Không yêu em giận

Không yêu em giận

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Không yêu em giận: là một câu truyện kể về cuối cùng cũng không cần phải núp trong góc nhìn lén anh nữa. Cô tốt hơn hết là nắm chặt cơ hội này. Sử dụng tất cả vốn liếng khiến cho anh yêu cô. Nhưng, cô lại vì thức ăn anh nấu quá ngon. Không kìm được mà thưởng cho anh một cái hôn. Aaa, anh nhất định sẽ nghĩ cô là một sắc nữ.

Chương 03:không muốn

Đang lúc cô hưng phấn muốn quở trách anh đôi câu thì một tiếng quát vang trời làm cho cô ngậm miệng.

"Mày ở đây làm cái quái quỷ gì?" Quản gia Khâu thở phì phò đi tới, nhìn trứng cá muối rơi lả tả, giận đến đỏ cả mắt.

"Con không cầm chắc, không cẩn thận làm rơi." Trí Đạc nhẹ nhàng trả lời bố, không nói ra chuyện anh bị cô làm khó dễ.

"Cái gì gọi là không cẩn thận làm đổ? Mày làm việc kiểu gì vậy hả? Chuyện nhỏ như này cũng không làm được, mày. . . . . . Mày thật là làm cho cha quá thất vọng!"

"Bốp!"

Một tiếng bạt tai chát chúa vang lên, cô trợn mắt há hốc mồm bác quản gia luôn điềm đạm lại ra tay đánh người, một cái tát mạnh như vậy, cứ như vậy đánh vào mặt anh, bác quản gia dùng sức đến kinh người, đánh cho khóe miệng anh cũng chảy máu.

"Mày nói mày phạm bao nhiêu lỗi, rồi hả? Chuyện giao phó vào tay mày, mày được mấy chuyện làm tốt? Mày như vậy làm sao mà đảm đương được chức vụ quản gia của cha ở trong nhà họ Phạm? Cha hôm nay phải đánh cho mày tỉnh!" Quản gia Khâu tức điên lên thuận tay nhặt cây gỗ trong sân nhà lên, ra tay không chút nể tình.

"Không được! Bác quản gia, không được đánh anh ý." Thiên Thiên bị dọa sợ, thét lên ngăn cản quản gia Khâu, nhưng sức cô quá yếu, căn bản không có cách nào ngăn cản một người đàn ông trung niên tráng kiện, Trí Đạc vì vậy bị đánh không ít.

Tiếng thét chói tai của cô khiến mấy người trẻ tuổi nhà họ Phạm đang tụ tập ở tiền sảnh chú ý —— Phạm Đế Tư dẫn đầu mấy anh em.

Nghe tiếng thét chói tai của cô, Phạm Đế Tư lập tức chạy tới, "Sao thế?" Anh nhìn vẻ mặt kinh hoảng của em họ quan tâm hỏi.

"Anh Đế Tư, hu hu. . . . . ." Nhìn thấy anh họ, nước mắt của cô lập tức rơi xuống, nhào vào trong ngực anh thất thanh khóc rống."Anh kêu bác quản gia không được đánh Trí Đạc, anh ấy sẽ đau, anh ấy cũng chảy máu. . . . . ."

Nhìn tình thế hiện tại một chút, Phạm Đế Tư trong lòng đã hiểu.

Anh cúi đầu trách cứ nhìn cô một cái, cô chột dạ rụt người, vẫn không ngừng nức nở.

"Bác Khâu, đừng đánh nữa." Phạm Đế Tư mở miệng ngăn cản quản gia Khâu dạy dỗ.

"Thiếu gia, Trí Đạc phạm sai lầm, nó gây thêm phiền toái cho nhà họ Phạm, tôi bây giờ chẳng còn mặt mũi nào gặp người."

"Chỉ là một chút trứng cá muối đổ mà thôi, Trí Đạc không cần vì một ít đồ này mà chịu phạt, cá nhân cháu cảm thấy Trí Đạc so với những thứ đồ này quan trọng hơn nhiều. Bác Khâu, nể tình cháu, bây giờ cũng đừng so đo cùng Trí Đạc, ông nội bên kia cháu sẽ phụ trách."

