Không yêu em giận
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Không yêu em giận: là một câu truyện kể về cuối cùng cũng không cần phải núp trong góc nhìn lén anh nữa. Cô tốt hơn hết là nắm chặt cơ hội này. Sử dụng tất cả vốn liếng khiến cho anh yêu cô. Nhưng, cô lại vì thức ăn anh nấu quá ngon. Không kìm được mà thưởng cho anh một cái hôn. Aaa, anh nhất định sẽ nghĩ cô là một sắc nữ.
Chương 14: Lúc làm việc
"Lúc làm việc bị thương ?" Anh chất vấn, nhưng nói gì cô cũng không trả lời, điều này càng làm cho anh nổi trận lôi đình."Bắt đầu từ ngày mai, không cho phép cô lại đi làm!" Anh mạnh mẽ ra lệnh.
"Tại sao?" Vừa nghe anh nói không cho mình đi làm, Thiên Thiên lập tức giật tay lại."Tay của em cũng không phải do đang làm việc bị thương ."
"Vậy làm sao bị thương? Cô nói đi." Anh mạnh mẽ muốn cô nói rõ ràng.
"Em vụng về mà! Ngay cả làm món ăn cũng không được, mới biến thành như vậy. . . . . ." Giọng cô lí nhí trả lời.
Cô cũng cảm thấy rất buồn mà, lúc nhìn vợ ông chủ tiệm cà phê làm cũng cảm thấy rất đơn giản, ai biết khi cô tự mình xử lý thì sẽ có nhiều khó khăn như vậy.
Chốc thì bị dao cứa, dầu sôi bắn lên, ngay cả rửa nồi cũng bị bỏng, cô cũng không hiểu tại sao tay chân cô vụng về như vậy.
"Nấu ăn thôi mà cô cũng khiến tay mình thành như vậy?!" Trí Đạc vừa tức lại. . . . . . đau lòng, anh nhất thời lo lắng nặng lờikhông xử trí, tổn thương Thiên Thiên.
Thiên Thiên khổ sở hốc mắt phiếm hồng."Em chỉ là muốn cho anh một bất ngờ, mỗi lần đều là anh chuẩn bị bữa ăn tối, em cũng rất áy náy, em chỉ là muốn giúp anh chia sẻ thôi." Cô càng nói càng thấy mình oan ức.
"Tôi không có trọng trách to lớn gì khiến cho cô phải giúp tôi chia sẻ." Anh không khách khí nói.
Mới rồi bởi vì cô nấu một bữa ăn tối mà cảm động không dứt, hiện tại lại thấy cô vì làm bữa ăn mà tay bị thương, tâm trạng của anh càng thêm phức tạp.
Vừa tức giận vừa đau lòng, aizz! Bây giờ anh nên đối với cô ấy như thế nào? Anh cố sức chạy trốn, cô lại liều mạng đuổi theo, hoàn toàn không để lời của anh ở trong lòng, chẳng lẽ là lời nói của anh không có trọng lượng gì cả sao?
"Nhưng mà em cảm thấy rất khổ cực cho anh mà!" Thiên Thiên khóc nói, "Em thương anh chẳng lẽ không được sao?"
"Cô chăm sóc tốt cho bản thân là đủ rồi." Cô từ nhỏ đã luôn hành hạ anh.
"Anh mỗi lần đều như vậy!" Cô trách cứ."Mỗi lần nhắc tới chuyện tình cảm anh đều trốn tránh trả lời, anh không thể không bày tỏ suy nghĩ một chút như vậy được."
"Tôi cho là tôi đã nói đủ rõ ràng." Anh đã bày tỏ vô cùng rõ ràng rồi không phải sao? Giữa bọn họ là không thể nào .
"Anh có làm như em từ chối trước mặt em sao?" Cô gây sự hỏi."Anh nói đi, anh nói anh không thích em, em sẽ không quấn anh nữa."
Chất vấn của cô khiến cho Trí Đạc sửng sốt.
