Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Mô Tả:

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc

Chương 17 : Nhiệm Vụ

"Cô cũng là người nhà họ Đường, Đường Tuyết Mai hả?" 

Thật một lúc lâu sau, Trương Trúc Phương mới nhớ ra tên người phụ nữ này. Bởi vì mới vừa rồi thấy cô ta nói chuyện giúp mình nên Trương Trúc Phương cũng không làm khó cô ta, ngược lại còn chủ động lấy lòng. 

Đường Tuyết Mai cũng không phải là kẻ ngốc, biết ý của cô ta. Ý kiến của hai người phụ nữ nhất trí hơn bao giờ hết, đó chính là lật đổ Đường Thanh Tâm! 

"Ắt xì!" 

Đường Thanh Tâm ngồi trong xe nhảy mũi thật mạnh, Lệ Thiên Minh nghiêng đầu nhìn cô: "Đến giờ làm việc rồi còn đi đâu?" 

Đường Thanh Tâm ngẩn ra, nhìn đồng hồ trên tay, sao cô lại quên mất chuyện này chứ? 

Nhìn vào mắt Lệ Thiên Minh, cô xác định mình không thể nói dối nhưng lại không thể cho anh biết chuyện của mình và Lệ Bách Nhiên... 

"Tôi từ bên tổng giám đốc Trình đến đây, ngồi xe có chút say xe nên muốn xuống xe đi dạo một chút, không muốn gặp bọn họ cho nên mới..." 

"Thật sao?" 

Lệ Thiên Minh quét mắt qua, Đường Thanh Tâm gật đầu liên tục: "Thật mà!" 

"Được, vậy cô giải thích cho tôi đây là cái gì?" 

Lệ Thiên Minh ném điện thoại di động cho cô, sau đó dừng ở ven đường. Đường Thanh Tâm nhìn qua, nhất thời hít sâu một hơi, đó là tin nhắn Lệ Bách Nhiên gửi cho anh: "Ví tiền của thư ký Tâm rơi ở chỗ con, tan ca con mang đến cho cô ấy". 

Một tin nhắn gần như chặn hết mọi đường lui của Đường Thanh Tâm. 

Người phụ nữ từ từ ngẩng đầu, trả điện thoại di động lại cho anh: "Tôi đã nói với anh là đi đưa tài liệu, lúc trở về ngồi xe của Lệ Bách Nhiên." 

Lệ Thiên Minh ôm lấy cổ của cô, mạnh mẽ kéo cô tới trước mặt mình, giọng nói hơi trầm xuống: "Đường Thanh Tâm, có phải tôi quá bao dung với cô mới dẫn đến việc cô cho rằng tôi là người ngu không? Lệ Bách Nhiên hôn cô mãnh liệt trên xe là thế nào?" 

Giọng nói anh bỗng nhiên tăng cao lên, người đàn ông hung hăng đẩy cô ra rồi lạnh lùng quát lớn. Trong đầu Đường Thanh Tâm ầm ầm vang dội, cô vội vàng giải thích: "Không phải như anh nghĩ, tôi không tự nguyện!" 

"Chát!" 

Người đàn ông đánh cô một bạt tai, khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói lạnh lẽo truyền đến: "Bắt đầu từ hôm nay, cô không cần đi làm nữa. Với thân phận là cô chủ nhà họ Lệ, nhiệm vụ của cô chính là sinh con, chỉ cần mang thai sinh con ra thì tôi sẽ cho cô được tự do." 

 

"Không, anh đã nói tôi không phải là công cụ sinh sản mà!" 

"Trước khác nay khác, cô và Lệ Bách Nhiên tuyệt đối không có khả năng! Nếu như cô không đồng ý, tôi sẽ dừng trị liệu bệnh của mẹ cô ở Viện điều dưỡng phía Tây thành phố, tự cô cân nhắc đi!" 

Đường Thanh Tâm hoàn toàn tê liệt ngã trên ghế, thì ra chuyện gì anh cũng biết, tất cả mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay của anh. 

Chẳng qua là mình ngu, sợ anh biết sẽ tức giận, rõ ràng là người ta theo dõi cô mọi lúc mọi nơi! 

