Không yêu em giận

Không yêu em giận

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Không yêu em giận: là một câu truyện kể về cuối cùng cũng không cần phải núp trong góc nhìn lén anh nữa. Cô tốt hơn hết là nắm chặt cơ hội này. Sử dụng tất cả vốn liếng khiến cho anh yêu cô. Nhưng, cô lại vì thức ăn anh nấu quá ngon. Không kìm được mà thưởng cho anh một cái hôn. Aaa, anh nhất định sẽ nghĩ cô là một sắc nữ.

Chương 17: Cô đi ngang

Cô đi ngang qua bên cạnh anh thì sẽ tặng anh một nụ cười ngọt ngào, sau đó tâm trạng của anh sẽ cực kì tốt, anh đợi đến buổi chiều cô tan ca, hai người lại tay trong tay cùng nhau về nhà.

Đối với cách thức ở chung của hai người hiện tại, anh rất hài lòng.

Nghĩ đến được nhìn thấy cô, gương mặt anh dịu dàng lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, anh liền tăng nhanh động tác, không thể chờ đợi mà vội vàng đi ra cửa.

Thiếu gia mặc dù là người đáng ghét, nhưng ít ra anh ta nói đúng, anh nên nói chuyện một chút với cô, hiểu rõ cô hơn một chút, dù sao so sánh ấn tượng về cô với bảy năm trước, kém xa nhau cả vạn dặm.

Hiện tại ngoài thích cô, thương cô, cưng chiều cô, anh còn mong muốn hiểu suy nghĩ của cô.

☆ ☆ ☆

"Bây giờ em cũng thật tò mò, bình thường anh đều bận rộn cái gì vậy?" Nhịn rất nhiều ngày, cuối cùng Thiên Thiên cũng không chịu nổi lòng hiếu kỳ, lúc ăn tối nói lên nghi ngờ của cô.

Trí Đạc vừa gắp món ăn vào trong đĩa trước mặt cô, vừa trêu chọc, "Đến bây giờ mới bắt đầu quan tâm anh bình thường bận rộn cái gì, không phải có chút muộn sao?"

"Ai u! Làm sao anh nói như vậy?" Thiên Thiên cong khóe môi, hờn dỗi, "Nếu không phải là ngày đó tan ca sớm trở về không gặp anh ở trong nhà, thì em bây giờ có thể vẫn cho là anh đợi ở nhà không đi ra ngoài."

Anh nào có ngốc như vậy? Một mình đợi ở nhà sẽ buồn bực phát điên.

"Chẳng lẽ anh thật sự chờ em kiếm tiền trở về sao?" Trí Đạc lắc đầu bật cười. "Nhưng anh cũng không muốn đợi đến già."

Ý tưởng của đại tiểu thư như cô thật đúng là kỳ quái, thật giống như anh đợi cô kiếm tiền trở về nuôi anh, tựa như đó là dĩ nhiên, đáng tiếc anh không phải là cái loại đàn ông ăn cơm chùa đó, cho nên anh có tính toán khác.

Nếu không do cái loại phương pháp kiếm tiền đó của cô, hai tháng này bọn họ đại khái cũng phải đợi ở Anh đi làm, cũng không thể đi đâu.

"Anh cười em." Thiên Thiên phồng má, thở phì phò lên án."Trước kia anh cũng không cười em như vậy."

"Trước kia em cũng luôn gây phiền toái cho anh, không phải sao?" Anh mỉm cười nói.

"Này. . . . . . Cái đó không giống nhau!" Cô đỏ mặt phản bác.

"Chỗ nào không giống nhau?" Anh buồn cười hỏi.

"Không gây phiền phức cho anh..., anh đến liếc cũng không liếc em một cái." Giọng nói của cô buồn bả, giống như cô rất vô sự vậy.

"A, thì ra là như vậy." Anh nhìn chăm chú vào hai mắt của cô, "Như vậy bây giờ anh nhìn em, trong mắt chỉ có một mình em, bù đắp lại tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của em năm đó."

Oh. . . . . . Trời ạ! Cô hoàn toàn bị bề ngoài của anh lừa, cho tới bây giờ cô không muốn, tính cách của anh cẩn thận tỉ mỉ như vậy, nói đến chuyện tình lại sến súa như vậy, hại cô không khỏi xấu hổ .

