Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Mô Tả:

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc

Chương 18 : Không Dễ Ra Vào

"Sao, có thể hôn Lệ Bách Nhiên ở trong xe mà nhìn thấy tôi lại đề phòng như vậy à?" 

Rõ ràng rất quan tâm cô, nhưng lời nói ra lại không thể khống chế được mà chế nhạo cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Thanh Tâm vô cùng tái nhợt, nghe anh nói như vậy, cô bèn thở dài một tiếng: "Tôi bị ép buộc, kể từ giây phút gả cho anh, tôi chưa từng muốn gặp lại anh ấy. Lệ Thiên Minh, rốt cuộc anh muốn tôi phải thế nào? Là anh sắp xếp cho Lệ Bách Nhiên gặp tôi, bây giờ lại tới trách tôi sao?" 

Không biết Đường Thanh Tâm lấy can đảm từ đâu ra, lập tức lên giọng, cơn tức giận dâng lên khiến cô không ngừng thở dốc, Lệ Thiên Minh thấy cô xù lông thì không khỏi buồn cười. 

"Đường Thanh Tâm, cho dù tôi sắp xếp cho cô đi gặp mặt thì cũng không có nghĩa là tôi để cho cô và cậu ta hẹn hò". 

"Tôi lặp lại lần nữa, tôi không có ý định đó với anh ấy. Anh muốn nghĩ như thế nào thì tùy anh, bây giờ mời anh ra ngoài, tôi cần nghỉ 

ngơi." 

Nói xong, Đường Thanh Tâm bịt kín chăn tính đi ngủ, hoàn toàn không muốn gặp lại anh. Lệ Thiên Minh không ngờ khi cô gái trông có vẻ nhu nhược này tức giận lại dũng cảm đến vậy. 

Giọng nói Lệ Thiên Minh cách tấm chăn truyền vào: "Đường Thanh Tâm, lần này tôi tạm thời bỏ qua cho cô, nếu lại có lần sau thì có lẽ cô sẽ không thể bước chân vào cửa nhà họ Lệ được nữa". 

Dứt lời, người đàn ông đứng dậy rời đi, sau đó kêu một người giúp việc ở lại trông chừng ở bên ngoài. 

Đường Thanh Tâm đợi rất lâu, cho đến khi nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động nào mới kéo chăn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn. Lúc này, nhìn thấy bên ngoài thật sự không còn ai mới thở ra một hơi. 

"Lệ Thiên Minh, Lệ Bách Nhiên, Đường Thanh Tâm tôi không có tiền nhưng cũng không thể bị các anh sỉ nhục như vậy!" Đường Thanh Tâm suy nghĩ trong lòng, khóe mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng, sinh con sao? Cô không muốn! 

Ở trong bệnh viện một tuần cũng đến lúc nên xuất viện, Trương Mỹ Lan chỉ sợ cô chạy, vì thế bèn kêu má Hoa, tài xế và một người giúp việc nữa cùng đi đón cô. Trong xe, má Hoa nhìn sắc mặt Đường Thanh Tâm dần dần có 

chút huyết sắc thì dáng vẻ muốn nói lại thôi. 

Đường Thanh Tâm nhìn chung quanh, thắc mắc hỏi: "Má Hoa, nơi này là cửa sau mà?" "Cô chủ, cửa trước có rất nhiều phóng viên, cậu chủ dặn phải tránh bọn họ nên chúng ta đi cửa sau". 

Phóng viên? Đường Thanh Tâm ở một tuần nên đã sắp quên mất chuyện này. Bây giờ, nghe má Hoa nhắc tới mới nhớ ra chắc là bởi vì những tấm hình kia. 

Tài xế đi ra từ cửa sau phóng nhanh về nhà, trên đường Đường Thanh Tâm nghĩ thầm sau khi về nhà nhất định sẽ bị Trương Mỹ Lan gây khó dễ. 

Chuyện gì đến cũng sẽ đến, không sao, cùng lắm thì bị bà ta mắng, bị bà ta chế nhạo mà thôi. 