Đúng vậy, anh chưa bao giờ từng nói nặng gì trước mặt cô, chỉ cần cô nhắc tới, anh liền lảng sang vấn đề khác, trốn tránh trả lời.
Tại sao phải như vậy? Tính cách trước giờ của anh không phải như vậy, tại sao anh không dứt khoát từ chối lời tỏ tình của cô?
"Anh nói đi, anh nhìn em nói anh không thích em." Thiên Thiên đi tới trước mặt anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dũng cảm mà nhìn chăm chú vào anh."Chỉ cần anh nói, em nhất định làm được, chỉ cần anh nói anh không thích em, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh." Sau đó cô cứ như vậy mà hết hy vọng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kiên định của cô lại đong đầy nước mắt, những lời muốn nói lại nghẹn ở cô họng anh không thốt ra được.
Mẹ kiếp ! Khâu Trí Đạc, mày là heo sao? Không phải đã nói mày không thể động lòng, tại sao mày còn ngu ngốc mà thích cô ấy như vậy?
Yên lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đong đầy nước mắt của cô, anh thật lâu không thốt nên lời.
"Anh nói đi, anh nói đi. . . . . ." Thiên Thiên đang khẩn cầu anh , anh lại không cho cô một đáp án rõ ràng, khiến cho cô vẫn suy nghĩ lung tung như vậy, cô đã sắp không chịu nổi.
Vậy mà, Trí Đạc lại trả lời rất khéo, anh cái gì cũng không nói, đặt mông ngồi xuống bàn ăn, ăn bữa ăn tối đã sớm nguội lạnh trên bàn.
Đối với việc hành động này của anh, Thiên Thiên há hốc mồm sững sờ.
Đến giờ, anh còn muốn trốn tránh như vậy! Anh lo lắng cái gì? Ngàn vạn đừng vì thân phận của cô mà không dám từ chối, như vậy cô càng cảm thấy thương hại chính mình.
"Này, rốt cuộc anh muốn như thế nào chứ?" Nước mắt của cô không ngừng chảy, run run nói.
Cô hỏi một câu tầm thường đến vậy, anh vẫn chẳng để ý tới, vùi đầu cật lực ăn uống, anh…. Muốn như thế nào nữa
Thiên Thiên càng nghĩ càng thấy mình đáng thương, cuối cùng dứt khoát, chạy tới bên giường đặt mông ngồi xuống, khóc lớn.
Nuốt vào một miếng bò chiên cháy cuối cùng, sắc mặt Trí Đạc khó coi ợ một cái, anh tự nói với mình, về sau tuyệt đối không cho phép cô vào phòng bếp nửa bước, đây quả thực là tai họa.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô vẫn ngồi ở trên giường đau lòng khóc.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Anh không quen biểu đạt, bây giờ không biết phải nói thế nào cho cô hiểu tâm ý của anh, không thể làm gì khác hơn là dùng hành động bày tỏ —— cho dù cô làm có khó ăn đến đâu, anh cũng sẽ nuốt hết xuống.
Chỉ là hiển nhiên bọn họ chưa thấu hiểu tâm tư của nhau.
Là anh quá khó để hiểu sao? Nhưng vì cái gì trách anh như vậy, cô lại cứ cố tình thích chứ?
Dọn dẹp xong đĩa trên bàn, thả vào bồn rửa chén, anh bước tới bên cạnh cô.
Từ khi anh đến Anh tới nay, đây là lần đầu tiên anh bước tới gần giường cô ngủ, từ trước đến giờ anh đều ngủ ghế sa lon .
"Tại sao vừa rồi khóc?" Trí Đạc khẽ hỏi.
Thiên Thiên quay đầu đi chỗ khác, không trả lời anh mà tiếp tục khóc.
Anh thở dài. "Em nấu đồ ăn khó ăn như vậy, anh cũng cắn răng nuốt hết, em còn muốn như thế nào nữa?"
Nói gì vậy? Hơn nữa. . . . . . Lời này là anh nói ra sao?
