Không yêu em giận

Không yêu em giận

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Không yêu em giận: là một câu truyện kể về cuối cùng cũng không cần phải núp trong góc nhìn lén anh nữa. Cô tốt hơn hết là nắm chặt cơ hội này. Sử dụng tất cả vốn liếng khiến cho anh yêu cô. Nhưng, cô lại vì thức ăn anh nấu quá ngon. Không kìm được mà thưởng cho anh một cái hôn. Aaa, anh nhất định sẽ nghĩ cô là một sắc nữ.

Chương 16: Cô không nhịn

Cô không nhịn được nuốt nước miếng một cái, khẩn trương vươn đầu lưỡi, liếm liếm đôi môi khô khốc.

Đột nhiên anh cúi đầu, như chim ưng chuẩn xác săn con mồi ngốc nghếch, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Thiên Thiên bị nụ hôn mãnh liệt này chấn động khiến toàn thân run rẩy, cô vô lực níu lấy anh, để cho anh chống đỡ trọng lượng của cô.

Quá ngoài ý muốn, chưa bao giờ cô nghĩ anh sẽ hôm cô trước mặt mọi người.

Thở nhẹ dựa vào lồng ngực anh, Thiên Thiên run rẩy, cả người vùi vào trong ngực anh, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Nhìn cô dựa vào mình, hoàn toàn tin tưởng theo bản năng, khiến cho sự tự tôn của đàn ông trong anh được thỏa mãn, anh hài lòng mỉm cười, nắm tay cô đi trên sân ga.

Anh không bất ngờ khi thấy ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, hơn nữa nhìn bộ dạng mấy tên tiểu tử trợn to mắt thật tức cười, trong lòng anh chỉ có thể hình dung bằng hai chữ thoải mái.

"Hai ngày nữa mình có bảy chương trình khai mạc, sẽ tới nước Pháp một chuyến, thuận đường đến Anh mang Thiên Thiên về, tránh cho cậu bị quấy rầy."

Nhận được cuộc gọi từ Phạm Đế Tư, tâm tình Trí Đạc thật mâu thuẫn.

Nếu như ba ngày trước nhận được cuộc gọi này, anh sẽ cho rằng đó là cứu giúp, nhưng bây giờ nghe thấy thiếu gia gọi điện thoại tới nói muốn mang Thiên Thiên trở về, anh chỉ cảm thấy buồn bực.

"Trí Đạc, cậu nói xem? Cậu có thể chịu đựng thêm hai ngày nữa không?" Không thấy hồi âm, Phạm Đế Tư lại tiếp tục hỏi dồn.

"Khỏi làm phiền cậu." Trí Đạc buồn bực từ chối.

Thời điểm này anh làm sao có thể để cho cô rời khỏi anh? Không có cửa đâu!

Ham muốn giữ lấy cô của anh càng ngày càng tăng, anh không thể chịu được việc không thấy cô ở trong tầm mắt của anh.

"Có gì mà phiền phức chứ! Khiến cậu bị quấy rầy là chúng tôi mới đúng." Phạm Đế Tư ở đầu kia điện thoại nhịn cười đến mức muốn nội thương.

Cậu giả bộ, cậu tránh nữa đi! Tôi xem cậu có thể chịu được bao lâu.

Ninh Nhi hôm nay len lén nói cho anh biết, Thiên Thiên và Trí Đạc dường như có chút tiến triển, hại anh bị dọa sợ trợn to mắt, không nghĩ tới bọn họ phát triển quá nhanh, lập tức suy nghĩ cao hứng trêu cợt Trí Đạc.

"Thiên Thiên sẽ không quấy rầy cậu nữa, mình sẽ nói với con bé, cũng sẽ yêu cầu con bé không được gặp cậu nữa, Thiên Thiên rất nghe lời của mình, cậu yên tâm."

Tại sao anh có cảm giác, thiếu gia khôn khéo cố ý dùng lời nói tới kích thích anh nhỉ?

"Không cần phiền cậu đặc biệt đi một chuyến." Anh cố gắng đè nén tức giận, mới không giận dữ hét lên.

"Phiền gì chứ? Một là đứa em họ mình thương yêu nhất, một là bằng hữu tin cậy nhất của mình, mình có gì mà phiền chứ?" Phạm Đế Tư tựa như đây là chuyện lạ mà nói.