 

Chuyện đã tới nước này, Đường Thanh Tâm không còn gì để sợ, để cho bà ta mắng đôi câu là được. 

Cửa khu nhà cấp cao mở ra, nhìn kiến trúc uy nghiêm của căn nhà này, Đường Thanh Tâm cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. 

Mới vừa vào cửa đã nghe thấy một tiếng cười sang sảng, Trương Mỹ Lan cười không hề có hình tượng, chẳng lẽ là gặp phải chuyện gì tốt sao? 

Đường Thanh Tâm sinh lòng nghi ngờ, mới vừa nhấc chân bước vào đã nhìn thấy Đường Tuyết Mai ngồi trên ghế sô pha tươi cười nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ giễu cợt và đắc ý. 

"Mẹ." 

Đường Thanh Tâm hời hợt gọi một tiếng, sắc mặt Trương Mỹ Lan lập tức thay đổi, tốc độ còn nhanh hơn diễn viên chuyên nghiệp trên sân khấu. 

"Tôi không nhận nổi, cô nhanh thu dọn đồ đạc đi. Thiên Minh nói hai người sẽ dời đến một biệt thự khác, đỡ phải nhìn chướng mắt! Sau này tôi sẽ không thường đến thăm cô, cô mang mấy món canh bổ này đi luôn đi!" 

Bà ta chỉ về phía má Hoa, lúc này Đường Thanh Tâm mới nhìn thấy một chiếc hộp lớn trên bàn sau lưng má Hoa, bên trong đều đựng canh bổ để sinh con mà bà cụ lấy được từ trong bệnh viện. 

Đường Thanh Tâm không từ chối, Lệ Thiên Minh làm như vậy cũng là vì để tránh cho mẹ chồng nàng dâu tranh chấp, đây cũng coi như là cách bảo vệ Đường Thanh Tâm trá hình. 

 
 

"Bác Lan, Thanh Tâm nhà con còn nhỏ không hiểu chuyện, gây ra chuyện như vậy, nhà chúng con cũng thấy ngại. Bố con bận việc công trình không có cách nào tới gặp mặt nói xin lỗi được cho nên con mới tới đây, thật là ngại quá". 

Đường Tuyết Mai hào phóng đoan trang, hôm nay cố ý mặc đầm cao cổ hoa nhí, còn búi tóc cao trông có vẻ nhẹ nhàng sạch sẽ động lòng người. 

Đường Thanh Tâm nghe thấy lời này thì không khỏi cười nhạo, tức giận bật người đáp lại: "Đường Tuyết Mai, cô tận mắt nhìn thấy tôi đã làm sai điều gì sao? Bị người cưỡng hôn cũng là lỗi của tôi à?" 

Đường Tuyết Mai bất đắc dĩ nhìn cô, vẻ mặt vô cùng đau khổ khiến cho Đường Thanh Tâm cảm thấy rất buồn nôn. Trương Mỹ Lan mở miệng quát lớn: "Chị cô đã tới nói xin lỗi mà cô còn không biết lỗi sao? Tất cả mọi người ở thành phố Hải Phòng đang bàn tán về nhà họ Lệ chúng tôi, mặt mũi của tôi cũng bị cô làm mất hết rồi!" 

"Vậy sao mẹ không đi tìm Lệ Bách Nhiên đi, là anh ấy trêu chọc con mà!" 

"Đủ rồi!" 

Một giọng nam lạnh lùng từ phía sau truyền đến, Lệ Thiên Minh đứng ở trước cửa nhìn mấy người phụ nữ này cãi vả thì đau đầu không dứt. 

 

Trương Mỹ Lan nhìn thấy con trai về thì vội vàng muốn khóc lóc kể lể, không ngờ người đàn ông quét đôi mắt như dao qua, bà ta bị dọa cho sợ đến mức lập tức im miệng. 

Đường Tuyết Mai mê trai nhìn anh, người đàn ông ở trước mặt có dáng vẻ rất anh tuấn, bộ tây trang màu đen càng tôn lên dáng người anh giống như hạc giữa bầy gà, chỉ đứng ở đó cũng là một bức tranh. 

