Em say rồi
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả : Truyện ngôn tình: Em say rồi : Thuộc thể loại Ngôn tình, hiện đại, đoản văn, đô thị tình duyên, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE. Dù rằng Tô Tỉnh không giỏi từ chối người ta, nhưng mà từ nhỏ đến lớn nhận được rất nhiều thư tình, không từ chối rồi cũng học được cách, từ lúc mới bắt đầu người khác tỏ tình thì sẽ mặt đỏ tai hồng, cổ cũng hồng, cho đến sau này chỉ còn lại nét mặt lạnh lùng.
Chương 07: Đừng khóc nữa
Cô nỗ lực kéo thẳng vành môi, dừng lại một lúc mới nói: “Thật ra em biết.”
Sau khi bị Tô Tỉnh thu hút ánh nhìn, thật ra cô vẫn luôn trộm quan sát anh, bởi vì cô đã chứng kiến qua quá nhiều lần anh từ chối người khác, cho nên chưa bao giờ dám đi đến bên cạnh anh, nhưng lại không nhịn được nghe ngóng, càng nghe ngóng càng thích, sau đó rơi vào vòng lặp vô tận.
Thật ra, mấy năm không gặp, cô phát hiện, thực ra Tô Tỉnh cũng là một người, không giỏi từ chối mọi người.
Nhìn theo hướng này, hình như còn khá dễ theo đuổi nhỉ?
Tô Nghiên còn muốn nói gì đó, một cú điện thoại khiến cho những gì cô ấy định nói nghẹn trong miệng, cô ấy hơi nâng tay ý bảo Giải Tích chờ một lát, một lát sau cúp điện thoại, có phần xấu hổ nhìn Giải Tích.
Giải Tích chống cằm yên lặng nghe cô ấy nói.
“Xin lỗi, trong sở có việc gấp.”
Giải Tích cười nói không sao đâu, Tô Nghiên nghe vậy thì muốn chạy đi trả tiền trước, bị Giải Tích ngăn lại: “Để em, coi như là cảm ơn chị đã giúp em theo đuổi em trai chị.”
Tô Nghiên không ngờ tới cô ấy sẽ nói như vậy, ban đầu sửng sốt trong giây lát, sau đó nở nụ cười.
Bỏ lại một câu “Chờ tin tức tốt của em.” Rồi vội vàng rời đi.
Vị trí ngồi Tô Nhan chọn ở kế bên cửa sổ, Giải Tích xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa sổ là dòng người và xe cộ qua lại tấp nập trên đường, còn có thể nhìn thấy bóng lưng Tô Nhan vội vàng rời đi.
Sườn mặt Tô Nghiên có hơi giống Tô Tỉnh, nhìn bóng lưng Tô Nghiên, Giải Tích hơi ngây người, nhớ tới khung cảnh lần đầu tiên cô nhìn thấy Tô Tỉnh.
Cô cảm thấy những lần gặp trước kia của cô và Tô Tỉnh đều không thể tính, ngày đó mới thực sự là lần gặp đầu tiên.
Giải Tích ghi nhớ được mọi việc từ sớm, ba tuổi năm ấy hình ảnh bị chính ba ruột của mình đem đi gán nợ luôn luôn lắc lư qua lại trước mắt cô.
Nhắc nhở cô, cô đã mang ơn ba nuôi mẹ nuôi từ khi mới ra đời.
Lần gặp ngày đó, là lần phản nghịch đầu tiên của cô kể từ khi cô còn nhỏ, ngày hôm đó mẹ nuôi trốn thoát ra ngoài, cho nên Giải Tích trở thành nơi phát tiết của ba nuôi, đôi dép lê ba nuôi đánh lên người cô hết lần này đến lần khác, vừa đánh vừa hung tợn nói: “Nếu không phải ba ruột mày còn thiếu tiền tao, tao đã bóp chết mày từ lâu rồi.”
Cô chân trần chạy ra khỏi nhà, sau lưng là tiếng mắng chửi không ngừng nghỉ, Giải Tích tìm được một góc ẩn nấp bên trong ngõ nhỏ, chui vào, không nhịn được khóc.
Tô Tỉnh chính là xuất hiện vào thời điểm đó.
======= Truyện Ngôn Tình hay ======Hãy cùng tôi tìm hiểu xem, Truyện Ngôn Tình có những lợi ích gì mà từ trẻ em, học sinh, sinh viên, các bạn trẻ, những người trưởng thành, cho đến các bác lớn tuổi vẫn đọc Truyện Ngôn Tình . và được khuyến khích đọc Truyện Ngôn Tình như vậy nhé.Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Anh mặc đồng phục học sinh, lưng cõng cặp sách đi vào ngõ nhỏ, trong miệng còn đang ngâm nga một bài hát, Giải Tích không muốn để người khác phát hiện bộ dạng chật vật của bản thân, dùng sức thu mình vào trong góc, kết quả là tiếng hát bỗng dừng ngừng lại lúc đi ngang qua cô.
Người mặc đồng phục chỉnh lại bộ đồng phục trên người rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngang tầm mắt với cô.
Thiếu niên mang theo nụ cười, nói: “Em trốn ở chỗ này rất dễ bị phát hiện, rõ ràng như vậy.”