"Thiếu gia." Trí Đạc hít sâu một cái, thận trọng nói: "Chuyện ở đây không nhọc ngài phiền lòng."

"Vậy ư?" Phạm Đế Tư hỏi cười không dứt, nhưng vẫn biểu diễn xuất sắc hoàn thành tốt vai diễn đại thiếu gia của mình."Sao cậu lại nói như vậy chứ? Thiên Thiên không phải là khiến cho cậu rất đau đầu sao? Mình phải mang con bé quay về, không để nó làm phiền cậu nữa."

"Cô ấy cũng không gây khó dễ cho tôi." Trí Đạc không thể nhẫn nại thêm được nhấn mạnh nói.

"Là như thế sao?" Phạm Đế Tư cố tình nghi ngờ hỏi, "Sao tình hình mới có mấy ngày, Thiên Thiên lại không gây khó dễ cho cậu nữa rồi sao?"

Câu hỏi của anh khiến Trí Đạc trầm mặc một lúc.

Rốt cuộc không chịu nổi nữa, Phạm Đế Tư chợt cười ra tiếng đến long trời lở đất.

Anh. . . . . . Con mẹ nó! Trí Đạc từ trong tâm thầm mắng chửi không ngừng, quanh năm quen thuận theo Phạm Đế Tư nhất thời khó có thể thay đổi, khiến cho anh chỉ có thể nén giận.

Thật ra thì anh rất muốn bắt lấy Phạm Đế Tư đang sảng khoái chế giễu anh kia, ném vào biển cá mập một lần xem sao.

"Cậu cuối cùng cũng thông suốt rồi, không tệ không tệ." Phạm Đế Tư cười chảy cả nước mắt, vui mừng nói.

"Thiếu gia sớm đã biết." Trí Đạc bình tĩnh mà trần thuật sự thật, anh nên sớm biết không có chuyện gì có thể lừa gạt được Phạm Đế Tư thần thông quảng đại, cho nên hôm nay thiếu gia gọi cuộc điện thoại này, đơn giản chỉ là muốn trêu anh mà thôi.

"Không sai, câu trả lời của cậu cũng ở trong dự liệu của mình." Phạm Đế Tư không khỏi bội phục sự thông minh tài trí của mình.

"Thiếu gia không phản đối?" Trí Đạc không nhịn được hỏi.

"Phản đối cái gì?" Phạm Đế Tư không cho là đúng hỏi ngược lại.

"Phản đối chuyện tôi cùng. . . . . .."

"Phản đối chuyện của cậu với ai?" Phạm Đế Tư cố ý muốn anh nói rõ ràng.

"Còn có thể là ai?" Trí Đạc thở dài, vẫn biết khổ sở nhưng không có cơ hội chế giễu thiếu gia của anh, lúc này anh ta đã hạ quyết tâm, muốn thấy anh nói rõ ràng là được."Thiên Thiên."

"Ồ, là Thiên Thiên!" Nghe thấy anh gọi tên Thiên Thiên, Phạm Đế Tư không nhịn được mỉm cười.

Trí Đạc nguyện ý gọi tên Thiên Thiên, không hề gọi cô ấy là "tiểu thư" nữa, "biểu tiểu thư" những thứ xưng hô lạnh nhạt đó, chứng tỏ anh đã không còn chú ý thân phận giữa hai người bọn họ.

Trí Đạc người này cái gì cũng tốt, chính là sự cố chấp này với cha anh ta giống nhau như đúc, nói đến cha anh ta, Phạm Đế Tư lúc này mới nghĩ đến còn có một vấn đề khó giải quyết.

Nếu như nói tính cách của Trí Đạc là cố chấp, như vậy tính cách của cha anh ta chính là cố chấp trong cố chấp, Trí Đạc qua lại với Thiên Thiên, chắc chắn người phản đối nhất là quản gia Khâu.

Mặc dù đây là vấn đề của hai người bọn họ, anh không tiện xen vào, nhưng mà khi cần thiết, anh vẫn kịp thời giúp đỡ, đẩy bọn họ lại với nhau.

"Mình là cái gì mà muốn phản đối? Nam chưa cưới nữ chưa gả, vậy thì cậu chê Thiên Thiên nhà chúng tôi không xứng với cậu?"