"Ghét quá!" Khuôn mặt trắng nõn đỏ hồng lên, Thiên Thiên thẹn đến mức muốn chui xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn anh một cái.

"Mau ăn đi." Cưng chiều mà mỉm cười, anh không cách nào khắc chế cảm xúc vui sướng của mình.

Kể từ sau khi thản nhiên đối mặt tình cảm của cô, đồng thời hai người tìm hiểu mọi thứ về nhau, anh phát hiện rất nhiều mặt của cô không muốn người khác biết.

Cô quỷ quái, xảo quyệt nhưng không kém phần tinh nghịch, dịu dàng không kiêu ngạo tự mãn của đại tiểu thư, thái độ đối với mọi chuyện vô cùng nghiêm túc, khuyết điểm duy nhất trong tính cách chính là quá thích đùa dai.

Ngày hôm qua anh bị cô giả khóc dọa sợ thiếu chút nữa phát bệnh tim, sau đó mới biết là cô đùa giỡn, theo anh thấy, cô căn bản là khảo nghiệm lực ảnh hưởng của nước mắt của cô đối với anh là bao nhiêu.

Giống như mỗi ngày đều có ngạc nhiên khác nhau đang chờ anh, vì vậy mỗi ngày anh đều mong đợi thời gian được ở cùng cô.

"Đạc, anh còn chưa nói mỗi ngày anh đều ở đâu làm gì?" Thiên Thiên không vì anh thâm tình chăm chú nhìn mà bị mê hoặc mà quên ngay chuyện trước mắt ra sao, cô còn nhớ rõ vấn đề mới vừa hỏi anh.

"Giống em." Anh cười khẽ trả lời, "Anh cũng đang đi làm."

"Thật hay giả?" Thiên Thiên không thể tin được mà trợn to hai mắt."Anh đang đi làm ở đâu? Em cũng không biết." Hôm nào cô cũng muốn đi đến chỗ anh đi làm xem một chút, để tránh có người mơ ước Đạc của cô.

"Anh tới chỗ nào đi làm cũng có thể được." Anh chỉ cần không nói công việc của mình là cái gì.

"Có thật không? Em còn không hiểu, anh ở Anh có thể làm công việc gì? Quản gia sao? Nhưng mà mỗi ngày anh đều về nhà." Cô biết Trí Đạc ở xã hội thượng lưu Anh vô cùng được hoan nghênh, nhất định có rất nhiều danh môn quý tộc nguyện ý tốn nhiều tiền thuê anh, cô tin tưởng chỉ cần anh để lộ ra ngoài, nói anh muốn tìm một phần công việc quản gia, nhất định sẽ có cơ hội làm việc, chờ anh lựa chọn.

"Anh không chỉ làm quản gia mà thôi." Anh khẽ cười trộm.

"Anh cười thật quá kỳ quái." Cô nhíu mày. Ghét, cô luôn không đoán được tâm trạng của anh, sao anh khó hiểu vậy? Thiên Thiên bực mình nghĩ.

"Đừng nóng giận, ít nhất tiền lương của anh cũng không tệ lắm, đủ cho hai chúng ta chơi hết Anh còn đến nước Pháp chơi nữa." Anh hăng hái bừng bừng đề nghị.

Thiên Thiên nghe xong không khỏi sững sờ."Đi làm công việc gì mà tiền lương cao như vậy chứ?"

"Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết." Anh cố ý gợi hứng thú của cô.

"Anh!" Thiên Thiên bị anh vô lại tức giận trợn tròn mắt, nhưng bây giờ cô muốn biết, không thể làm gì khác hơn là hy sinh một chút, hôn lên gò má anh một cái.

"Chỉ như vậy?" Nhưng mà, hiển nhiên người nếm ngon ngọt lại không hài lòng như thế.

"Không vậy thì sao?" Cô làm bộ làm tịch hỏi ngược lại, dương dương đắc ý cười nhăn nhở. "Anh ăn cơm đi!"