Chiếc xe tiếp tục chuyển động, Lệ Thiên Minh kéo cà vạt của mình, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng: "Cô không cần phải quan tâm đến hạng mục ở Long Hồ nữa, từ hôm nay trở đi tôi sẽ tuyên bố cô nghỉ phép, tiền lương vẫn dựa theo đó mà phát, cô cứ ở nhà cho đến khi mang thai mới thôi". 

Đường Thanh Tâm tựa lưng vào ghế ngồi nhìn con số bên ngoài dần dần trôi đi xa, lắc đầu nói: "Lệ Thiên Minh, tôi không làm công cụ sinh sản, tôi cũng không muốn sinh con với anh". 

"Không phải chuyện cô muốn là được!" 

Người phụ nữ được mua bằng ba mươi lăm tỷ về có tư cách gì nói chuyện yêu đương với mình chứ! 

Sự lạnh lẽo của Lệ Thiên Minh khiến cho Đường Thanh Tâm sợ hãi, cô không muốn làm mẹ của con anh. Nếu như vậy thì sau này muốn rời đi sẽ là cốt nhục phân ly, vậy thì càng đừng hy vọng có thể rời đi. 

 
 

Lệ Bách Nhiên, đến tận bây giờ anh còn hi vọng em quay đầu lại sao? Không thể nào nữa rồi. 

Trương Mỹ Lan thấy con trai trở về với vẻ mặt âm u, sau lưng còn có Đường Thanh Tâm đi theo với vẻ mặt như đưa đám thì sinh lòng nghi ngờ, vừa muốn nói chuyện đã bị Lệ Thiên Minh ngắt lời. 

"Mẹ, từ hôm nay trở đi Đường Thanh Tâm sẽ không đi làm nữa, mẹ ở nhà dạy dỗ quy định cho cô ấy. Còn nữa, chuẩn bị ít canh bổ, bọn con muốn có con." 

Trương Mỹ Lan nghi ngờ nhìn con trai, không phải nói không muốn cô làm công cụ sinh sản sao? Vậy chuyện này là sao? Bà cụ lại tươi cười: "Thanh Tâm à, có phải đã đến bệnh viện khám rồi không? Sức khỏe không sao chứ?" 

"Làm sao có thể, bệnh tâm thần không trị được nhanh như vậy đâu. Hơn nữa, không phải là cô ta không thể sinh con sao, chuẩn bị canh bổ làm cái gì" 

"Kêu con chuẩn bị thì cứ chuẩn bị đi, mẹ còn chờ bế cháu nữa đó!" 

Bà cụ ngắt lời bà ta, Đường Thanh Tâm nén nước mắt, cố nặn ra một nụ cười: "Bà nội, mẹ, bọn con đi lên trước." 

"Đi đi, đi đi!" Bà cụ cười nhìn vợ chồng son lên lầu, cảnh cáo Trương Mỹ Lan: "Thanh Tâm là một cô gái tốt, con đừng cứ mở miệng ngậm miệng nói cái gì mà bệnh tâm thần. Nó là nó, mẹ nó là mẹ nó, đừng nhập làm một, hơn nữa cũng không phải là bệnh bẩm sinh, đều do người bố không có lương tâm kia của nó gây ra!" Lòng bà cụ tựa như gương sáng, bà từng duyệt qua vô số người nên chắc chắn sẽ không nhìn lầm, Trương Mỹ Lan chẳng thèm quan tâm đến lời nói của bà cụ, chỉ lắc mông bỏ đi. 

 

Chắc chắn thằng nhóc kia có chuyện giấu bà ta, không thể nào nói trước mặt nên mới không muốn miễn cưỡng nói ra. Bây giờ lại gấp gáp như vậy, bà ta nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng! 

Trong phòng, Đường Thanh Tâm vừa định mở miệng thì Lệ Thiên Minh đã ném mạnh cái túi lên giường, hung dữ nói: "Ngày mai tôi sẽ kêu thư ký đưa hợp đồng cho cô, bắt đầu từ bây giờ cô chính là người mang thai hộ tôi mua về, trước khi chưa mang thai thì cô đừng hòng rời đi!" 

