Tâm bèn mượn cơ hội này khóc một hồi, cô cảm giác mình thật sự rất uất ức.
Chuyện Đường Tuyết Mai làm loạn phòng bệnh bị người ta tung lên mạng, phóng viên đang đứng ở ngoài hóng hớt tin tức, vì thế trên mạng lập tức xuất hiện nhiều bài viết giúp Đường Thanh Tâm lấy lại trong sạch.
“Người vô liêm sỉ nhất lịch sử, quyến rũ em rể không thành nên sinh lòng hãm hại."
“Tình yêu thuần khiết bị phá hoại, chuyện xưa không muốn người biết của người phụ nữ si tình"
“Tình sử của cô hai nhà họ Đường với hai người đàn ông nhà họ Lệ."
Lệ Thiên Minh nhìn thấy những tiêu đề này thì không khỏi nở nụ cười, nhất là lúc Đường Thanh Tâm khóc lóc kể lể, anh cảm thấy hành động của người phụ nữ này đáng gờm thật.
Đường Thanh Tâm ở trong phòng bệnh thở phào một hơi, khó khăn lắm mới tiễn mấy bác gái kia ra khỏi phòng bệnh, rốt cuộc cô cũng có thể nghỉ ngơi rồi. Mắt cô đỏ hoe do khóc lóc cả buổi trời, nhưng bù lại Đường Thanh Tâm thấy thoải mái khi mấy người xung quanh đã hiểu ra.
Lúc Lệ Thiên Minh đến thì nhìn thấy cô đang ngồi một mình trên giường, lấy gương vừa soi vừa dùng khăn nóng xoa mắt, anh lập tức cười nhẹ một tiếng. Đường Thanh Tâm nghe thấy thì dùng ánh mắt lườm anh, tức giận nói: “Nếu anh tới chế giễu thì miễn đi, tôi biết bây giờ mình đã trở thành tâm điểm của mấy bình luận trên mạng rồi."
Lệ Thiên Minh đặt đồ ăn lên tủ đầu giường, mùi thơm thoang thoảng của cơm ngon khiến bụng đói của Đường Thanh Tâm lập tức kêu gào.
“Ăn đi, khóc lâu như vậy sẽ khiến cơ thể mệt đấy" Đường Thanh Tâm bỏ khăn nóng xuống chuẩn bị ăn cơm, nhưng câu nói tiếp sau đó của Lệ Thiên Minh khiến cô suýt chút nữa lại phun hết đồ ăn ra ngoài, cả người không ổn.