Không yêu em giận

Không yêu em giận

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Không yêu em giận: là một câu truyện kể về cuối cùng cũng không cần phải núp trong góc nhìn lén anh nữa. Cô tốt hơn hết là nắm chặt cơ hội này. Sử dụng tất cả vốn liếng khiến cho anh yêu cô. Nhưng, cô lại vì thức ăn anh nấu quá ngon. Không kìm được mà thưởng cho anh một cái hôn. Aaa, anh nhất định sẽ nghĩ cô là một sắc nữ.

Chương 15: Anh khó

Anh khó có lúc dịu dàng như thế với cô, Thiên Thiên thật cao hứng, nếu như đây là một giấc mộng, vậy vĩnh viễn đừng khiến cô phải tỉnh.

"Anh sẽ chăm sóc cho em, " Mới khắc trước anh còn im lặng, đột nhiên lên tiếng. "Cho đến một ngày em chán anh."

"Cái gì?!" Thiên Thiên không hiểu nháy mắt mấy cái."Có ý gì?"

"Cần anh giải thích rõ ràng hơn sao?" Nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc lại đáng yêu của cô, anh nổi hứng thú trêu chọc cô.

"Muốn muốn muốn." Cô liên tục gật đầu không ngừng.

"Em hôn anh một cái, anh liền nói cho em biết." Giải thích như vậy đủ hiểu chưa?

Cô bị yêu cầu của anh dọa sợ há hốc mồm cứng lưỡi, thật lâu không thốt nên lời, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phiếm hồng, tay chân luống cuống không biết nên làm thế nào cho phải.

"Anh. . . . . . Anh. . . . . ."

"Quyết định của em như thế nào đây?" Anh buồn cười hỏi.

Thiên Thiên cảm thấy toàn thân bay bổng, tựa như giẫm lên đám mây, tựa như đang mơ.

Nhìn anh mang theo hình tượng nghiêm túc không phù hợp với gương mặt tươi cười má lúm hiện tại của anh, lúc này trong lòng cô mới tỉnh táo hơn chút.

"Em. . . . . ." Cô nhìn anh, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng cô đỏ mặt, xấu hổ đem mối son mềm mại in lại gò má anh, bằng phương thức mập mờ không rõ, biểu đạt tâm ý của nhau.

Cái cách này cũng là do tính cách nghiêm túc của Trí Đạc nên mới dung thôi! Nhưng mà, cuối cùng, cố gắng của cô không uổng phí là được.

Khổ nhục kế —— một chiêu này thật đúng là quá hữu hiệu.

☆ ☆ ☆

Sáng sớm tỉnh lại, Thiên Thiên đã nhìn thấy gương mặt cô thích nhất xuất hiện ở trước mặt.

"Nên rời giường." Trí Đạc đứng ở bên giường cô, dịu dàng nhắc cô rời giường.

Thiên Thiên nhìn trần nhà một lát, lại đem ánh mắt chuyển tới gương mặt đang cười của anh, rồi đối diện với ánh mắt của anh.

Đột nhiên cô đỏ mặt dùng chăn trùm qua đầu."Anh không nên nhìn em nữa!"

"Tại sao?" Anh buồn cười hỏi.

"Người ta mới vừa tỉnh dậy còn chưa đánh răng rửa mặt, ngay cả tóc cũng chưa chải, xấu xí chết đi được!" Cô buồn bực ở trong chăn trả lời.

"Anh cảm thấy đáng yêu là được rồi ." Anh cười vén chăn bông lên, khiến cô thét chói tai một trận.

Cô hét lên rồi nhanh chóng đứng dậy chạy vào trong phòng tắm, "Rầm" một cái đóng cửa lại.

Phù . . . . . Quá xấu hổ mà! Cô dựa vào cửa, đỏ mặt thở dốc.

Cô đột nhiên không biết phải đối mặt với anh thế nào, nên nói như thế nào đây? Cô có thể cảm nhận được Trí Đạc cẩn thận săn sóc cô cùng với người lúc trước khác nhau rất nhiều, anh động tình rồi, ngay cả tối ngày hôm qua ăn chén mì thập cẩm kia, cô cũng cảm thấy như ăn vào tâm ý của anh.

Có thể là do chưa quen thôi! Quen anh lạnh lùng với cô, nhưng hôm nay vừa tỉnh lại, anh đang ở bên giường cô tình cảm kêu cô rời giường ăn sáng, nhất thời cô vẫn chưa có cách nào thích ứng được, cộng thêm nụ cười như điện giật của anh khiến hai chân cô như nhũn ra, cô không thể làm gì vô dụng hơn là xấu hổ trốn đi.

"Nếu em không ra khỏi nhà tắm sẽ không kịp." Trí Đạc nói vọng từ ngoài cửa."Hôm nay không phải em muốn đi Cambridge sao?"

"Em ra ngay đây." Cô nhanh chóng rửa mặt và sửa sang tốt cho bản thân rồi ra khỏi phòng tắm, vừa ra đã nhìn thấy anh mặc áo thun đen kết hợp với quần jean tối màu rất đẹp trai, cô không tránh khỏi kích động —— mặc dù dùng hai chữ này hình dung con trai rất kỳ quái, nhưng chính anh khiến cô bị giật mình.

Cũng biết cô chọn quần áo cho anh vô cùng thích hợp với anh, quả nhiên không sai! Bây giờ anh mặc vào đẹp trai tới mức khiến người ta phải nín thở.

"Ăn xong bữa sáng chúng ta sẽ xuất phát." Anh nói chuyện với cô đồng thời tay cũng không nhàn rỗi, vừa quết mứt nho xanh cô thích nhất lên trên bánh mì sandwich.