"Lệ Thiên Minh, anh không thể đối xử với tôi như vậy, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì chứ?" 

Đường Thanh Tâm thật không thể nhịn được nữa, giận dữ phản kháng. Đôi mắt cô như muốn phun ra lửa, cô không muốn mang thai hộ! 

"Đã làm gì sai sao?" 

Lệ Thiên Minh lấy một xấp hình từ trong túi ra ném trước mặt cô, đó là hình cô và Lệ Bách Nhiên hôn nhau kịch liệt ở trong xe. Đường Thanh Tâm cười lạnh, cô lại bị người chụp lén, hơn nữa nắm bắt góc độ và thời gian rất đúng lúc. 

Ném hình qua một bên, Đường Thanh Tâm cười lạnh: "Anh kết luận tôi và anh ấy cấu kết đúng không? Nếu tôi nói cho anh biết là tôi bị ép buộc thì anh có tin không?" 

Đáp lại cô chỉ có sự giận dữ của Lệ Thiên Minh. Cả buổi tối, Lệ Thiên Minh phát tiết tất cả sự tức giận lên người cô. 

Không biết vì sao, khi nhìn thấy cô ngất đi, anh lại không đành lòng. Thế nhưng vừa nhìn thấy những tấm hình kia thì lại tức giận không kiềm được, không biết từ lúc nào Đường Thanh Tâm đã ảnh hưởng đến tâm tình của anh rồi. 

Ngày hôm sau thức dậy, Lệ Thiên Minh đã không còn ở đây. 

Đường Thanh Tâm nhịn đau từ từ ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người đều đau nhức. Cô mượn ánh đèn nhìn vết máu trên ga giường, nhìn vết thương cả người và vết máu này là có thể biết được tối hôm qua Lệ Thiên Minh điên cuồng thế nào. Run rẩy bước xuống giường đi vào phòng tắm, ngâm mình ở trong nước nóng, lúc này cơn đau mới giảm bớt đi một chút. 

Hơi nước dày đặc bao phủ lấy cả người cô, hơi nước mờ ảo không nhìn thấy rõ mặt nhưng cũng có thể cảm nhận được sự chán nản và đau đớn của người phụ nữ lúc này. 

"Cốc cốc cốc! Cô chủ!" 

Ngoài cửa vang lên tiếng của má Hoa, Đường Thanh Tâm mặc quần áo đi ra ngoài. Vừa cất bước đã đau dữ dội, cô không thể không chống tường bước ra mở cửa. 

"Má Hoa." 

"Cô chủ, đây là người của công ty cậu chủ, cô ấy nói là có phần tài liệu cần cô ký tên". 

Má Hoa nghiêng người, lúc nhìn thấy người tới, Đường Thanh Tâm vô cùng chấn động, là Lâm Thiên Kim.Tương tự, người phụ nữ kia nhìn thấy là cô cũng cứng người lại, không nghĩ tới cô lại là cô chủ nhà họ Lệ. 

Đường Thanh Tâm luôn giả vờ vô cùng tốt, cô không muốn bị ai biết quan hệ của cô và Lệ Thiên Minh, cũng tránh đi không ít phiền phức cho chính mình, thế nhưng bây giờ có muốn giấu tiếp cũng không làm gì được.

Cái gọi là văn kiện chính là phần thỏa thuận tối hôm qua Lệ Thiên Minh đã nói. Đường Thanh Tâm xé bìa hồ sơ ra, sau khi đọc kỹ thì ký tên của mình vào, kế đó đóng kín lại rồi đưa cho Lâm Thiên Kim. 

Sau khi người phụ nữ nhận lấy thì lẩm bẩm nói: "Thư ký Tâm! À không, bà chủ, chuyện này là thật sao?" 

Ban đầu cô ấy còn hơi ghi hận cô, nhưng khi phần thỏa thuận này giao tới tay cô ấy thì Lâm Thiên Kim thật sự có chút đồng cảm với cô. Quả thật, làm bà chủ nhà giàu không dễ dàng mà! 

