Không yêu em giận
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Không yêu em giận: là một câu truyện kể về cuối cùng cũng không cần phải núp trong góc nhìn lén anh nữa. Cô tốt hơn hết là nắm chặt cơ hội này. Sử dụng tất cả vốn liếng khiến cho anh yêu cô. Nhưng, cô lại vì thức ăn anh nấu quá ngon. Không kìm được mà thưởng cho anh một cái hôn. Aaa, anh nhất định sẽ nghĩ cô là một sắc nữ.
Chương 24: Thiếu gia
Ông thế nào cũng không nghĩ ra, thiếu gia luôn luôn nể trọng Trí Đạc lại đuổi việc anh, con trai không bao giờ là quản gia của nhà họ Phạm nữa rồi, ông không dám nghĩ về sau sẽ biến thành bộ dạng gì.
Từ nhỏ Trí Đạc đã luôn nghe lời thiếu gia, khi còn bé vì mục tiêu trở thành trợ thủ đắc lực không thể thiếu của thiếu gia, anh dốc sức học tập, thật vất vả mới học vấn thành tài, nhưng vì lưu luyến tình cảm với biểu tiểu thư mà rơi vào số phận bị đuổi việc.
"Thiếu gia đã ra quyết định, không cần thông qua tôi."
"Cháu đây là tôn trọng người, bác Khâu, cháu vẫn coi người là trưởng bối mà kính trọng." Cha mẹ anh đã qua đời từ khi anh còn rất nhỏ, từ nhỏ anh sông cùng và lớn lên bên ông và bác Khâu.
Ở trong mắt anh, quản gia Khâu không chỉ là quản gia mà thôi, sự có mặt của ông giống như người cha vậy.
Đáng tiếc nha! Quản gia Khâu vẫn kiên trì trước sau không đổi, mặc cho anh nói toạc miệng cũng vô dụng, hai cha con bọn họ giống nhau, đối với tất cả yêu cầu của anh nói gì nghe nấy, lại cố tình đối với cái thân phận kia cố chấp để ý.
"Thiếu gia đây là muốn tôi chết."
"Bác Khâu, người vẫn như cũ." Phạm Đế Tư lắc đầu bật cười."Khi Trí Đạc trở về, xin ngài chớ trách móc cậu ấy nặng nề."
"Vâng" Quản gia Khâu cung kính trả lời.
"Về sau trong nhà còn phải dựa vào ngài, bác Khâu." Phạm Đế Tư hơi áy náy cười.
"Đây là việc tôi phải làm." Quản gia Khâu vẫn trả lời đâu ra đấy.
"À, đúng rồi, bác Khâu, thiếu chút nữa cháu quên nói cho người biết một chuyện." Phạm Đế Tư như nghĩ đến cái gì đột nhiên mở miệng."Cháu đuổi Trí Đạc khỏi công việc quản gia, lại cho cậu ấy một công việc khác."
"Công việc?!" Quản gia Khâu kinh ngạc mà trợn to mắt, ông không nghĩ tới thiếu gia còn sắp xếp công việc cho Trí Đạc, điều này khiến cho ông bất ngờ.
"Đúng vậy, vị trí mới là . . . . ." Phạm Đế Tư cong môi cười lần nữa."Trợ lí đặc biệt cho cháu."
Quản gia Khâu nghe vậy sửng sốt. Này. . . . . ."
"Từ hôm nay trở đi, cậu ấy không phải là quản gia nhỏ của nhà họ Phạm, cũng không giúp cháu xử lý công sự lặt vặt nữa, ở công ty cậu ấy phải có một gian phòng làm việc riêng, tất cả quyết sách của cậu ấy cũng trực tiếp do cháu chịu trách nhiệm, hơn nữa mỗi đơn hàng đàm phán thành công, con cũng cho cậu ấy phần lời là năm phần trăm." Phạm Đế Tư nói xong cao hứng. "Với năng lực của Trí Đạc, con muốn cậu ấy có thể nhanh chóng một mình phụ trách công việc, hơn nữa thu nhập sau này của cậu ấy, con muốn để cho Thiên Thiên trải qua cuộc sống giàu có không phải là việc khó, bác Khâu, người có nhận thức được không? Con để cho Trí Đạc vào công ty là vì nghĩ cho tương lai Thiên Thiên."