"Vâng!" Thiên Thiên ngồi xuống bàn ăn, hạnh phúc tận hưởng bữa ăn sáng.

Sau khi ăn no nê, hai người vui vẻ mà ra cửa.

Đây là lần đầu tiên bọn họ cùng đi ra ngoài, Thiên Thiên coi lần đi du lịch này thành buổi hẹn hò đầu tiên của bọn họ, tâm tình không khỏi khẩn trương.

Đi trên đường cái, một đôi nam thanh nữ tú này tự nhiên khiến mọi người chú ý tới, Thiên Thiên cảm thấy rất ngượng ngùng, bước chân theo sau anh càng lúc càng chậm, còn chưa đi đến trạm xe lửa, anh đã không thể nhịn được nữa.

Trí Đạc không chịu được cô cách mình quá xa, anh quay đầu lại, tìm dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của cô, sau đó vươn tay, nắm tay nhỏ bé vì khẩn trương mà đổ mồ hôi của cô.

"Làm sao em càng đi càng chậm vậy?"

"Người rất đông, hơn nữa anh đi nhanh quá, em theo không kịp." Cô cúi đầu, xin lỗi nói.

"Vậy em phải làm tốt hơn một chút." Anh dịu dành dặn dò."Nắm chặt tay của anh, biết không?"

"Dạ." Cô thẹn thùng gật đầu.

Lúc này anh mới hài lòng dắt tay của cô, đi tới trạm xe.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Trạm xe ở London đâu đâu cũng đều là hành khách chờ xe, bên trong đại sảnh đầy ắp người, anh không nỡ để cô cùng chen vào trong trạm xe mua vé, vì vậy dặn cô đợi ở bên ngoài quảng trường.

"Người khác hỏi em cái gì, em phải giả bộ em không hiểu tiếng Anh." Anh nghiêm túc nhắc nhở.

"Được." Cô cười gật đầu.

"Có người tới nói vài lời với em, em đều không cần trả lời, anh lập tức quay lại, nếu có người giở trò với em, em hãy kêu to ——"

"Được được được, em biết, em sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ anh trở lại." Thiên Thiên đối với việc anh cực kỳ lo lắng cảm thấy buồn cười.

"Nhớ lời của anh." Anh không yên tâm mà liên tục nhắc nhở, mới yên tâm vào trong trạm xe mua vé.

Thiên Thiên ngồi ở trước đài phun nước bên cạnh quảng trường, nhàn nhã ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng trên bầu trời.

Cô vươn tay, ánh nắng xuyên qua kẽ ngón tay, thời tiết trong lành ngày hôm nay khiến cô vui vẻ bật cười.

Ông trời thật tốt, biết hôm nay là lần đầu tiên hẹn hò của cô, cho cô một thời tiết tốt lành như vậy.

Khi Trí Đạc mua xong vé quay lại, nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã tự tại ngắm bầu trời của cô khiến anh bật cười thành tiếng.

Anh đứng ở xa, lấy góc độ ngắm nhìn cô, tuy là mặc áo sơ mi cùng quần jean bạc đơn giản, nhưng cô trời sinh tư chất cao quý không cách nào che giấu được.

Dưới ánh mặt trời, da thịt của cô trắng mịn trong suốt, đôi môi căng mọng non mềm, cúi người thành một độ cong hoàn mĩ.

Cô đắm chìm dưới ánh mặt trời, giống như tiên nữ không nhiễm bụi trần. Trời ơi! Tại sao cô ấy có thể đẹp như vậy?

Sau khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô, Trí Đạc nhíu mày, anh không hiểu tại sao mình lại lâu như vậy, thế nhưng đến bây giờ mới phát hiện ra cô là một cô gái xuất sắc như thế? Bất luận là bên ngoài hay khí chất bên trong, cô đều tốt đẹp như vậy.

Anh có tài đức gì, mà khiến cho cô gái bất kể bên trong hay điều kiện bên ngoài đều ưu tú như vậy đem lòng yêu chân thành?

Đột nhiên, tâm tình thưởng thức của anh bay biến, anh phát hiện khi anh tán thưởng vẻ đẹp của cô thì cũng có người đang nhìn chằm chằm người phụ nữ của anh, điều này khiến cho anh rất khó chịu.

Xem ra anh cần phải làm gì đó, để không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Anh trầm mặt, sải bước đi về phía Thiên Thiên.

"Anh quay về rồi, mua xong vé rồi sao?" Từ xa nhìn thấy anh đi về phía mình, Thiên Thiên không tự chủ mà nở nụ cười."Anh làm sao vậy? Tại sao sắc mặt khó coi như vậy?" Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô lo lắng hỏi.

Anh đứng trước mặt cô, không nói hai lời một tay kéo cô về phía mình, Thiên Thiên kêu lên một tiếng, không cẩn thận ngã vào ngực anh.

"Thật, thật xin lỗi!" Cô đỏ mặt nói xin lỗi."Này. . . . . . Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt anh thật là khó coi mà." Cô lo lắng khẽ sờ gương mặt cứng nhắc của anh, vẻ lo lắng trên mặt … không chút nào giả dối.

Vuốt ve tay nhỏ bé của cô, anh mắt anh tựa loài ưng, tràn đầy xâm lược nhìn chăm chú vào cô.

"Sao. . . . . . Sao vậy?" Thiên Thiên bị ánh mắt của anh dọa sợ không nói được gì, cô không hiểu tại sao anh lại dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn cô.

Cô rất nghe lời mà, không để ý tới người lạ, cũng ngoan ngoãn nghe lời anh nói ..., nhưng vì cái gì ánh mắt của anh dường như đang tức giận vậy?