Một bữa ăn tối hai người cãi vả qua lại nhẹ nhàng, sau khi ăn xong, anh giống như thường ngày rửa sạch chén, mà Thiên Thiên thì ở một bên nhìn, hiện tại cô muốn giúp một tay đều không được phép.

Đó là bởi vì mấy ngày trước cô muốn rửa chén, kết quả liên tiếp làm vỡ mấy cái chén, thấy Trí Đạc lắc đầu liên tục, sau đó lại tốn nhiều thời gian đi dọn dẹp hơn.

Cho nên anh thông minh, không để cho cô động vào mới là biện pháp hữu hiệu nhất, có người trời sinh không làm được chuyện nhà, mà Thiên Thiên lại là người như thế, anh có thể đoán trước về sau nếu cô lại một lần nữa vào phòng bếp nấu ăn cho anh, rất có thể sẽ thiêu hủy cả phòng bếp.

Sau khi làm xong chuyện nhà theo lệ, Trí Đạc đang định vào phòng tắm, lại phát hiện vạt áo bị một đôi tay nhỏ bé trắng noãn kéo lấy.

"Này. . . . . ." Thiên Thiên chu môi lên, ra vẻ đáng thương."Anh không nói sao!"

"Vậy em hôn hay không hôn?" Anh rất nghiêm túc hỏi ngược lại.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, so xem ai kiên nhẫn hơn.

So về cố chấp, Thiên Thiên đấu không lại anh, cho nên cô thua cuộc, không thể làm gì khác hơn là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, ngượng ngùng mà nhón chân lên, chủ động hôn lên môi mỏng của anh.

Anh hài lòng cười trộm, nhìn anh cười giống như mèo mù vớ được cá rán, Thiên Thiên không biết nên tức hay nên cười.

Ai sẽ nghĩ Trí Đạc bình thường kiệm lời lại nghiêm túc cố chấp, ở trước mặt cô sẽ vô lại như vậy, ăn trộm đậu hủ tuyệt đối sẽ không lùi bước, anh quả là người trong ngoài không đồng nhất.

"Qua đây, cho em xem biểu đồ." Anh nắm tay nhỏ bé của cô đi tới phòng khách, hai người ngồi ở trên chiếc sô pha duy nhất, thân mật tựa sát vào nhau.

Trí Đạc từ phía dưới khay trà lấy notebook của anh ra, lại lấy điện thoại di động trong túi ra, tiếp theo mở nguồn điện, vào internet.

Thiên Thiên sững sờ nhìn anh mở hộp thư ra, websites và hồ sơ, phát hiện tất cả những tư liệu kia đều đến từ tập đoàn nhà họ Phạm.

"Đây. . . . . . Đây chính là công việc của anh?" Khó trách mỗi buổi trưa anh đều đến quán cà phê nơi cô làm việc, ngồi xuống chờ cô tan ca, thì ra là anh tận dụng notebook hoàn thành rất nhiều việc lớn.

"Không sai." Anh khẽ mỉm cười.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Phạm Đế Tư không cách nào tự mình đến Anh xử lý công việc, nên để anh đang ở Luân Đôn "thuận tiện" xử lý, anh và đối phương ký hợp đồng sau đó đem hợp đồng quốc tế chuyển phát gửi trở về Đài Loan, tất cả công việc qua tay anh, anh đều thu chút phí làm công.

"Vậy anh Đế Tư cho anh bao nhiêu?" Thiên Thiên không khỏi tò mò hỏi.

"Không nhiều lắm." Anh xòe hai ngón tay.

"Hai phần trăm? Oa, anh Đế Tư thật hào phóng nha." Mỗi bút lời hai phần trăm, gom góp cũng được một khoản không nhỏ.

"Không, là hai phần." Anh mỉm cười chữa lại.

Thiên Thiên không dám tin trợn to hai mắt."Hai. . . . . . Hai phần!" Cô thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.

Lời hai phần, anh Đế Tư nhất định rất đau lòng, Trí Đạc căn bản là công phu sư tử ngoạm.

"Cho nên chúng ta có đủ tiền có thể chơi tận hứng ở quanh nước Anh."

"Nhưng mà đó là tiền của anh mà." Thiên Thiên kiên trì không cần anh đi làm ở chỗ Phạm Đế Tư kiếm tiền đi du lịch.