Không yêu em giận

Không yêu em giận

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Không yêu em giận: là một câu truyện kể về cuối cùng cũng không cần phải núp trong góc nhìn lén anh nữa. Cô tốt hơn hết là nắm chặt cơ hội này. Sử dụng tất cả vốn liếng khiến cho anh yêu cô. Nhưng, cô lại vì thức ăn anh nấu quá ngon. Không kìm được mà thưởng cho anh một cái hôn. Aaa, anh nhất định sẽ nghĩ cô là một sắc nữ.

Chương 20: Biểu tiểu thư

"Thế nào? Thì ra là con còn chưa muốn trở về ư!" Phạm Thiết Hùng ở trong lòng ca thán cô chơi đủ rồi, thế nhưng cũng chưa muốn về nhà.

"Đúng vậy, con đang chơi vui vẻ đó!"

"Thật là, cũng không để ý một chút, con còn ngại gây phiền phức cho Trí Đạc không đủ nhiều à?" Phạm Thiết Hùng bị cô ngang bướng chọc tức dựng râu trợn mắt.

"Biểu tiểu thư không gây thêm phiền toái gì cho Trí Đạc cả." Trí Đạc vừa về tới nhà họ Phạm, lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc câu nệ ngàn năm không đổi kia, chẳng những đồng phục, ngay cả tóc cũng phải chải cẩn thận tỉ mỉ.

Ô. . . . . . Cô nhớ tới Trí Đạc cười lên có má lúm đồng tiền đáng yêu, Trí Đạc sẽ mặc quần áo thoải mái cô mua, còn có Trí Đạc sẽ dắt cô đi dạo phố nữa! Vừa về tới Đài Loan anh cũng không dắt tay của cô nữa, thói quen lòng bàn tay có nhiệt độ của anh, lập tức biến thành như vậy, cô cảm giác quá mất mát.

"Đúng vậy, ông ngoại ông xem, Trí Đạc cũng nói con chưa gây thêm phiền toái gì cho anh ấy, đó chính là nói rằng lần sau con muốn đi nước ngoài chơi, tìm anh ấy cùng đi cũng không sao."

Phạm Thiết Hùng nhíu mày."Con gây phiền toái cho Trí Đạc đến nghiện rồi? Người ta còn có chính sự phải làm, cũng không thể luôn cùng nha đầu con chạy ngược chạy xuôi." Ông lắc đầu thở dài."Được rồi, mau về nhà đi, để cho mẹ con nhìn con một chút."

"Được ạ, nhưng mà ông ngoại, con muốn Trí Đạc đưa con trở về." Cô đột nhiên mở miệng yêu cầu.

Phạm Thiết Hùng cảm thấy ngoài ý muốn mà nhíu mày."Tại sao nhất định phải là nó đưa con về?"

"Dĩ nhiên rồi, anh ấy đi theo đến Anh bảo vệ con, đưa con an toàn về nhà mới coi là hoàn thành nhiệm vụ được!" Thiên Thiên nói chuyện đương nhiên.

Mà Trí Đạc ở một bên nghe ông cháu bọn họ nói chuyện, lại nhịn cười đến mức muốn nội thương.

Kêu anh đưa cô ấy trở về? Không có đơn giản như vậy, Thiên Thiên luôn luôn quỷ quái, cô ấy nhất định có ý đồ mới gì đặc biệt đưa ra yêu cầu này.

"Nha đầu này ngụy biện thật nhiều, đi đi đi." Phạm Thiết Hùng phất tay một cái, ý bảo bọn họ rời đi.

"Ông ngoại, tạm biệt." Thiên Thiên nén cười, cùng Trí Đạc đi ra khỏi thư phòng Phạm Thiết hùng.

"Em muốn cái gì đây?" Đợi bốn bề vắng lặng, Trí Đạc lập tức đánh vỡ trầm mặc, hai tay vòng trước ngực hứng thú chất vấn.

"Anh vừa rồi không nắm tay em." Cô buồn bã trách móc.

"Cái gì?" Anh cau mày, hoàn toàn nghe không hiểu cô đang nói cái gì.

" Anh vừa rồi không nắm tay em nữa! Em không thích." Cô nóng nảy chu môi.