Mới là lạ, thật ra thì anh đã sớm muốn lừa gạt Trí Đạc đến công ty giúp anh, đây chẳng qua là cơ hội mà thôi, hơn nữa anh còn lập tức ký hợp đồng với Trí Đạc, để tránh cô với dượng nham hiểm cướp người.
Nhưng mà, coi như bọn họ tới giành, Trí Đạc cũng vẫn là người của anh, ha ha ha!
"Thiếu gia, chuyện này. . . . . ." Tại sao ông có cảm giác bị thiếu gia lừa gạt?
"Cho nên bác Khâu, người cũng đừng phản đối bọn họ nữa." Phạm Đế Tư thành khẩn nói: "Dù sao Trí Đạc cũng chịu trách nhiệm với Thiên Thiên nhà chúng cháu! Cũng không thể ăn xong rồi liền phủi mông đi, ngài nói có đúng không?"
"Cái gì?!" Quản gia Khâu trợn to mắt."Trí Đạc nó. . . . . . Nó. . . . . ." Ông không nghĩ tới con trai đã cùng biểu tiểu thư phát triển tới quan hệ thân mật như vậy.
"Bác Khâu cũng không muốn cháu trai của ngài lưu lạc bên ngoài chứ?" Phạm Đế Tư cố ý nhấn mạnh vào nhược điểm dễ thấy nhất ở người già.
"Cháu trai!" Giọng điệu quản gia Khâu khàn khàn hét lên, ôi trời! Cháu trai. . . . . . Tim ông cũng muốn bay lơ lửng.
"Đúng vậy, cháu trai." Phạm Đế Tư cười trộm liên tiếp."Cháu có việc đi trước, bác Khâu, chúng ta hôm nào tán gẫu tiếp."
Khi Phạm Đế Tư xoay người rời đi đi tới hành lang thì liền nhìn thấy Trí Đạc lấy ánh mắt "thật phục cậu" nhìn anh.
"Gian thương."
Phạm Đế Tư nhướn lông mày."Cho tới bây giờ tôi chưa từng phủ nhận."
Nghe anh trả lời như vậy, Trí Đạc không khỏi bật cười.
"A, cậu cười!" Phạm Đế Tư nhìn không chớp mắt, lần đầu anh thấy Trí Đạc cười.
Thật kỳ lạ!
Khi anh cười trên mặt sẽ xuất hiện hai má lúm đồng tiền, lập tức, gương mặt nghiêm túc của anh liền dịu dàng giống như người con trai trẻ tuổi, đẹp trai khiến cho tâm người xúc động.
Phạm Đế Tư vô cùng hoài nghi, em họ Thiên Thiên của anh chính là bị nụ cười của anh ta hạ gục.
"Thiếu gia đúng là người tinh quái." Trí Đạc lắc đầu bật cười, hành động của thiếu gia khiến cho anh nghĩ đến Thiên Thiên, tinh ranh như nhau, bọn họ không hổ là anh em họ tình cảm cực tốt.
"Cuộc sống lạc thú, cậu sớm muộn sẽ biết." Phạm Đế Tư vỗ vỗ bờ vai của anh sau đó rời đi.
Trí Đạc hít một hơi thật sâu, mới bước vào trong đại sảnh đối mặt với cha.
"Cha." Anh nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Con lại đây." Vẻ mặt quản gia Khâu đã không còn nghiêm túc nữa, hai tay ông run rẩy, kín đáo giao phó, "Hãy đối xử tốt với biểu tiểu thư."
Nghe vậy, Trí Đạc không khỏi nhíu mày, không nghĩ tới cha lại dễ mềm lòng như vậy."Con nhất định."
"Dù sao con cũng phải chịu trách nhiệm với người ta."
"Con hiểu."
Hai cha con rơi vào khoảng không im lặng.
Thật lâu, quản gia Khâu mới thông cổ họng mở miệng, "Các con định lúc nào kết hôn?"
Quá nhanh mà! Trí Đạc mở to mắt nhìn."Con định đợi Thiên Thiên tốt nghiệp sẽ tính tiếp."
"Đúng chứ? Có thể không kịp hay không. . . . . ." Quản gia Khâu tự mình lẩm bẩm.
"Cái gì không còn kịp nữa?" Anh không hiểu hỏi.
"Con làm chuyện tốt gì trong lòng mình tự hiểu." Quản gia Khâu tức giận trách cứ.