"Anh Minh, tôi là chị của Thanh Tâm, tôi..." 

"Ra ngoài!" 

Lệ Thiên Minh nhớ cô ta, chẳng phải đây là người mà lần trước khi Đường Thanh Tâm bị bán với giá 35 tỷ đã mơ tưởng trèo lên giường của anh đó sao! 

Đường Tuyết Mai cho rằng mình nghe lầm, Trương Mỹ Lan cũng ngạc nhiên nhìn anh. Lệ Thiên Minh khẽ mở đôi môi mỏng, lặp lại: "Tôi đã nói rồi! Nơi này là nhà họ Lệ, không phải ai cũng có thể ra vào được, lần trước cô Mai có ý đồ leo lên giường của tôi, quên nhanh như vậy sao?" 

"Má Hoa. Đuổi cô ta ra!" 

Anh không hề nể mặt kêu má Hoa đuổi cô ta đi, lời nói của Lệ Thiên Minh khiến cho Trương Mỹ Lan phải suy nghĩ. Cô gái này muốn trèo lên giường con trai bà ta, đều là con gái nhà họ Đường, bà ta còn tưởng rằng sẽ có khác biệt chứ! 

Ấn tượng gặp mặt vừa rồi giảm đi vài phần, lần này Đường Tuyết Mai dùng hết tất cả vốn liếng, vất vả lắm mới khiến cho Trương Mỹ Lan thay đổi cái nhìn nhưng không ngờ tức khắc bị đánh trở về nguyên hình, kết cuộc như vậy là điều cô ta không hề nghĩ tới. 

Đường Tuyết Mai bị hai người giúp việc vác lên đuổi ra ngoài, lúc đi qua bên cạnh Đường Thanh Tâm còn hung hăng trợn mắt nhìn cô. Đường Thanh Tâm nhìn lại cô ta bằng ánh mắt châm chọc, muốn leo lên giường Lệ Thiên Minh thì cũng phải xem mình có bản lĩnh đó không. 

"Mẹ, lát nữa bọn con sẽ dọn đi, mẹ và bà nội ở nhà đừng tùy tiện gặp mấy người có ý đồ xấu kia, mỗi tuần bọn con sẽ về thăm mẹ một lần." 

Lệ Thiên Minh dặn dò mẹ đơn giản mấy câu, sau đó quay đầu lại ra hiệu má Hoa giúp bọn anh dọn dẹp hành lý, lúc này mới bắt tay vào 

chuẩn bị dọn nhà. 

Đường Thanh Tâm đi theo lên lầu, Trương Mỹ Lan nhìn bóng lưng của cô, trong đôi mắt bà ta thoáng hiện lên vẻ tàn độc, cứ như vậy dọn đi thì dễ dàng cho con nhỏ yêu tinh này quá! 

Bây giờ càng ngày càng không được, còn dám to tiếng mạnh miệng với bà ta, ngay cả bà cụ cũng không muốn gặp cô. Đợi sau khi cô sinh con xong, bà ta nhất định phải kêu Thiên Minh ly hôn với cô! 

Trương Mỹ Lan có một ngàn điều không thích người con dâu này, dẫn đến người nhà họ Đường cũng kém một bậc ở trước mặt bà ta. Bây giờ nhìn thấy Đường Thanh Tâm dọn đi, suy nghĩ đầu tiên của bà ta chính là con nhỏ ti tiện này đã thoát khỏi sự khống chế của bà ta, chắc chắn đang lén cười ở trong phòng rồi! Lúc Đường Thanh Tâm xuống lầu lại nhìn thấy một ánh mắt u oán, vừa nhìn thấy thế, da đầu cô cũng bùng nổ lên. 

Trương Mỹ Lan đứng dậy luyến tiếc nhìn Lệ Thiên Minh: "Thiên Minh, nhất định phải dọn đi sao? Trong nhà trống vắng chỉ có hai người là mẹ với bà nội con..."

