Không yêu em giận
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Không yêu em giận: là một câu truyện kể về cuối cùng cũng không cần phải núp trong góc nhìn lén anh nữa. Cô tốt hơn hết là nắm chặt cơ hội này. Sử dụng tất cả vốn liếng khiến cho anh yêu cô. Nhưng, cô lại vì thức ăn anh nấu quá ngon. Không kìm được mà thưởng cho anh một cái hôn. Aaa, anh nhất định sẽ nghĩ cô là một sắc nữ.
Chương 02:Là một người
"Trí Đạc, cậu quả nhiên không làm cho mình thất vọng." Phạm Đế Tư vui mừng gật đầu."Thiên Thiên đành làm phiền cậu." Thật tốt quá, cứ như vậy, Ninh Nhi cũng không có lý do ầm ĩ với anh nữa, có thể thiên hạ thái bình rồi!
"Đây là việc tôi phải làm." Trí Đạc nghiêm chỉnh nói, tiếp theo, khom người, bước chân vững vàng rời khỏi thư phòng.
Trí Đạc mới vừa khép cửa lại, bên trong thư phòng một cánh cửa khác thông với phòng khách của Phạm Đế Tư liền mở ra, hai cô gái khoảng hai mươi tuổi đi ra.
"Trời ạ! Anh đồng ý rồi!" Ninh Nhi ôm một túi kẹo mềm kinh ngạc nói nhỏ.
Cô tự động đi đến trước mặt Phạm Đế Tư, ngồi ở trên đùi anh ăn kẹo dẻo.
Không biết tại sao, sau khi mang thai cô thật thích ăn kẹo dẻo, chỉ cần để cho cô ăn kẹo dẻo, tình trạng nôn nghén sẽ đỡ hơn, nhưng một loại kẹo dẻo ở bên ngoài bán hơn nửa chứa nhiều phẩm màu, cho nên Phạm Đế Tư nhờ vào Trí Đạc đa tài, tự tay làm cho cô rất nhiều kẹo dẻo trái cây.
"Em phải cùng anh đi Anh?" Vẻ mặt Thiên Thiên rất kỳ quái, cười như không cười, làm cho người ta không tìm ra được điều gì.
"Em lại muốn làm gì?" Thấy vẻ mặt cô, Phạm Đế Tư không khỏi cao giọng. "Trí Đạc đồng ý đi theo em tới Anh chăm sóc em, em không nên lại giở trò gì với cậu ấy."
Thiên Thiên vô tội nháy mắt mấy cái."Anh Đế Tư, sao anh lại nói người ta như vậy?"
"Ý của em là nói anh hiểu lầm em sao?" Anh nheo mắt lại, êm ái mà lại nguy hiểm hỏi.
"Cái gì chứ? Anh Đế Tư, anh đừng nên làm em sợ."
"Hai người đang nói cái gì vậy?" Ninh Nhi quay lại nhìn hai người bọn họ cãi vã, lại hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
"Không có gì, hôm nay cục cưng có ngoan không?" Phạm Đế Tư tức khắc dịu dàng lại ôm chặt thân thể mềm mại nhỏ nhắn trong ngực, bàn tay khẽ đặt trên bụng cô, vẻ mặt hạnh phúc.
"Hừ, em không chịu nổi." Thiên Thiên thấy anh họ cùng bạn tốt lại bắt đầu vô tình mà trình diễn màn tình cảm nóng bỏng, không chịu được liếc mắt."Ninh Nhi, nước Anh thôi mà, sẽ chờ cậu sinh cục cưng xong cùng anh họ sang sau, mình đi London trước mua quần áo cho đứa cháu cục cưng nhỏ nhắn đáng yêu của mình nhá!"
"A. . . . . . Nhưng mà người ta muốn đi ." Khuôn mặt Ninh Nhi vì buồn bã mà xụ xuống, dùng ánh mắt hi vọng nhìn cha của đứa nhỏ.
"Ninh Nhi, chúng ta nói rồi, Trí Đạc đưa Thiên Thiên đi em sẽ không đi theo." Phạm Đế Tư trở nên nghiêm túc. "Mang thai kỳ đầu, không thích hợp ngồi máy bay đường dài, chờ em sinh cục cưng xong, chúng ta lại đi nghỉ
trăng mật, có được không?" Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Thật sao?" Ninh Nhi trút giận mà dùng sức cắn kẹo thơm mềm.