Đường Thanh Tâm mỉm cười, dường như nụ cười ấy đã chạm đến nỗi đau trong lòng, vì thế trên gương mặt cô hiện lên chút ửng đỏ. Cô chậm rãi lắc đầu nói. “Có phải là thật hay không đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là tôi không có quyền lựa chọn. Thiên Kim, nhất định anh ấy vẫn đang chờ cô đúng không? Mau trở về đi." 

Lâm Thiên Kim nhìn gương mặt tái nhợt của cô, ngửi thấy mùi hương kỳ lạ trong phòng, sau đó lại thấy dáng vẻ này của cô thì cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì. Cộng thêm những tin tức trên mạng ùn ùn kéo tới, tổng giám đốc nổi giận cũng hợp tình hợp lý. 

Không dám ở lại quá lâu, Lâm Thiên Kim cầm lấy thỏa thuận trở về. Lúc Đường Thanh Tâm xuống cầu thang, Trương Mỹ Lan đã thu dọn xong tất cả ngồi trên ghế salon, gương mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ nhìn chăm chăm vào cô, lên tiếng châm chọc. 

“Khó trách Thiên Minh không cho phép cô đi làm, hôn môi nồng nhiệt bên trong xe trước mặt đám đông như vậy, mặt mũi nhà họ Lệ đều bị cô làm mất hết sạch rồi. Sáng hôm nay tôi vừa nhận được điện thoại của những người lớn trong nhà họ Lệ, ngay cả tôi và mẹ cũng bị lôi vào mắng. Đường Thanh Tâm, có phải kiếp trước nhà họ Lệ chúng tôi thiếu nợ cô không? Tại sao kiếp này cô lại đến hành hạ nhà chúng tôi như vậy chứ!” 

Bà ta mạnh tay đập xấp hình về phía cô, trên mặt bà cụ cũng xẹt qua một chút không vui: "Thanh Tâm, chuyện của cháu và Lệ Bách Nhiên đã qua rồi, có thể đừng mãi giằng co như vậy không? Haizz, bộ xương già này của bà không chịu nổi kích thích như vậy đâu!" 

Ánh mắt Đường Thanh Tâm khẽ rưng rưng, cả người lạnh như băng lẻ loi đứng giữa đại sảnh. Trương Mỹ Lan đứng dậy, hung dữ trợn mắt nhìn cô: “Cô mau cút ra ngoài sám hối cho tôi, không có sự cho phép của tôi thì không được đi vào". 

“Mẹ, bà nội, con bị ép buộc mà. Lệ Bách Nhiên và con..." 

“Cút ra ngoài." 

Trương Mỹ Lan chỉ về phía cửa, đẩy cô đi ra ngoài. Trong mắt bà cụ lóe lên chút không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng. Ánh nắng mặt trời chói chang đốt cháy lòng người, lần này cuối cùng Đường Thanh Tâm cũng biết ý nghĩa của việc sám hối dưới trời nắng. 

Nhà họ Lệ thuộc dòng dõi giàu sang ở thành phố, tạm thời không đề cập đến diện tích nhà ở, chỉ riêng nói về sân vườn này đã có thể bằng với bốn sân đá banh lớn cộng lại. Chỗ Đường Thanh Tâm đứng không hề có một chút bóng râm, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào đến mức cô không thể nào mở mắt ra được. 

“Mỹ Lan, con bé sẽ không phơi nắng đến mức ngã bệnh chứ?" 

 

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, làm sao lại yếu ớt như vậy được. Chỉ là phơi nắng mấy chục phút mà thôi, để con bé yên tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện cũng tốt mà". 

Gương mặt Trương Mỹ Lan tràn đầy vẻ tức giận, mặc dù bà cụ không vui lắm nhưng vẫn ngậm miệng lại. 

