Không yêu em giận
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Không yêu em giận: là một câu truyện kể về cuối cùng cũng không cần phải núp trong góc nhìn lén anh nữa. Cô tốt hơn hết là nắm chặt cơ hội này. Sử dụng tất cả vốn liếng khiến cho anh yêu cô. Nhưng, cô lại vì thức ăn anh nấu quá ngon. Không kìm được mà thưởng cho anh một cái hôn. Aaa, anh nhất định sẽ nghĩ cô là một sắc nữ.
Chương 04:Cha nói
Thân phận quản gia nhà họ Phạm ở trong mắt mọi người cũng chỉ là thân phận người làm, nhưng cha vẫn lấy làm kiêu ngạo khi là quản gia cho nhà họ Phạm.
Khi nhà họ Phạm dũng mãnh đấu đá ở trên thương trường, người đứng đầu ở bên ngoài bày mưu tính kế, về đến nhà, đều là do ông hầu hạ, ông liều mạng mà để cho người đàn ông của nhà họ Phạm không phải lo lắng phiền lòng, tất cả dạ tiệc lớn nhỏ của nhà họ Phạm, đều là do một tay ông sắp đặt.
Cho nên vì anh muốn trở thành quản gia giống cha, anh cố gắng học tập, cũng cố gắng tiếp thu các tin tức mới nhất, còn tự nguyện đến trường học đào tạo quản gia của Anh.
Mà quyết tâm của anh mấy năm nay cũng lớn lao hơn rồi, hiện tại anh không chỉ phải đi cùng đường với cha mình, còn phải vượt qua cha mình, trở thành một quản gia xuất sắc hơn.
Đáng tiếc sau khi anh học thành tài trở về còn chưa kịp thể hiện ra những gì đã được đào tạo, liền bị thiếu gia yêu cầu đến nước Anh để chăm sóc cho đại tiểu thư.
Chuyến đi này, chính là hai tháng. . . . . . Dù sao cũng chỉ có hai tháng, nhịn một chút sẽ trôi qua thôi.
Trí Đạc ở trong lòng tự nói với mình như vậy, sau đó xoay người đem hành lý vào trong cốp xe, lái xe về phía sân bay.
☆ ☆ ☆
"Chào anh, sao lại đến muộn vậy chứ? Tôi còn tưởng là phải chờ tới khi máy bay cất cánh mới có thể gặp lại anh đấy!" Thiên Thiên nũng nịu mà oán trách.
Nhìn cô bé chạy về phía mình, Trí Đạc có chút né tránh.
Cái cô gái mặc áo sơ mi trắng, quần jeans trắng, gương mặt không trang điểm nhưng sắc mặt đỏ hồng này là ai?
"Này! Khâu Trí Đạc, anh bị ngốc à?" Tay nhỏ bé của cô quơ múa trước mặt anh, buồn cười nói, "Thế nào, nhiều năm không gặp, anh không nhận ra tôi nữa ư?"
"Đại tiểu thư." Trí Đạc cung kính hô. Thì ra, cái cô gái ăn mặc đơn giản, nhưng khí chất bất phàm này là Dương Thiên Thiên, thật không nghĩ tới, cô cũng ăn mặc loại quần áo "bình dân" này, trong ấn tượng luôn luôn là mặc lễ phục, chưa từng thấy đơn giản như bây giờ.
Đại tiểu thư. . . . . . Thiên Thiên bực mình chép miệng, ở trong lòng thầm oán trách, gọi người ta một câu Thiên Thiên sẽ chết sao, quỷ hẹp hòi.
"Này, bàn bạc một chút được không? Ở bên ngoài, không được kêu tôi là đại tiểu thư nữa, rất xấu mặt." Nhưng thật ra là cô rất không muốn nghe thấy anh gọi xa lạ như vậy.
Trí Đạc nhìn cô một cái, gật đầu.
Thấy anh gật đầu, Thiên Thiên mừng rỡ mặt mày hớn hở, sau đó ngoài dự đoán mà ôm cánh tay của anh.
"Mau lên máy bay đi, máy bay sắp cất cánh."
Tim của anh đột nhiên đập mạnh, nhưng mặt vẫn không chút thay đổi, cũng bởi vì được cô dắt đi.
Cô sao lại chẳng giống gì với trước kia vậy? Không chỉ tay sai khiến bắt mang hành lý, không oán trách anh đến muộn, chỉ có vẻ mặt tươi cười nhiệt tình, điều này khiến cho anh không quen.