Lệ Thiên Minh liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, như đang muốn nhìn thấy một chút vui mừng trên khuôn mặt của cô, thế nhưng lại không có. 

Thấy anh không lên tiếng nói lời nào, Trương Mỹ Lan hung hăng liếc nhìn Đường Thanh Tâm rồi cảnh cáo cô: "Tôi nói cho cô biết! Nếu cô dám làm loạn thì cho dù hai đứa chuyển đến đâu tôi cũng sẽ dạy dỗ cô!" 

Đường Thanh Tâm ra vẻ ngoan ngoãn gật đầu khiến Trương Mỹ Lan cảm thấy mình vừa đấm vào cục bông. Bà ta ghét nhất là dáng vẻ này của cô, vẻ mặt hèn mọn của cô thật sự khiến người ta rất khó chiu. 

Lệ Thiên Minh gật đầu với Trương Mỹ Lan rồi đưa Đường Thanh Tâm bước ra ngoài. Lần này nhà mới là một căn biệt thự có diện tích nhỏ, so với biệt thự chính thì biệt thự này chật hơn nhiều, tầm bốn trăm mét vuông, trên dưới ba tầng, có nhà để xe riêng biệt. 

Đường Thanh Tâm đứng ở trước biệt thự hít sâu một hơi, tuy rằng không lớn bằng biệt thự chính nhưng lúc này mới nhìn giống như dáng vẻ của một căn nhà. Tuy nhiên, nghe ý tứ của Lệ Thiên Minh thì hai người họ chỉ ở đây ba tháng, sợ là muốn dùng ba tháng này để cô có thai rồi lại chuyển về? 

"Đi vào đi!" 

Lệ Thiên Minh mở cửa trước, dẫn cô đi vào. 

Đường Thanh Tâm nhìn vào bên trong một chút, rất sạch sẽ, có vẻ đã có người dọn dẹp từ trước. Một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đứng ở một bên khi nhìn thấy Lệ Thiên Minh thì cung kính cúi đầu: "Cậu Minh, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ". 

"Đây là bà Diệp, quản gia ở đây, có chuyện gì thì cứ nói với bà ấy". 

Lệ Thiên Minh quay sang căn dặn bà Diệp: "Đây là cô chủ, sẽ ở đây tịnh dưỡng trong khoảng thời gian này, bà phải chăm sóc cô ấy thật tốt". 

Bà Diệp đáp lại một tiếng, cầm lấy hành lý trong tay Đường Thanh Tâm rồi đưa cô lên phòng ngủ trên lầu. 

Tổng cộng có bốn phòng trong dãy này, Đường Thanh Tâm nhìn từng phòng một, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ. 

Lệ Thiên Minh thật sự rất độc ác, toàn bộ lầu hai của biệt thự, ngoại trừ phòng ngủ của bọn họ có một chiếc giường lớn không tưởng tượng nổi thì những phòng khách còn lại đều không có giường? 

Anh muốn sống mơ màng trên cái giường này sao? 

"Ở đây chỉ có một cái giường thôi sao?" 

Đường Thanh Tâm không nhịn được đặt câu hỏi, bà Diệp vẫn giữ ánh mắt chăm chú như cũ khiến Đường Thanh Tâm cảm thấy hơi sợ 

hãi. Bà ấy như vậy rất giống như một người máy vô hồn. "Phòng của người giúp việc ở dưới lầu có một cái giường, là phòng của tôi." 

Bà Diệp giải thích nói. 

Đường Thanh Tâm thì che ngực lại, cô cảm thấy trong lòng vô cùng đè nén, vừa nghĩ đến việc phải sống chung dưới một mái nhà với bà ấy trong ba tháng tới, lúc nào cũng bị bà ấy theo dõi thì cô đã cảm thấy khó thở rồi. 

 

So với sự lạnh lùng của bà Diệp, cô vẫn cảm thấy Trương Mỹ Lan đáng yêu hơn nhiều. Mặc dù lần nào cũng động một chút là bà ta lại mắng mỏ, tức giận với mình nhưng vẫn có cảm giác của người sống, không giống như bà Diệp lạnh lùng như vậy. 

