Em say rồi
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả : Truyện ngôn tình: Em say rồi : Thuộc thể loại Ngôn tình, hiện đại, đoản văn, đô thị tình duyên, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE. Dù rằng Tô Tỉnh không giỏi từ chối người ta, nhưng mà từ nhỏ đến lớn nhận được rất nhiều thư tình, không từ chối rồi cũng học được cách, từ lúc mới bắt đầu người khác tỏ tình thì sẽ mặt đỏ tai hồng, cổ cũng hồng, cho đến sau này chỉ còn lại nét mặt lạnh lùng.
Chương 06: Em biết
Là bởi vì cô say xe, Tô Tỉnh rõ ràng đã mệt mỏi như vậy, còn phải đi xe buýt cùng cô.
Tô Tỉnh mở cửa sổ xe buýt ra, một làn gió lạnh thổi qua.
Giải Tích chú ý tới anh đang hướng tầm mắt về phía mình.
Hình như là đang hỏi tại sao lại nhìn anh.
Đầu Giải Tích nóng lên, sau đó nhẹ giọng nói: “Có phải em không có lương tâm không?”
Tô Tỉnh sửng sốt vài giây, cười thành tiếng.
Sau đó nói: “Vậy cô báo đáp tôi đi, đừng chạy theo tôi nữa, vậy thì cô sẽ có lương tâm.” Giọng nói của anh còn mang theo ý cười.
Giải Tích ngay lập tức phản đối, “Như vậy không được, em có thể tặng anh một lá cờ cảm ơn, theo đuổi anh vẫn phải tiếp tục theo đuổi.”
Tô Tỉnh không trả lời cô thêm lần nào nữa, hoàn toàn coi những lời vừa rồi của cô như không khí, tựa vào chỗ ngồi ngủ.
Giải Tích nhìn thấy anh thực sự vô cùng mệt mỏi, cũng không có tiếp tục quấn lấy anh.
Sắp đến tiểu khu hoa anh đào, Giải Tích đánh thức Tô Tỉnh.
Cả người Tô Tỉnh toát ra hơi thở buồn ngủ, vậy mà vẫn đi thẳng ra cửa sau rồi ấn chuông cửa để xuống xe.
Giải Tích: “……”
Xe buýt có hơi lắc lư, cô nghiêng ngả lảo đảo chạy tới muốn nói với Tô Tỉnh thực ra vẫn còn một trạm dừng nữa mới tới nơi.
Xe buýt đột ngột dừng lại.
Tô Tỉnh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô.
Cô bị dọa cho tỉnh táo.
“Chú ý an toàn.”
Giải Tích ôm lấy eo anh có chút không muốn buông tay, cô cảm giác bản thân như được bao phủ bởi hương thơm bạc hà trên người Tô Tỉnh.
======= Truyện Ngôn Tình hay ====== đọc Truyện Ngôn Tình . có lợi ích vô cùng to lớn mà mỗi chúng ta có thể chưa biết hết về nó. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Phải một lúc sau mới buông ra.
Ngẫu nhiên nắm chặt góc áo Tô Tỉnh đang muốn xuống xe.
Tô Tỉnh:?
Giải Tích gắng hết sức nín cười, “Vẫn còn một điểm dừng nữa mới đến nơi.”
Tô Tỉnh xoa xoa tóc, rất xấu hổ.
Xe buýt lại chậm rãi khởi động.
Toàn bộ xe buýt chỉ có tài xế và vài người khách, chỗ trống ở khắp mọi nơi vậy mà bọn họ cứ chắn ở cửa như vậy.
Một ông cụ nhìn thấy hai người họ thì rất buồn cười, nói với bà cụ cũng đang hóng hớt như mình: “Nhìn bọn nhỏ yêu đương thích chưa kìa.”
Tô Tỉnh: “……”
Anh không nhịn được lên tiếng phủ nhận: “Không có chuyện đó ạ.”
Không ngờ ông cụ nói: “Vẫn đang theo đuổi chứ gì, đừng ngại, cháu xem ông cũng đang theo đuổi bà lão này này.”
Sau khi bà cụ nghe được thì đánh ông cụ một đấm.
Tô Tỉnh:?
Tựa như người bị nói không phải là Giải Tích cô vậy, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Tô Tỉnh: “Có nghe thấy không, nhanh nhanh theo đuổi em.”
Một lát sau lại tự mình phản bác: “Anh không muốn theo đuổi cũng không sao, em có thể theo đuổi anh.”
Tô Tỉnh trực tiếp giả điếc.
May là khoảng cách giữa hai trạm rất gần, không khiến cho Tô Tỉnh xấu hổ trong một thời gian dài.
Vừa đến trạm anh lập tức túm lấy Giải Tích xuống xe.
Bọn họ đi bộ đến tiểu khu hoa anh đào.
Tô Tỉnh nghĩ sẽ đến nhà ông nội ở một đêm, sau đó thì nghe được Giải Tích hỏi anh.
“Có phải anh định bắt taxi trở về không ạ?”