Thì ra là như vậy, anh không nhịn được lắc đầu bật cười."Tránh nghi ngờ chứ sao."

"Tránh nghi ngờ cái gì ? A! Anh muốn ăn xong không trả tiền hả?" Cô lý lẽ không chịu buông tha.

"Dĩ nhiên đồng ý, anh còn muốn ăn nữa đấy."Anh hùa theo lời của cô.

Thiên Thiên nghe vậy không khỏi đỏ mặt, trơn tru như vậy . . . . . . Ghét quá đi!

Nhìn bộ dáng cô đỏ mặt, anh không khỏi bật cười."Nói đi, rốt cuộc dụng ý của em là cái gì?" Tuyệt đối không chỉ là đơn giản đưa cô về nhà như vậy.

"Người ta không muốn lén lén lút lút qua lại với anh, em muốn quang minh chánh đại qua lại với anh." Cô lộ ra nụ cười ngọt ngào."Cho nên, em muốn nói với mẹ em, chúng ta quen nhau."

Đây mới là dụng ý thực sự của cô.

Phụ nhân quý phái ưu nhã vắt chân, thẳng lưng, đoan trang ngồi trên ghế sa lon, cử chỉ ưu nhã uống trà hoàng gia.

Khi nghe thấy con gái mới từ Anh trở về thốt ra tin tức động trời, bà không bị hù dọa, chỉ là nhíu mày, nở nụ cười, sau đó đem chén trà bằng sứ chậm rãi đặt lên bàn.

"Quen nhau? Hai đứa sao?"

Thiên Thiên khẩn trương nhìn mẹ, tay nhỏ bé ôm chặt cánh tay của Trí Đạc, vừa mong đợi lại sợ bị thương tổn nhìn vẻ mặt bí hiểm của mẹ.

"Mẹ, người sẽ không phản đối chứ?"

"Tại sao con lại nghĩ như vậy nhỉ?" Dương phu nhân mỉm cười, làm cho không ai có thể nắm bắt suy nghĩ của bà.

"Con chỉ là theo trực giác mà thôi." Thiên Thiên cong miệng lẩm bẩm.

Cô cho là, cô và Trí Đạc quen nhau, phản đối dữ dội nhất chắc chắn là người mẹ ngoài mềm trong cứng của cô.

"Thì ra là ở trong lòng con mẹ là người như thế sao!" Dương phu nhân cười chân thành nói.

"Mẹ, ý con không phải vậy!" Thiên Thiên bị nụ cười ôn hòa của mẹ chọc tức.

"Con gấp cái gì? Từ lúc vừa vào cửa chính là một mình con quang quác nói, mẹ còn chưa nghe thấy Trí Đạc nói chuyện đấy." Dương phu nhân đem mũi nhọn chĩa về phía Trí Đạc từ lúc vừa vào cửa vẫn chưa lên tiếng.

Bà cũng cẩn thận quan sát người trẻ tuổi này từ đầu tới chân, trên mặt không chút dao động.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Trí Đạc trong lòng cảnh cáo mình, phu nhân cũng không chỉ là bà chủ một doanh nghiệp bình thường mà thôi, bà ấy là cô của Phạm Đế Tư, mặc dù bà đã kết hôn sinh con, nhưng trước khi kết hôn ở trong công ty nhà họ Phạm, bà đã từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng, mà địa vị ở nhà họ Phạm cũng rất cao, bất luận nam nữ, đều là nhân vật không thể bỏ qua.

"Phu nhân, xin tin tưởng là con thật lòng đối với Thiên Thiên." Anh mở miệng giọng điệu chân thành tha thiết.

Nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc câu nệ, nói ra những lời này, thật đúng là thú vị.

Tiểu tử Trí Đạc này sao luôn có cái bộ dáng kia? Người nghiêm túc thế kia, sao có thể chịu được cô con gái quỷ quái này, tính cách trước sau như một có điểm nào khiến con gái động lòng đây?

"Tôi không phải không tin." Dương phu nhân chỉ là nghĩ đến hoàn cảnh con gái qua lại với anh, cũng không nhịn được bật cười.