Thiên Thiên ngừng khóc, không rõ mà quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh.
"Anh nói cái gì?!" Cô vừa tức giận vừa nghi hoặc, làm sao anh có thể nói ra lời đùa giỡn như vậy? Anh luôn luôn nghiêm túc, làm sao sẽ biết cái gọi là nói đùa?
"Về sau chỉ cần em muốn ăn nói với anh một tiếng, đừng tự mình xuống bếp nữa." Anh nghiêm túc nói.
Thiên Thiên không biết làm sao đối với vẻ mặt xa lạ này của anh, ngây ngốc nhìn anh, dáng vẻ không hiểu.
Nhìn bộ dạng sững sờ ngây ngốc của cô, anh không khỏi bị chọc cười.
Anh cười! Điều này sao có thể?
Thiên Thiên xoa xoa mắt, cô nhất định là hoa mắt, làm sao anh có thể biết cười, hơn nữa còn cười mỉm lộ ra má lúm đồng tiền, vừa đẹp trai lại đáng yêu.
"Anh cười." Ánh mắt anh vẫn còn cười, này. . . . . . Không phải đang mơ chứ?
"Đứa ngốc." Anh cười sờ sờ đầu cô.
"Anh. . . . . .Anh đây là ý gì?" Thiên Thiên không hiểu hỏi.
"Em thử nói xem?" Anh cười hỏi ngược lại.
"Em. . . . . . Em không biết tại sao anh lại cười." Cô vẫn hi vọng nhìn thấy anh cười lần nữa, nhưng hôm nay cô thấy, cũng không hiểu tại sao anh cười, chuyện gì khiến cho anh vui vẻ như vậy?
Cô buồn bã nhìn chằm chằm anh, vừa rồi cô khổ sở khóc như vậy, anh không an ủi cũng thôi đi, lại còn cười. . . . . .
"Bởi vì em khiến cho anh buồn cười."
"Có ý gì?" Nói chuyện không đầu không đuôi , cô cũng không phải là giun trong bụng anh, làm sao biết anh nói cái gì?
"Anh giúp em làm bữa ăn tối." Nói xong anh xoay người rời đi, đi tới phòng bếp nhỏ, mở tủ lạnh ra, lấy nguyên liệu nấu ăn đơn giản, tính toán nấu một đĩa mì thập cẩm ngon mắt lại dinh dưỡng.
"Nè!" Thiên Thiên đi theo sau anh, không buông tha."Anh nói rõ ràng đi, không đầu không đuôi như vậy em đây nghe hiểu thế nào được?"
Trực giác của cô cho thấy đây là một tin tức rất quan trọng, nếu như hôm nay cô không hỏi ra được, về sau cô nhất định sẽ hối hận chết.
Trí Đạc sâu xa khó hiểu nhìn cô một cái, mới chậm rãi mở miệng, "Đồng ý với anh, sau này em không vào phòng bếp, anh sẽ nói cho em biết." Nếu để cho cô cầm dao với nồi lần nữa, anh nhất định sẽ bị cô dọa phát bệnh tim.
"Được." Cô cái gì cũng không quan tâm gật đầu đồng ý.
"Chìa tay ra ." Anh yêu cầu, cô làm theo."Hai tay."
"Ồ." Cô ngoan ngoãn đưa hai cái tay ra.
Trí Đạc nhìn hai tay của cô một cái, khe khẽ thở dài.
Vốn là một đôi tay xinh đẹp như vậy, lại bị dao cứa mấy đường dao, cũng bị bỏng dầu sôi, nhìn cô khổ cực như vậy, nên anh cố gắng nuốt mấy món khó ăn mà cô nấu kia, cũng coi như đền bù đối với cô.
Kéo tay của cô đến trước sô pha ngồi xuống, anh lấy hộp cứu thương ra, cau mày tùy tiện xé băng cá nhân dán loạn lên, lại khử trùng lần nữa, bôi thuốc rồi băng bó.