“Nếu không thì anh tới nhà em ở một đêm đi?”
Tô Tỉnh giật giật môi, trả lời cô, “Không cần, ông nội tôi ở tiểu khu này.”
Giải Tích nghe vậy thì có một chút thất vọng, ngẫu nhiên cô lại vui vẻ trở lại.
“Ông nội anh sống ở đây à, thật là trùng hợp nha, em còn đang nói sao lần trước anh đưa em về lại quen đường như thế.”
Tô Tỉnh “Ừ” một tiếng, hỏi Giải Tích, “Vậy thì tạm biệt?”
Giải Tích cũng không tiếp tục quấy rầy anh.
Rất là ngoan ngoãn gật gật đầu.
Dù sao thì ngày mai cũng sẽ gặp nhau.
Ngày hôm sau Giải Tích không thể nhìn thấy Tô Tỉnh, thay vào đó được Tô Nghiên mời đi uống trà.
Tô Nghiên thật sự rất tò mò Giải Tích đã gặp em trai mình lúc nào, rối rắm mấy ngày vẫn quyết định hỏi cho rõ ràng.
Lúc Giải Tích đi vào quán cà phê thì đã biết Tô Nghiên nhất định sẽ hỏi cô vì sao lại quấn lấy Tô Tỉnh, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt từ trước.
Tầm mắt cô quét một vòng, tìm được vị trí của Tô Nghiên rồi bước tới ngồi đối diện với cô ấy.
Không rõ Tô Nghiêm tìm hai chén trà ở đâu, hơi nóng bồng bềnh trôi trước mặt cả hai.
Tô Nghiên vẫn còn hơi xấu hổ, không biết nên mở miệng như thế nào mới tốt, lúc mở miệng lại hỏi một câu cách xa vạn dặm so với câu cô ấy muốn hỏi.
“Em còn chưa tốt nghiệp đại học nhỉ, sao đã giỏi máy tính như vậy, vụ án lần trước cảm ơn em nhiều nhé.”
Giải Tích và Tô Nghiên nhận quen biết chính là bởi vì cái gọi là vụ án lần trước.
Giải Tích bỏ qua câu hỏi của cô ấy, cong cong môi: “Thực ra chị muốn hỏi em tại sao lại theo đuổi Tô Tỉnh đúng không?”
Khuôn mặt Tô Nghiên càng hiện rõ sự xấu hổ, có chút cứng đờ gật gật đầu.
Trên mặt Giải Tích vẫn còn vương ý cười, thảnh thơi nhàn nhã nhấp một ngụm trà, Tô Nghiên thấy vậy cũng nhấp một ngụm, còn chưa kịp kịp nuốt xuống thì nghe được Giải Tích nói: “Thật ra bọn em đã quen nhau từ nhỏ.”
======= tiểu thuyết hay ======
Ngụm nước Tô Nghiên chưa kịp nuốt xuống thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Cô ấy buột miệng thốt lên theo bản năng: “Vậy tại sao chị không có bất kỳ ấn tượng nào về em?”
“Không có ấn tượng là bình thường mà, nhà em là gia đình ở đầu hẻm.”
Nói như vậy, Tô Nghiên có một chút ấn tượng, quả thật có một gia đình đầu hẻm trong ngõ nơi bọn họ ở khi còn nhỏ.
Gia đình này nhận nuôi một bé gái, ngày nào cặp vợ chồng này cũng cãi nhau, mỗi lần đi ngang qua cửa nhà bọn họ, nếu không phải là tiếng đàn bà chửi bới, thì chính là tiếng khóc của cô bé, trong câu chuyện phiếm của mấy bà già trong xóm không bao giờ thiếu ngôi nhà này. Ấn tượng của cô ấy với cô bé kia chỉ vỏn vẹn là cô bé kia lớn lên không tệ.
“Vậy ba nuôi của em có khỏe không?”
Tô Nhan cầm tách trà, cảm nhận được hơi nóng bốc lên từ tách trả rồi hỏi trong tiềm thức, ngay sau đó nhận ra người ba nuôi này có lẽ chính là bóng ma thời thơ ấu của Giải Tích, cô ấy hỏi vấn đề này thực sự không có gì tốt.
Tô Nghiên rất đau đầu, cảm thấy bản thân có lẽ đã chọn sai ngày chạy đi hỏi, nếu không tại sao hôm nay đầu óc lại không dùng được như thế này?
Ngược lại Giải Tích lại không có chút khổ sở nào, ngữ khí bình thường đến mức tựa như đang trần thuật về chuyện nhà người khác: “Mấy năm trước em được ba ruột đưa đi, lúc gặp lại ba nuôi thì ông ấy đã bị mẹ nuôi đâm chết rồi.”
Tô Nghiên: “……”
Cái đề tài này không thể tiếp tục nữa rồi.
Cô ấy vội vàng gạt sang một bên, “Em tuyệt đối đừng để bề ngoài của em trai chị mê hoặc, nó rất chó má.”
Giải Tích nghe cô ấy nói như vậy thì không nhịn được cười.