Đường Thanh Tâm đứng yên dưới ánh mặt trời, tuy nhiên chỉ mới trôi qua mười mấy phút ngắn ngủi nhưng cô đã cảm thấy choáng đầu hoa mắt, cả người mơ màng muốn ngã xuống. Quan trọng nhất chính là cô cảm nhận được cơ thể mình đang bị rút cạn từng chút một, không hề có tinh thần. 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đường Thanh Tâm càng ngày càng mệt mỏi, cả người cũng đung đưa sắp ngã. Trương Mỹ Lan cầm ly trà đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy cô như vậy thì không khỏi giễu cợt: “Cứ giả vờ đi!" 

Vừa dứt lời, bà ta đã nhìn thấy cơ thể cô đung đưa, sau đó “ầm” một tiếng ngã xuống, cả người không vực dậy nổi. 

“Giả vờ, tôi bảo cô giả vờ tiếp đi." 

Bà ta cầm ly trà bước ra ngoài, sau đó trực tiếp tạt vào mặt cô. Người phụ nữ dưới đất không hề phản ứng lại, Trương Mỹ Lan hơi tức giận, thế nhưng vừa định làm gì đó thì má Hoa ở bên cạnh lại hô to: "Bà chủ ơi, không tốt rồi, cô chủ chảy máu!” 

 
 

Trên váy trắng của Đường Thanh Tâm đã bị máu nhuộm đỏ một mảng, hiện tại còn không ngừng lan nhiều ra bên ngoài. Tuy rằng tính tình Trương Mỹ Lan vô cùng hung hãn nhưng lúc này khi nhìn thấy đổ máu cũng không dám tiến lên nữa. Bà ta gọi má Hoa đưa cô đến bệnh viện, vẻ mặt tràn ngập sự chê bai nhìn người đang nằm dưới đất: "Thật là xui xẻo mà!" 

Sáng sớm Lệ Bách Nhiên nhìn thấy tin tức, ngay lập tức bèn đi đến nhà Lệ Thiên Minh. Vừa mới bước vào sân đã nghe thấy tiếng kêu của má Hoa, anh ấy đi đến bên cạnh mới phát hiện Đường Thanh Tâm đã ngất xỉu. Lệ Bách Nhiên không thèm để ý đến Trương Mỹ Lan còn đang gào thét, anh ấy nhanh chân chạy đến ôm lấy người phụ nữ rồi chạy ra ngoài. 

“Này này! Thật không thể tưởng tượng nổi mà!" Trương Mỹ Lan tức giận giậm chân, cả người đều cảm thấy không thoải mái. Bà cụ cũng đứng phía sau thở hỗn hển, không ngờ lá gan của Lệ Bách Nhiên lại lớn như vậy. 

“Thanh Tâm, đều do anh không tốt, anh không nên mất lý trí như vậy khiến người khác chỉ trích em. Chỉ cần em tỉnh lại, muốn anh làm thế nào cũng được." 

Lệ Bách Nhiên canh giữ trước giường Đường Thanh Tâm không ngừng sám hối, hôm qua anh ấy vẫn luôn ở trong tình thế cấp bách 

nên không ngờ sẽ gây ra chuyện như vậy. Bây giờ nhìn thấy cả gương mặt tái nhợt của Đường Thanh Tâm, anh ấy thật sự vô cùng hối hận. “Anh Nhiên, đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô Tâm. Không có gì đáng ngại cả, chỉ là bị cảm nắng một chút mà thôi, cộng thêm chuyện phòng the quá độ nên ảnh hưởng đến vết thương”. 

 

Bác sĩ còn nói gì nữa nhưng Lệ Bách Nhiên hoàn toàn không nghe lọt tai, kết luận Đường Thanh Tâm bị thương vì bạo lực đã khiến trong lòng anh ấy căm hận Lệ Thiên Minh đến cực điểm. Cho dù như thế nào thì Đường Thanh Tâm cũng là vợ anh, làm sao có thể đối xử với cô như vậy được chứ? 

Nhận lấy kết quả báo cáo, Lệ Bách Nhiên ngẩn người ngồi trước cửa. Đường Thanh Tâm vẫn chưa tỉnh lại, người đàn ông không kiềm lòng được đưa tay ra vuốt ve muốn chạm vào má cô. Thế nhưng không ngờ sau lưng lại vang lên một âm thanh lạnh như băng: "Cậu còn chưa từ bỏ ý định sao?" 