"Hành lý của cô đâu?" Loại thiên kim tiểu thư này đi xa nhà, không túi lớn túi nhỏ mới là lạ.
"Ở chỗ này." Cô lấy ba lô thể thao màu lam đeo sau lưng ra.
Trang phục và đồ đạc của cô từ trên xuống dưới, cả ba lô thể thao đeo sau lưng, tất cả đều là mượn Ninh Nhi.
Hình dáng của các cô tương đối giống nhau, cho nên cũng có thể trao đổi quần áo để mặc, vốn dĩ hành lý của cô không ít như vậy, mẹ cô giúp cô chuẩn bị ba va li lớn trang phục và đồ đạc, dọa cho cô sợ đến trợn mắt há mồm.
Nào có ai đi du lịch một mình mà mang lễ phục, các bộ đầm váy áo, chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo, hơn nữa còn chưa ra khỏi cửa, anh Đế Tư đã cười rồi, cho nên cô không để ý mẹ phản đối, bỏ lại những thứ vô dụng kia, chỉ mang theo quần áo đơn giản như quần jeans và áo sơ mi giống hiện tại.
"Chỉ có thế sao?" Trí Đạc không khỏi kinh ngạc hỏi.
"Dĩ nhiên còn có chứ!" Thiên Thiên cười, "Notebook cùng máy ảnh." Cô lấy ra một túi cầm tay màu đen nói.
Một cái túi, mấy cái máy chụp hình cùng notebook, những thứ này chính là toàn bộ hành lý của cô ấy?
Trí Đạc có chút không tin, cô thế nhưng lại có một mặt thuần phác như vậy, hành lý của cô còn ít hơn cả của anh nữa, việc này. . . . . . Cô lại muốn giở trò quỷ gì?
Mặc dù mang một bụng nghi vấn, nhưng mặt anh vẫn không thay đổi gì, đưa tay nhận lấy hành lý của cô, không nói một lời mà đeo lên trên vai, đi về phía máy bay.
Thiên Thiên bị hành động quan tâm của anh mà cảm động đến sửng sờ tại chỗ.
Cô có thể cảm nhận được anh vẫn rất ghét cô, cũng vẫn có phòng bị, nhưng cô tin tưởng, cô nhất định sẽ làm cho anh có cái nhìn khác về mình.
Quyết định xong, cô bước chân đuổi theo.
Vào cửa hải quan, đi lên máy bay, Trí Đạc cầm hộ chiếu cùng vé máy bay của hai người đi theo sau lưng nữ tiếp viên hàng không, nhìn thấy nữ tiếp viên hàng không chỉ vị trí của bọn họ thì anh không khỏi kinh ngạc, "Cô xác định đây là vị trí của chúng tôi?" Anh nhất định là nhìn lầm rồi, Dương đại tiểu thư làm sao có thể khoang hạng nhất tốt như vậy thì không ngồi, chạy tới cùng người ta chen chúc trong khoang thường chứ?
"Cám ơn, làm phiền cô." Thiên Thiên quay đầu về phía nữ tiếp viên hàng không cười ngọt ngào, đoạt lại vé máy bay cùng hộ chiếu trên tay Trí Đạc, ngồi vào vị trí gần cửa sổ. "Trí Đạc, mau ngồi xuống, anh cao lớn sẽ ngăn cản người phía sau đến nữa!" Cô cười ngoắc anh.
Anh theo lời ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô, vẫn là gương mặt nghi vấn.
"Đại tiểu thư, cô có thể chịu được ngồi ở khoang thường à?" Anh ở bên tai cô thấp giọng hỏi.
"Tự mình đi du lịch, sao có thể xa hoa như vậy?" Cô khẽ mỉm cười, "Cái này cũng là một cách trải nghiệm cuộc sống mà, anh nói có đúng không?"
"Cô thích là tốt rồi." Đối với lý luận của cô, anh không dám có ý kiến.
Máy bay cất cánh, bay về phía thành phố đắt đỏ nhất nước Anh - London.
Trí Đạc nhắm mắt lại, không muốn cả quãng đường bay đến mấy chục giờ này cùng cô mắt to trợn mắt nhỏ, vì vậy anh giả vờ ngủ say, thế nên không chú ý tới nụ cười quỷ quyệt trên mặt cô.