Thật muốn biết bọn họ ở chung thế nào, bà tin tưởng với tính cách của Trí Đạc, anh có thể một ngày cũng không nói chuyện, nhưng mà Thiên Thiên quá nóng vội, sao có thể chịu được anh ta như thế chứ?

Nhưng nói ra cũng kì lạ, bọn họ mới đi Anh một chuyến, sao lại phát triển đến mức này?

Nhất định là con gái bà chủ động, Dương phu nhân theo trực giác nghĩ, tuyệt đối không thể nào là Trí Đạc chủ động, anh quá để ý chênh lệch thân phận, coi như anh thích Thiên Thiên, cũng sẽ đè nén mình không biểu hiện ra, chỉ là Thiên Thiên là con gái bà, nghị lực của con gái mình không người nào có thể so sánh, nói vậy con bé quấn quít chặt lấy một thời gian mới khiến cho Trí Đạc dao động, nha, chơi thật giỏi.

"Mẹ!" Thấy mẹ không có hình tượng mà bật cười, Thiên Thiên trừng lớn mắt.

"Đã qua lại với nhau rồi, có cái gì đâu?" Bà nghiêng mắt, liếc mắt thấy con gái trợn mắt hốc mồm."Cho là mẹ sẽ phản đối sao? Thiên Thiên, mẹ con không lạc hậu như vậy, Trí Đạc rất tốt, mẹ không có lý do phản đối các con quen nhau."

"Có thật không?" Thiên Thiên không thể tin được mà thấp giọng nói.

"Cám ơn phu nhân." Trí Đạc kích động mở miệng, anh không nghĩ đến chuyện anh và Thiên Thiên được chấp thuận.

"Còn gọi phu nhân sao! Nên đổi cách xưng hô." Dương phu nhân không nhịn được trợn mắt lên với anh.

Trí Đạc sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.

"Mẹ!"

"Làm gì? Con đau lòng sao?" Bà lại trợn mắt nhìn con gái một cái, aizz! Thật là con gái lớn không dùng được.

"Con. . . . . . Con nào có?!" Bị mẹ nhìn trúng tim đen, Thiên Thiên đỏ mặt phủ nhận.

"Không có? Vậy con buông tay Trí Đạc buông ra đi!" Dương phu nhân đưa tay chỉ một chút."Vừa vào cửa con liền ôm người ta, thật là chẳng biết ngượng ngùng."

"Mẹ, người đáng ghét !" Thiên Thiên bĩu môi, oán giận nhìn mẹ.

"Đừng vội ghét, mẹ có lời muốn nói với các con, ngồi xuống."

Hai người nghe lời ngồi ở trên ghế sa lon đối diện Dương phu nhân, nhưng tay Thiên Thiên vẫn chưa bỏ ra khỏi cánh tay tráng kiện của Trí Đạc.

"Trí Đạc, Thiên Thiên nhà chúng tôi cái gì cũng không biết, cậu nhất định phải qua lại với con bé sao?" Dương phu nhân mang theo giọng nghi ngờ dò xét.

Thật ra thì bà cũng không rõ, thanh niên có năng lực giống như Trí Đạc, sao lại thích cô con gái nũng nịu này của bà chứ?

Tuy nói là bọn họ làm cha mẹ là không đúng, bà và cha Thiên Thiên có một đứa con gái như vậy, từ nhỏ liền nuông chiều con bé, không để cho con bé bị một chút khổ sở, đối với cuộc sống của con bé cũng hạn chế tất cả, cũng may con gái không bị bọn họ nuôi dạy thành cô gái không có chủ kiến.

"Mẹ!" Thiên Thiên không thể tin được mẹ nói cô như vậy."Làm sao mẹ nói như vậy chứ!"

"Phu nhân, Thiên Thiên chẳng qua là không biết được mục tiêu của cô ấy ở nơi nào, con tin tưởng cô ấy sẽ nhanh chóng tìm được chuyện mình muốn làm." Trí Đạc tràn đầy lòng tin đối với cô."Cô ấy cũng không phải là cái gì cũng không biết."

Nghe vậy, Dương phu nhân cảm thấy hứng thú mà nhướng lông mày. Như vậy Thiên Thiên nhà bà, hình như rất nghiêm túc!

"A? Như vậy con bé sẽ tìm được sao?"