Đặt hành lý xuống, bà Diệp chào hỏi rồi đi xuống lầu. Đường Thanh Tâm hít một hơi bắt đầu thu dọn quần áo, sau đó ngơ ngác ngồi phịch xuống đất. 

"Đang làm gì đấy?" 

"A! Anh làm tôi sợ muốn chết, đi lại cũng không có âm thanh!" 

Đường Thanh Tâm ôm ngực giật nảy mình, Lệ Thiên Minh bật cười: "Lá gan cô nhỏ như vậy mà còn dám làm thế với Lệ Bách Nhiên ở trong xe sao?" 

"Lệ Thiên Minh, tại sao không gọi Lệ Bách Nhiên đến đối chất chứ? Anh cứ hành hạ tôi như thế này mà được sao?" 

Đôi mắt thâm thúy của Lệ Thiên Minh khóa chặt trên người cô, một giây sau, anh lập tức bế cô lên: "Đối chất? Cô có chắc không? Nếu kết quả giống như những gì trong bức ảnh thì cô sẽ như thế nào?" 

"Nếu như kết quả là Lệ Bách Nhiên nói dối thì nhất định tôi phải chứng minh mình vô tội!" 

"Được!" 

Lệ Thiên Minh buông cô ra, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lệ Bách Nhiên, nửa giờ sau Lệ Bách Nhiên xuất hiện đúng giờ. 

 
 

Lệ Thiên Minh ôm Đường Thanh Tâm đi xuống lầu. Vừa mới nhìn thoáng qua, Lệ Bách Nhiên đã thấy sắc mặt của người phụ nữ hơi ửng hồng, trong lòng anh ấy thắt lại một cách khó hiểu: "Thanh Tâm, em có khỏe không?" 

Ánh mắt Lệ Thiên Minh run lên: "Lệ Bách Nhiên, cậu lại quên quy củ rồi!" 

Lệ Bách Nhiên bị anh quét mắt, lập tức đổi lời: "Thím." 

Thắt lưng Đường Thanh Tâm bị Lệ Thiên Minh mạnh mẽ siết chặt, bị anh dùng sức đưa cô xuống lầu, đứng trước mặt Lệ Bách Nhiên. 

"Lệ Bách Nhiên, cậu hãy cho tôi một lời giải thích về những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó!" Đối mặt với câu hỏi của Lệ Thiên Minh, Lệ Bách Nhiên chỉ nhìn chằm chằm vào Đường Thanh Tâm, người phụ nữ nhàn nhạt nhìn anh ấy một cái: "Giám đốc Nhiên, hôm đó tôi đến gửi thông tin cho cậu. Trên đường về cậu đã làm gì với tôi? Hãy nói rõ cho chú của cậu nghe đi." 

Lệ Bách Nhiên cười, chú, thím? Nghĩ đến những lời của Đường Tuyết Mai, Lệ Bách Nhiên lắc đầu nói: "Anh có chuyện gì cần phải giải thích chứ, chỉ là không kìm được khi tình yêu dành cho em bùng lên thôi. Thanh Tâm, em không thể quên anh, anh cũng không thể quên em, ngay cả khi em lấy chú của anh thì sao, chẳng lẽ mối quan hệ nhiều năm của chúng ta lại có thể bị hủy hoại vì chuyện này sao?" 

Đường Thanh Tâm trợn to hai mắt, không thể tin được đó là sự thật. Cô lui về phía sau hai bước, lớn tiếng quát to: "Lệ Bách Nhiên! Sao cậu lại có thể đảo ngược đúng sai như vậy chứ! Rõ ràng là cậu..." 

"Im miệng!" 

 

Lệ Thiên Minh tức giận ngắt lời cô, sau đó lại gật đầu nói: "Được rồi, không phải cô muốn đối chất sao? Hiện tại đã rõ ràng rồi đúng không?" 