"Thiếu gia chuyện này. . . . . ."

"Bác Khâu, về sau Trí Đạc sẽ giúp cháu làm việc ." Những lời này chứng tỏ Phạm Đế Tư lựa chọn Trí Đạc, anh đồng ý để cho Trí Đạc đi theo bên cạnh anh, bắt đầu chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của anh, thành quản gia của anh.

"Thiếu gia chuyện này. . . . . ."

"Trí Đạc, dọn dẹp mấy thứ này, rồi cậu xuống trước đi." Phạm Đế Tư không để ý tới quản gia Khâu còn chần chờ, trực tiếp ra lệnh cho Trí Đạc.

"Dạ, thiếu gia." Trí Đạc không nói hai lời, nhanh chóng lau dọn sàn nhà sạch sẽ, mang khay đi.

Trước khi đi, anh ném cho Thiên Thiên một cái trừng hung ác.

Bị anh trừng, Thiên Thiên lại khóc, nhưng mà lúc này không phải là kinh hoảng khóc rống, mà là thương tâm khóc khẽ.

Mặc cho mấy người anh họ an ủi như thế nào, hỏi thăm ra sao cũng không biết lý do, chỉ có Phạm Đế Tư sâu xa khó hiểu nhìn ra tất cả.

Cô thật là khổ sở, mấy năm qua cô vẫn muốn thấy vẻ mặt khác ngoài sự nghiêm túc của anh, lại không nghĩ rằng, sẽ thấy sự ghét cay ghét đắng của anh, ánh mắt của anh để lộ ra anh vô cùng bất mãn, nói ra rằng anh sẽ không cảm ơn cô, cũng sẽ không tha thứ cho cô.

Khiến cho cô đau lòng chính là, khi cô phát hiện ra anh cực kì căm ghét cô, cô mới giật mình nhận ra mình đùa dai với anh, chẳng qua là hi vọng anh có thể chú ý tới cô.

Cho đến giờ phút này cô mới phát hiện mình thật thích, thật thích Trí Đạc, đáng tiếc, tất cả đều bị cô phá hỏng.

Từ ngày đó trở đi, cô không hề đuổi theo anh nữa, cô trốn anh, tránh anh, chính là sợ gặp lại ánh mắt chán ghét của anh với mình.

Mấy năm qua anh thay đổi không ít, mặc dù cô vẫn tránh anh, nhưng cô lại thường thường không nhịn được đau khổ tương tư, len lén chạy đi nhìn anh.

Anh còn là bộ dạng nghiêm túc như vậy, không tùy tiện cười nói như vậy.

Lần này cùng anh đi Anh, cô phải thể hiện thật tốt, không thể để cho anh có ấn tượng xấu về cô nữa!

Thiên Thiên âm thầm tự nhủ , cũng yên lặng cầu xin trời xanh —— để cho anh nhìn mình lâu thêm một chút đi!

☆ ☆ ☆

Anh làm sao lại xui xẻo như vậy?

Gương mặt tuấn tú của Trí Đạc tràn đầy bất đắc dĩ, thân thể cao lớn đứng thẳng trước cửa sổ, như có điều suy nghĩ nhìn bên ngoài cửa sổ sân nhà nở đầy hoa cỏ xinh đẹp.

Cũng tránh nhiều năm như vậy, không nghĩ tới anh vẫn không tránh nổi.

Cái cô ma nữ đó. . . . . . Mặc dù anh cũng không muốn nói cô như vậy, nhưng cô khiến cho anh chỉ nhớ lại những chuyện chẳng tốt đẹp gì.

Cô tùy hứng, đùa dai, tính khí đại tiểu thư, cũng mang cho anh rất nhiều phiền toái.

Anh rất muốn hỏi cô ấy tại sao đặc biệt thích trêu chọc anh? Tại sao luôn muốn gây phiền phức cho anh? Nhưng anh chưa bao giờ hỏi.

Cô là thiên kim đại tiểu thư, mà anh chỉ là con một của một quản gia, bất kể như thế nào, anh cũng không thể mạo phạm đến cô em họ mà thiếu gia thương yêu nhất, cho nên, anh chịu đựng tất cả ấm ức, đối mặt với mọi cách gây khó khăn của cô, anh lặng im không nói một lời.