"Em muốn đi chuẩn bị hành lý." Thiên Thiên đột nhiên hét lớn một tiếng, xoay người chạy nhanh như bay, lưu lại một dấu hỏi lớn cho Phạm Đế Tư cùng Ninh Nhi đang hai mặt nhìn nhau.
"A Đế, Thiên Thiên không phải là ngày 10 tháng sau mới bay sao? Cô ấy chuẩn bị hành lý sớm như vậy làm gì?" Ninh Nhi khó hiểu hỏi.
"Anh cũng không biết, ngoan, chuyện này không liên quan gì đến anh cả, đến giờ em ngủ trưa rồi, đi thôi." Anh nhẹ nhàng ôm cô gái yêu dấu đi về phòng.
"Em nghĩ có lẽ là Thiên Thiên không đợi kịp nữa rồi, cuối cùng cũng có người có thể đưa cô ấy đi Anh, tháng trước cô ấy nói cô ấy muốn đi một mình, ông nội còn nổi trận lôi đình, không cho phép cô ấy đi!"
"Đúng vậy, khi em nói em muốn đi cùng, ông nội không nói gì, chỉ là lập tức gọi anh từ công ty chạy về, mắng anh một trận." Nói đến đây anh cũng rất buồn.
Hiện tại trong lòng ông nội không còn đích tôn là anh nữa rồi, mà là Ninh Nhi kìa, cô ấy cùng ông nội nói chuyện phiếm, đánh cờ, ngay cả đưa ông cụ đi tản bộ, thêm vào đó cô ấy bây giờ lại đang mang thai chắt trai mà ông nội mong đợi lâu nay, trong mắt ông nội căn bản chỉ có cô ấy với Thiên Thiên.
"Thật xin lỗi nha, em cho là ông nội không nói lời nào là đồng ý em cùng Thiên Thiên đi Anh, không nghĩ lại khiến ông thêm mất hứng." Cô lè lưỡi một cái."Thiếu chút nữa hại Thiên Thiên không được đi Anh, may mà Trí Đạc đồng ý giúp chuyện này."
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
"Đúng vậy, cho nên em phải ngoan ngoan ở trong nhà dưỡng thai, sinh cho anh một cục cưng khỏe mạnh, chờ em sinh cục cưng xong, chúng ta mới có thể đi tuần trăng mật."
" Ở cùng với anh mỗi ngày đều giống như đi tuần trăng mật vậy . . . . . ." Ninh Nhi đỏ mặt nói.
Nghe lời này, Phạm Đế Tư cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, nụ cười vô cùng hạnh phúc.
☆ ☆ ☆
Anh phải đưa cô đi nước Anh!
Thiên Thiên cực kì hưng phấn, không thể tin đây là thật !
Từ nhỏ cô đã thích trêu chọc anh, đùa dai với anh, bởi vì cô muốn biết anh ngoài một khuôn mặt mang vẻ nghiêm túc ra, còn có thể có những vẻ mặt gì.
Mỗi lần thấy anh, đều là anh mặc trang phục quản gia mà đi theo bên cạnh cha anh, học cha anh tác phong hầu hạ người nhà họ Phạm.
Khi cô đi theo sau anh họ cùng nhau chơi đùa đùa nghịch, anh không đi theo cùng chơi đùa với mọi người, anh thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ chơi đùa lấy một lần, vẻ mặt chuyên chú giống như ông cụ non, dùng thái độ không phù hợp với tuổi, cẩn thận tỉ mỉ làm công việc quản gia.
Cô thừa nhận, mình không phải là cô gái hiền lành gì, cô cũng có một phần tinh nghịch, giống như khi còn bé, mỗi khi trở lại nhà ngoại, chuyện cô thích nhất, trừ dính lấy anh họ bên ngoại Phạm Đế Tư của cô, chính là thừa dịp không ai chú ý mà trêu chọc anh.
Cố ý khi anh đang cầm bộ đồ pha trà đưa trà cho khách làm anh ngã, khiến sau đó anh bị cha anh nghiêm khắc dạy dỗ một trận, nếu không thì chính là đem toàn bộ hoa cỏ anh chăm sóc cẩn thận cắt hết đi, hại anh bị người làm vườn chửi mắng.