Hai hàng nước mắt của Đường Thanh Tâm chảy dài, vô cùng đau lòng nhìn Lệ Bách Nhiên. Anh ấy đang định bước tới ôm cô, thế nhưng lại bị Đường Thanh Tâm đẩy ra: "Lệ Bách Nhiên, điều hối hận nhất trong đời em chính là từng có tình cảm với anh. Em không muốn đề cập đến quá khứ nữa nhưng anh lại cứ nắm mãi không buông, bây giờ sự trong trắng và thanh danh của em vì anh mà bị hủy hoại trong chốc lát. Chính là anh, chính anh đã đẩy em xuống vực sâu, rốt cuộc em có lỗi gì với anh mà anh phải đối xử với em như vậy!" 

Lệ Bách Nhiên đờ đẫn muốn giải thích nhưng sau đó lại lập tức mở to hai mắt, bởi vì Đường Thanh Tâm đã bước lên một bước, đập chiếc bình bên cạnh xuống đất. Sau đó, cô nhặt mảnh vỡ lên, không chút do dự vạch một phát lên cổ tay, máu tươi lập tức trào ra. 

Trái tim của Lệ Thiên Minh như nghẹt lại, anh nhào tới nắm chặt cổ tay cô, lớn tiếng quát: "Đừng ngẩn ra đó nữa, mau gọi xe cấp cứu đi!" 

"Lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch sao!" Lệ Thiên Minh nhìn người phụ nữ trong tay mình, sắc mặt có chút tái nhợt, trái tim co rút kịch liệt. 

"Lệ Thiên Minh, tại sao anh không điều tra rõ ràng chứ? Tôi hận người nhà họ Lệ các người, các người đều là ma quỷ..." 

Đường Thanh Tâm cảm thấy thân thể mình như bị rút sạch sức lực, toàn thân càng ngày càng lạnh, đôi mắt của Lệ Thiên Minh sâu như vũng nước, không nhìn ra bên trong là thứ gì. 

Lệ Bách Nhiên đứng đối diện anh, trong lòng hối hận không thôi. 

"Thanh Tâm, tất cả đều là lỗi của anh, là anh nói dối, anh không nên nói dối lừa em. Anh không nhịn được mà cưỡng hôn em, tất cả 

đều là tại anh!" 

Tiếng kêu khóc của Lệ Bách Nhiên khiến Lệ Thiên Minh suýt nữa đã phun ra một ngụm máu, anh giơ chân lên đá anh ấy sang một bên, tên khốn này! 

Lệ Bách Nhiên bị đá sang một bên, hồi lâu mới gượng dậy được. 

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện, Lệ Thiên Minh bị chặn lại ở cửa, trong lòng vô cùng lo lắng. Khoé mắt liếc thấy Lệ Bách Nhiên đang ở bên cạnh, người đàn ông nhịn không được muốn đánh chết anh! 

"Thiên Minh, Thiên Minh!" 

Mấy anh em nhà họ Lệ nhận được điện thoại thì vội vàng chạy đến. Vừa nhìn thấy Lệ Bách Nhiên, anh hai của Lệ Thiên Minh lập tức bước tới giáng cho anh ấy một bạt tai. Lệ Bách Nhiên bị tát đến choáng váng, một lúc lâu sau, anh ấy mới phản ứng lại được: "Bố!" 

"Đừng gọi tao, đồ cầm thú như mày im miệng đi!" 

Lệ Thiên Minh lạnh lùng nhìn bọn họ, anh cả nhà họ Lệ bước tới hỏi thăm: "Con bé không sao chứ?" 

"Không biết, hiện tại đang cấp cứu. Lệ Bách Nhiên, nếu có chuyện gì xảy ra với Đường Thanh Tâm thì cậu phải dùng mạng để trả giá. Cút ra ngoài ngay đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa. Hơn nữa, cậu cũng không được phép đến công ty, dự án Long Hồ tôi sẽ tìm người khác làm tiếp". 

Sau khi Lệ Thiên Minh ra lệnh, bố của Lệ Bách Nhiên vội vàng đưa anh ấy đi bởi vì sợ rằng nếu chậm vài giây thì Lệ Thiên Minh sẽ cầm dao chém người mất.