Thiếu gia yêu cầu anh không cách nào từ chối, nhưng thực ra trong tâm anh cực kì không muốn.

Anh tuyệt đối không muốn chăm sóc cái cô đại tiểu thư kiêu căng đó, anh có thể dự đoán bọn họ nhất định sẽ không thoải mái khi ở chung được, cũng có thể đoán được cô sẽ lại tìm đủ mọi cách bắt bẻ anh.

Mặc dù đã nhiều năm anh không gặp cô, nhưng anh nghĩ, cô cũng chẳng có gì thay đổi đâu.

Không nghĩ tới anh vừa mới trở lại từ Anh còn chưa được một tháng, lại chuẩn bị lần nữa bước lên mảnh đất kia, London rất đẹp, nhưng mà người đồng hành làm cho anh chẳng thể vui nổi.

Nghĩ tới cuộc sống tương lai sẽ sống cùng cô, bắt đầu chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của cô và bảo vệ cô, anh đã cảm thấy những ngày tốt đẹp của anh sẽ chẳng còn được bao nhiêu.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, ở một khắc mà người ta cố ý quên lãng kia vô tình đã tới.

Quản gia Khâu đã sớm chuẩn bị gánh vác mọi việc lớn nhỏ nhà họ Phạm lên vai, trước khi đi có vài lời dặn dò đứa con duy nhất Trí Đạc.

"Trí Đạc, con phải chăm sóc đại tiểu thư thật tốt, mọi việc đều phải đứng trên lập trường của đại tiểu thư mà suy tính, hiểu không?"

"Con biết." Mặt Trí Đạc không chút thay đổi gật đầu.

"Còn có, con phải nhớ bổn phận của mình." Quản gia Khâu nghiêm túc nói.

"Cha, Trí Đạc luôn luôn biết mình phải làm gì." Anh đúng mực trả lời.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

"Đại tiểu thư là cành vàng lá ngọc, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, bằng với xuất thân của chúng ta không với được tới người ta. . . . . ."

"Cha!" Anh không nhịn được cắt đứt lời của cha anh, lấy kiên quyết phản bác lại, "Con chưa từng nghĩ tới việc trèo cao với đại tiểu thư."

Anh tránh cô ta còn không kịp nữa, làm sao lại nghĩ với cao chứ? Thật sự là quá buồn cười!

Nhìn ánh mắt kiên định của anh, quản gia Khâu thở dài, con trai ngốc, đó là con không biết đại tiểu thư có tình cảm với con thôi.

Nhiều lần ông đều nhìn thấy đại tiểu thư núp ở sau cây cột đỏ mặt nhìn Trí Đạc làm việc, ông vừa sợ vừa lo, chỉ sợ con trai với cao tới cành vàng lá ngọc của người ta, nhà họ Phạm đối với nhà họ Khâu bọn họ ân trọng như núi, đại tiểu thư là cô cháu ngoại mà ông chủ thương yêu nhất, nói gì cũng không thể để đại tiểu thư phải chịu uất ức.

Cho nên ông vờ như không biết chuyện, cho là không nói ra điều bí mật này bọn họ cũng sẽ không có bất kỳ cơ hội nào phát triển, nhưng người tính không bằng trời tính, thiếu gia yêu cầu Trí Đạc chưa bao giờ từ chối, lúc này thiếu gia muốn anh cùng đi với đại tiểu thư đến nước Anh, cũng không biết được đại tiểu thư hoạt bát hiếu động ấy có gây khó dễ cho nó không nữa hay lại chủ động lấy lòng.

"Cha nói xong rồi, con lên đường cẩn thận." Quản gia Khâu cũng không biết nên nói thêm gì nữa, nói quá nhiều ngược lại sẽ lại khiến con trai sinh nghi thôi.

Nếu mà nó cũng có tình cảm với đại tiểu thư, chuyện này đúng là không ổn tẹo nào.

Nhìn bóng lưng cha mình dần dần đi xa, trong lòng Trí Đạc có chút buồn.

Hơn hai mươi năm, bóng lưng thẳng tắp của cha, vẫn là mục tiêu anh sùng bái theo đuổi.