Còn có chuyện ngạc nhiên lớn hơn ở Anh chờ anh đó, chờ anh tỉnh lại, anh sẽ biết. . . . . .
☆ ☆ ☆
Gian phòng mờ mờ, rèm cửa sổ ẩm ướt, giường cùng vật dụng cũ trong nhà thoạt nhìn không cảm thấy ấm áp, còn có vòi nước hỏng đang tí tách chảy, vừa đi vào gian phòng này, Trí Đạc liền nhíu mày, trong không khí tản ra mùi nấm mốc làm cho anh vô cùng không hài lòng.
"So với trong tưởng tượng của tôi tốt hơn nhiều rồi." Thiên Thiên tiện tay bỏ hành lý ở cạnh cửa, chạy tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời lập tức chiếu vào bên trong phòng, mọi thứ cũng theo đó mà sáng lên.
Cô mở cửa sổ ra, hít một hơi thật sâu – ừ, không khí London cũng chẳng tốt hơn Đài Bắc chút nào.
"Hel¬lo!" Hộ gia đình đối diện tòa nhà lên tiếng chào hỏi Thiên Thiên.
"Hel¬lo! Nice ¬to meet y¬ou." Cô cười ngọt ngào đáp lại người con trai trẻ tuổi của tòa nhà đối diện.
"Hey! Girl, where¬ are y¬ou from?"
"Tai¬wan. . . . . ." Thiên Thiên hưng phấn tán gẫu một chút cùng đối phương.
Mắt nhìn cô bé đó ở trước cửa sổ đang hăng say tán gẫu, nhìn lại một chút hoàn cảnh hỏng bét đến không thể hỏng bét hơn nữa trước mắt này, Trí Đạc đột nhiên cảm thấy thật đau đầu.
Hiện tại là tình huống gì đây? Đại tiểu thư cô ấy cũng nên giải thích với anh một chút chứ nhỉ?
Gương mặt anh bình tĩnh, im lặng đến bên người cô, khiến cho người đàn ông trẻ tuổi kia đang định hẹn cô đi uống cà phê mà cấm khẩu.
"Your hus¬band?"
Thiên Thiên cười nhưng không nói, chưa trả lời cho đối phương.
Bây giờ không phải, nhưng trong lòng cô hy vọng có thể là vậy.
"Tôi muốn hỏi cô." Trí Đạc trầm mặt, dùng ánh mắt sắc bén đánh lùi người đàn ông đang muốn tiến thêm một bước theo đuổi kia.
"Ừ, anh hỏi gì?" Cô xoay người, rời khỏi cửa sổ đi tới cạnh cửa, nhấc hành lý của mình, ngồi xuống ghế sa lon.
Cô ngồi xuống, ghế sa lon lập tức bụi bay đầy trời, khiến cho cô liên tục ho khan.
"Căn phòng này thật cũ kỹ, khụ khụ. . . . . ." Cô vừa ho khan vừa cười.
"Không sai, cô còn biết căn phòng cũ kỹ." Anh nghiêm túc ngẩng mặt lên."Ngay cả thang máy cũng cũ đến mức phát ra tiếng cọt kẹt, sao cô lại tìm loại phòng ở như vậy?"
"Bởi vì rẻ chứ sao!" Cô đúng lý hợp tình mà trả lời, "Một tháng chỉ có ba trăm bảng Anh, nơi này là mười lăm mét vuông, so với trong tưởng tượng của tôi tốt hơn nhiều." Dĩ nhiên , đại tiểu thư cô đối với nơi này rất hài lòng.
"Bởi vì rẻ ?!" Trí Đạc không hiểu.
Đại tiểu thư cô sẽ quan tâm tiền thuê phòng nhiều ít?
"Lần này một mình tới Anh du lịch, dự tính của tôi không nhiều lắm, tiền thuê phòng một tháng ba trăm bảng Anh gồm tiền điện nước, cộng thêm tiền vé xe du lịch cần thiết, tiền ăn cơm, tiền thuê, tôi tính sơ sơ, sẽ không đủ tiền, dự tính của tôi là hai tháng tiêu sáu ngàn bảng Anh, hơn nữa thẻ tín dụng của tôi cùng chi phiếu du lịch cũng không có mang theo, cho nên tôi sẽ đi làm để kiếm tiền đi đường." Cô hăng hái nói xong ngẩng cao đầu, mà Trí Đạc nghe xong thì sắc mặt càng ngày càng khó coi.