Giải Tích nhận ra anh, là con trai của bác sĩ phòng khám nhỏ ở trong ngõ, có đôi khi lương tâm của ba nuôi trỗi dậy, sau khi đánh cô chán chê sẽ mang cô đi phòng khám, bác sĩ ở phòng khám dịu dàng khiến cô không thể tưởng tượng nổi, trước kia Giải Tích luôn luôn tồn tại một suy nghĩ, tại sao đều cùng là ba nhưng lại khác nhau đến vậy.
Khi đó Tô Tỉnh nói chuyện không dùng đầu óc, nhìn cô một lúc rồi vỗ một cái vào lòng bàn tay, nhớ ra Giải Tích: “Anh đang nghĩ tại sao em lại quen mắt như vậy, em chính là đứa bé mỗi lần ghé vào phòng khám của ba anh đều là do bị đánh.”
Giải Tích bị chọc thủng, không kìm được nước mắt tuôn rơi.
Tô Tỉnh bị tiếng khóc của cô gái nhỏ làm kinh sợ đến mức chân tay luống cuống.
Ba nói chọc con gái thì dỗ như thế nào nhỉ?
À, tặng món quà nhỏ.
Lúc ba dỗ mẹ, ba luôn tặng những món quà nhỏ.
Cậu nhóc đứng lên rồi sờ soạng quanh người, nhưng lại chẳng tìm được món quà nhỏ nào.
Chỉ tìm thấy một đồng xu cậu nhóc dự định giữ lại để mua kem.
Giải Tích trừng mắt, tha thiết mong chờ nhìn anh, không biết anh đang định làm gì.
Một lát sau, nhìn thấy anh móc từ trong túi ra một đồng tiền xu, đồng tiền xu trị giá một nhân dân tệ.
Lúc Tô Tỉnh đưa nó cho cô còn cúi đầu xuống.
“Em đừng khóc nữa, được không?”
“Cầm tiền xu mua đồ chơi đi, xin lỗi nha.”
Giọng nói vừa luống cuống vừa áy náy.
Trong mắt còn chan chứa không rời với tiền xu.
Tiền xu nằm phẳng trên bàn tay anh, Giải Tích chần chừ một lúc, mới cầm lấy.
Đây là lần đầu tiên cô nhận được một món quà, và cũng là lần đầu tiên cô được dỗ dành, dù rằng cô bị người này làm cho phát khóc.
Trái tim cô gái nhỏ cực kỳ dễ thu mua.
Cô gắt gao nắm chặt đồng xu, hỏi người trước mặt.
“Anh tên là gì.”
“Tô Tỉnh, Tỉnh trong tỉnh ngủ.”
Ngày đó Giải Tích bị bắt về nhà, ba nuôi ấn cô xuống rồi đánh cô, cũng không có lương tâm đưa cô đi phòng khám, toàn bộ quá trình cô lại không phản ứng gì cả, nắm chặt tiền xu, trong đầu đều là câu nói kia của Tô Tỉnh trước khi rời đi, “Sau này em có thể tới chơi với anh và chị của anh.”
–
Lá cờ của Khương Trác được giao vào ngày hôm sau.
Giải Tích sờ sờ chất liệu lá cờ hài lòng gật đầu, Khương Trác lại hóng hớt hỏi: “Chị muốn đưa nó cho ai thế?”
Giải Tích cong cong mắt: “Anh rể tương lai của cậu.”
Trong lòng Khương Trác nghĩ thầm năng lực tiếp thu của cô thật sự rất mạnh nha, hơn nữa tôi còn lớn hơn chị mấy tuổi đấy, lại còn anh rể, từ từ đã… Anh rể?
Khương Trác dứt khoát hét lên.
“Tây, tại sao chị lại tìm đối tượng sau lưng tôi, tôi còn chưa theo đuổi chị mà?”
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======
Giải Tích dùng vẻ mặt khinh thường nhìn anh ta.
Chỉ vào anh ta, sau đó lại chỉ vào chính mình.
Nghiêng đầu như đang xác định, hỏi: “Cậu, thích, tôi?”
Khương Trác dùng thái độ trịnh trọng gật đầu.
Sau đó thì nghe được Giải Tích nói.
“Cậu cũng không nhìn lại xem mỗi ngày cậu nhờ tôi giải quyết giúp cậu vấn đề gì.”
Đây là đang nói kháy chuyện tin tức yêu đương của anh ta.
Khương Trác bất đắc dĩ: “Đó cũng không phải điều tôi muốn.”
Anh ta là lưu lượng lớn, đối thủ cũng rất nhiều, thỉnh thoảng lại sắp xếp cho anh ta một cô bạn gái, anh ta cũng rất bất lực.
Khương Trác vốn cũng không có ý định ở bên Giải Tích, mối quan hệ tốt nhất bọn họ nên có là bạn bè, anh ta nói như vậy cũng chỉ là đang đùa vui một chút.
Chuyển đề tài, hỏi, “Bạn trai từ đâu ra vậy, hôm nào gọi ra gặp.”
Giải Tích bĩu môi, “Còn sớm, tôi còn chưa đuổi tới tay đây.”
Khương Trác: “……”
Vậy bây giờ chị đang nói về ai vậy.
“Tôi đi đưa cùng chị nhé?”