"Là tôi không xứng với cô ấy!" Trí Đạc kích động phản bác.

"Chỗ nào không xứng?"

Anh buồn buồn nói: "Gia thế."

"À! Lời này của cậu nghĩa là người nhà họ Phạm chúng tôi chỉ chú trọng môn đăng hộ đối, mắt chó nhìn người dưới sao?" Phạm Đế Tư xảo quyệt chất vấn.

"Cậu biết tôi không phải là chỉ cái này!" Trí Đạc thoáng tức giận.

Chọc Trí Đạc tức giận thật là một chuyện thú vị! Chơi thật vui.

"Được, nghiêm túc mà nói, mình biết cậu muốn gì, " anh cười nói, "Thân phận cũng không phải là một chuyện quan trọng như vậy, hôm nay cậu qua lại với Thiên Thiên, mình biết người cực khổ sẽ là cậu, Thiên Thiên con bé cái gì cũng không biết, sở trường duy nhất chính là khiến cho người ta phải chăm sóc, mà không bàn tới vừa là một quản gia mà còn một mình đảm đương chức vụ quản lý một công ty, cậu đều có đầy đủ năng lực ứng phó, cậu nói, hai người so sánh như vậy, cậu cảm thấy người nào không xứng với người nào?" Anh dùng đúng trọng tâm bày tỏ quan điểm, không vì Thiên Thiên là cô em họ anh yêu thương mà thiên vị.

"Nhưng tôi không cho là cô ấy cũng đi làm." Trí Đạc thể hiện khí chất đàn ông, "Cô ấy có tôi là đủ rồi."

"Aizz! Như vậy là không được." Phạm Đế Tư lắc đầu thở dài."Con gái bây giờ không yếu đuối như vậy, cuộc sống cần dựa vào đàn ông, mặc dù Thiên Thiên từ nhỏ bị hạn chế đi lại, nhưng con bé nhất định cũng muốn đi làm, ngay cả Ninh Nhi còn nói cô ấy sinh con xong phải ra bên ngoài tìm việc làm, nói gì cũng không chịu đến công ty để mình sắp xếp một chức vụ cho cô ấy, nói đi, cậu đã hỏi Thiên Thiên chưa? Cậu đã hỏi con bé về sau muốn làm gì chưa?"

Trí Đạc bị hỏi á khẩu không trả lời được.

Anh chưa hỏi, anh cho là chỉ cần anh xử lý ổn thỏa việc nhà, cũng cho cô cuộc sống hậu đãi, đối với cô chính là sắp xếp tốt nhất.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

"Xem ra là không có." Phạm Đế Tư thản nhiên nói."Như vậy cái này chứng tỏ, cậu vẫn chưa hiểu rõ tính cách Thiên Thiên." Anh ta cố ý xát muối vào vết thương của anh."Có cơ hội, cậu ngồi xuống nói chuyện một chút với, đừng hẹn hò nói chuyện yêu đương quên mất chính sự."

"Thiếu gia. . . . . ." Trí Đạc bất đắc dĩ kêu, có đôi lúc bản thân Phạm Đế Tư thật không đứng đắn, khiến anh thường xuyên như đối diện với người đa nhân cách.

"Nửa tháng tới mình sẽ không quấy rầy hai người, để cho hai người có thế giới riêng thật tuyệt." Cuối cùng còn phải trêu chọc đôi câu Phạm Đế Tư mới cam tâm cúp máy.

Nghe vậy, Trí Đạc quả thực dở khóc dở cười, anh không hiểu thiếu gia gọi cuộc điện thoại này tới là nhắc nhở anh một chút hay là trêu chọc anh?

Anh cười lắc đầu, bỏ điện thoại di động vào trong túi, đi tới trước cửa xỏ giày lười, chuẩn bị đi ra ngoài.

Hai ngày nay chỉ cần đến buổi trưa, anh sẽ đến quán cà phê chỗ Thiên Thiên làm việc, dùng một ly cà phê cùng một phần bữa trưa, tiếp theo dùng notebook mang bên người, vừa xử lý công việc trong tay, vừa ngồi ở bên ngoài quán cà phê nhìn bóng dáng cô bận rộn bên trong.