Lệ Thiên Minh từ phía trên nhìn xuống anh ấy, Lệ Bách Nhiên quay đầu lại, rút tay trở về. Thế nhưng anh ấy cũng không lui ra, mà ngược lại còn đứng dậy ngăn trước giường cô: “Lệ Thiên Minh, chú không phải là người mà! Cô ấy là vợ của chú đấy, làm sao chú có thể đối xử với cô ấy như vậy được chứ?" 

"Cậu cũng biết cô ấy là vợ của tôi sao? Chuyện của chúng tôi không cần cậu lo, còn nữa tôi là chú của cậu, cô ấy là thím của cậu, 

cậu muốn loạn luân sao?" 

Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn anh ấy, sau đó ánh mắt lại quét sang nhìn Đường Thanh Tâm đang nằm trên giường bệnh. Người phụ nữ đang ngủ mê man, theo bản năng co rút người lại, ngay cả lúc hôn mê cũng hoảng sợ trước ánh mắt của anh. Thế này là hoảng sợ đến mức nào cơ chứ? 

Lệ Bách Nhiên yên lặng không nói gì, sau đó anh ấy khẽ gật đầu: "Được thôi, Lệ Thiên Minh, con sẽ dùng hành động chứng minh cho chú xem, con rất yêu cô ấy. Nếu như chú không thương cô ấy thì hãy để con đưa cô ấy đi đi, con sẽ rời khỏi nhà họ Lệ, đi thật xa, vĩnh viễn không trở lại." 

Gần như Lệ Bách Nhiên phải hạ thấp giọng cầu xin anh, đối với anh ấy mà nói thì nhà họ Lệ không quan trọng bằng Đường Thanh Tâm. Thế nhưng, Lệ Thiên Minh lại giễu cợt: “Rời khỏi nhà họ Lệ sao? Nhiều năm nay, những thứ cậu ăn, cậu mặc đều dùng tiền của nhà họ Lệ, bây giờ câu đầu tiên lại thốt ra muốn thoát khỏi nhà họ Lệ. Lệ Bách Nhiên, cậu làm như vậy chỉ đẩy Đường Thanh Tâm lên đầu ngọn gió hơn mà thôi, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng là cô ấy khuyến khích cậu làm thế". 

Lệ Thiên Minh không muốn nói nhảm với anh ấy, ra hiệu cho vệ sĩ giữ chặt anh ấy lại. Người phụ nữ của anh không cần đến người khác bảo vệ! 

Lệ Bách Nhiên không phản kháng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô cách mình càng ngày càng xa. 

Lệ Thiên Minh ngồi xuống trước giường bệnh Đường Thanh Tâm, bên tai vang lên lời nói của mẹ: “Thiên Minh à, cái tên nhóc Lệ Bách Nhiên kia công khai vụng trộm với Đường Thanh Tâm rồi. Ngay trước mặt mẹ mà cũng dám ôm nhau, khó trách lại phát sinh tai tiếng như vậy, mặt mũi của mẹ đều mất hết cả rồi. Một là con ly hôn, hai là đưa Lệ Bách Nhiên đi đi". 

Lệ Thiên Minh nheo đôi mắt hẹp dài lại nhìn Đường Thanh Tâm. Ly hôn là chuyện không thể nào, Lệ Bách Nhiên cũng không thể đi. Đường Thanh Tâm, rốt cuộc cô muốn tôi phải làm sao đây? 

Đường Thanh Tâm không trả lời anh ấy, người phụ nữ đang ngủ mê mang không hề có phản ứng. Chỉ là trong tiềm thức vẫn rất sợ hãi, chân mày cô không khỏi nhíu chặt lại. Lệ Thiên Minh vô thức muốn đưa tay lên vuốt chân mày cô lại, thế nhưng ngón tay vừa mới giơ ra đã bắt gặp ánh mắt của cô. 

Bốn mắt nhìn nhau, theo bản năng Đường Thanh Tâm lui về phía sau né tránh bàn tay anh. Hành động này khiến cho Lệ Thiên Minh nhíu mày một lần nữa.