Đúng vậy, cô chính là cô gái nhỏ tinh nghịch như vậy, cô thừa nhận, khi đó cô thật không hiểu chuyện, nhưng mà kỳ lạ là, cho dù cô làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, lại chẳng thể xóa bỏ đi suy nghĩ làm một gã quản gia của anh, ý chí của anh kiên định đến mức làm cho người ta phải nhìn với đôi mắt khác xưa.
Dĩ nhiên trò đùa dai của cô không chỉ có những thứ này, cô còn dùng súng nước và súng hơi bắn vào anh, cũng cầm đá ném anh. . . . . . Tóm lại, tất cả những chuyện xấu mà đám trẻ con biết cô đều đã làm với anh nhưng cô vẫn không thấy được bất kì vẻ mặt nào khác trên mặt anh ngoại trừ sự nghiêm túc.
Chỉ có duy nhất một lần, năm cô mười bốn tuổi, mà anh mười bảy tuổi ——
Biết rõ ở yến tiệc có rất nhiều khách, biết rõ không đủ người làm anh phải giúp đỡ, làm bồi bàn phục vụ yến tiệc, mặc dù lúc ấy anh mới mười bảy tuổi, dáng người cao lớn rắn rỏi. Anh tuấn, chẳng thua gì anh họ Thiên Tứ nổi trội của cô.
Nhưng cô đơn giản chỉ muốn ở thời điểm đó gây phiền toái cho anh ——
"Không cho anh qua." Ngày đó Thiên Thiên mặc lễ phục màu hồng phấn được mẹ tỉ mỉ chọn lựa, ăn mặc giống như tiểu công chúa, nhưng hành động lại như tiểu thổ phỉ, chặn ở giữa đường, không để cho Trí Đạc đang mặc trang phục bồi bàn đi qua.
Anh nhìn cô một cái."Tôi đang bận."
"Anh bận rộn tôi cũng không cho anh qua." Cô tức giận cao giọng nói, hất cằm, ngón tay trong bộ bao tay gấm trắng chỉ vào khay bạc trên tay anh."Đây là cái gì?"
"Ông chủ dặn dò phải đưa trứng cá muối đến phòng ăn." Anh cung kính trả lời.
"Tôi muốn ăn." Vừa nghe đến trứng cá muối, mắt cô sáng lên.
Trí Đạc cau mày."Đây là để chiêu đãi khách quý ."
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
"Tôi mặc kệ, tôi muốn ăn." Vừa nghe anh từ chối, cô lập tức giở tính khí đại tiểu thư.
"Đại tiểu thư, ông chủ đang đợi tôi đưa bữa ăn đi qua, cô muốn ăn trứng cá muối, có thể chờ tôi đưa xong bữa ăn trở lại sẽ giúp cô chuẩn bị một phần hay không?" Anh thương lượng.
"Tôi không muốn!" Cô càng nghe càng tức giận ."Tôi muốn ăn đồ trên tay anh cầm, anh đi nói ông ngoại tôi muốn ăn, hơn nữa tôi còn muốn đưa cho các anh họ ăn!"
"Đại tiểu thư, cô đừng gây khó khăn cho tôi." Khuôn mặt nghiêm túc bắt đầu lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Vừa thấy vẻ mặt của anh có biến chuyển, cô vui vẻ, càng không thể dễ dàng bỏ qua cho anh.
"Tôi chính là muốn gây khó khăn cho anh, thì làm sao?" Cô hai tay chống eo, bộ dạng đanh đá xảo quyệt.
"Đại tiểu thư, tôi không muốn thất lễ với khách."
"Cái gì, không muốn thất lễ với khách, mà muốn thất lễ với tôi à!" Cô không buông tha lý sự nói, "Giỏi lắm, anh cũng không cần đưa cái trứng cá muối gì đó đi chiêu đãi khách quý đâu." Lời còn chưa nói hết, tay nhỏ bé của cô duỗi một cái, cướp lấy khay trên tay anh, hất xuống đất, trứng cá muối được các đầu bếp tỉ mỉ xử lý chế biến, cứ như vậy bị giày xéo .
"Tôi xem anh phải làm sao, hừ!" Thiên Thiên cười đắc ý nhìn khuôn mặt anh tái nhợt.
Trí Đạc không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng ngồi xuống, tìm kiếm sắp xếp đồ bị rơi.
Này. . . . . . Anh định ăn nói với ông chủ như thế nào đây?