Trí Đạc nhớ lại vừa rồi thiếu gia nói chuyện với cha, không khỏi mắng thầm trong lòng, cái người luôn luôn khôn khéo kia nói dối cha, hơn nữa còn là lời nói dối sứt sẹo như vậy.
Anh còn không hiểu phải tránh thai sao?
Nhưng mà theo như cái này thì, cha anh cực kì vui vẻ mong muốn được ôm cháu.
"Cha, người quá suy nghĩ rồi, thời gian ngắn như vậy con nghĩ người chưa thể lên chức ông được đâu." Lúc này Trí Đạc còn dám đùa giỡn cha nữa.
"Vậy thì tốt." Vẻ mặt quản gia Khâu rất phức tạp, tuy là thở phào nhẹ nhỏm, nhưng lại có chút mất mác.
Trí Đạc khẽ mỉm cười."Nhưng con nghĩ cũng có thể sẽ không quá lâu." Anh trở về phải hỏi Thiên Thiên, định khi nào sẽ để cha anh lên chức ông đây, dĩ nhiên không phải là hiện tại, anh chỉ hỏi trước cho tương lai thôi.
Trí Đạc sau khi thấy cha nghe anh nói câu nói kia, vẻ mặt mặc dù vẫn nghiêm túc như cũ nhưng mang theo chút mừng rỡ.
"Chuyện của mấy đứa trẻ tuổi các con các con quyết định, cha không quản." Quản gia Khâu bỏ lại những lời này sau đó xoay người đi, còn lại Trí Đạc đứng ở đại sảnh nhìn bóng lưng ông đi xa.
Anh nhất định là nhìn lầm rồi, tại sao bước chân của cha thoạt nhìn có chút nhẹ nhàng?
A! Có lẽ là nội tâm ông cao hứng, nhưng ông kìm nén đã quen, nhất thời không cách nào đem tâm tình biểu hiện ra.
Trong phút chốc, anh hiểu được tâm trạng của cha . . . . . .
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Đèn thủy tinh lung linh treo ngược ở phía trên trần đại sảnh, phát ra màu vàng chói mắt, các khách mời trang phục dự tiệc lộng lẫy, tốp năm tốp ba cười nói, uống sâm banh thượng đẳng và rượu vang lâu năm được người hầu bàn đưa tới, hoặc là thưởng thức chút thức ăn đầu bếp nhà họ Phạm tỉ mỉ chế biến tinh xảo.
Hôm nay là ngày Phạm Đế Tư cùng La Ninh Nhi kết hôn, hôn lễ long trọng mà đơn giản khiến cho chính thương giới coi trọng, rối rít tới trước chúc mừng cô dâu chú rể, càng chờ mong thế hệ thứ tư nhà họ Phạm ra đời.
Khâu Trí Đạc thân là trợ lý đặc biệt của Phạm Đế Tư, từ lúc anh bắt đầu tiếp nhận chức vị này, Phạm Đế Tư liền giao cho anh cái nhiệm vụ lớn này —— hôn lễ của đại thiếu gia nhà họ Phạm, anh tự mình chuẩn bị, kế hoạch, trừ danh sách khách mời và áo cưới anh không nhúng tay vào, quá trình từ đồ ăn cơ bản đến nghi thức, đều là một mình anh ôm lấy mọi việc .
Tiệc cưới này mặc dù đơn giản, lại hết sức tinh tế, Trí Đạc yêu cầu sự hoàn hảo, ngay cả thức ăn hôm nay cũng là do anh bàn bạc cùng với đầu bếp hơn một tuần lễ mới quyết định, làm cho buổi tiệc hôm nay thật hoàn hảo.
Từ vẻ mặt của các khách mời có thể nhìn ra, Trí Đạc biết anh thành công.
"Trí Đạc, hôn lễ này cậu làm được tốt như vậy, chờ đến phiên cậu có thể hoàn mỹ hơn hiện tại hay không?" Khách mời tò mò hỏi.
Tin tức Trí Đạc qua lại với đã truyền ra ngoài, không còn là bí mật, tất cả mọi người tò mò anh là con rể tương lai nhà họ Dương, khi nào thì sẽ rước công chúa nhà họ Dương về nhà?
"Đó là dĩ nhiên." Trí Đạc nói như điều dĩ nhiên."Hôn lễ của mình dĩ nhiên phải hoàn mỹ hơn."
"Đúng không? Vậy tôi mong đợi hôn lễ của cậu đó!" Khách mời cười ha ha vỗ vỗ vai anh.