Em say rồi

Em say rồi

Mô Tả:

Mô tả : Truyện ngôn tình: Em say rồi : Thuộc thể loại Ngôn tình, hiện đại, đoản văn, đô thị tình duyên, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE. Dù rằng Tô Tỉnh không giỏi từ chối người ta, nhưng mà từ nhỏ đến lớn nhận được rất nhiều thư tình, không từ chối rồi cũng học được cách, từ lúc mới bắt đầu người khác tỏ tình thì sẽ mặt đỏ tai hồng, cổ cũng hồng, cho đến sau này chỉ còn lại nét mặt lạnh lùng.

Chương 05: Xuyên thẳng vào tim

Bởi vì vị cảnh sát dẫn đầu là chị anh.

Tô Nghiên dắt theo Giải Tích đi thẳng đến bên cạnh Tô Tỉnh, nhìn biểu cảm khóc không ra nước mắt trên khuôn mặt của em trai, nhướng mày, “Lề mà lề mề làm gì vậy, nhanh nhanh tới xem hiện trường.”

Khuôn Tô Tỉnh tê cứng một lúc: “Chị, tại sao sau khi kết hôn khí nóng trong người chị lại càng lớn hơn vậy? Thật sự không hiểu làm thế nào mà anh rể em lại lấy được một con hổ cái.” Nói xong thì nhìn thấy cô gái nhỏ đi theo bên cạnh chị anh.

Cùng cô gái nhỏ đồng thanh hỏi đối đối phương, “Tại sao cô/anh lại ở đây?”

Tô Nghiên liếc nhìn Tô Tỉnh, lại liếc nhìn Giải Tích, bàn tay nâng lên làm sao cũng không thể vỗ được, khẽ thở dài, quyết định để Tô Tỉnh nợ cái tát này.

Tô Tỉnh nhìn thấy cái tát này của chị anh vậy mà lại không rơi xuống, biết ơn nhìn Giải Tích gật gật đầu, sau đó trả lời câu hỏi của Giải Tích, “Cô nhìn bộ đồ trên người tôi còn nhìn không ra tôi tới đây làm gì sao.”

Giải Tích sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại, mỉm cười lễ phép với anh, “Em tình cờ đi ngang qua.”

Tô Nghiên nghe được câu trả lời này của cô, cũng không nói gì, chỉ thúc giục bọn họ, “Nhanh nhanh tới hiện trường.”

Nói là đến đứng xem thì thật sự cũng chỉ đến đứng xem.

Giải Tích đứng trong đám người, nhìn chằm chằm Tô Tỉnh bên cạnh hàng rào cảnh sát.

Toàn thân anh được bao bọc chặt chẽ và gọn gàng, anh đang nghiêm túc xem xét thi thể.

Khiến cô không khỏi nhớ tới, lúc còn nhỏ trộm đến cửa lớp Tô Tỉnh, xem anh ghé vào trên bàn nghiêm túc làm bài tập của mình. Một mặt sợ hãi thầy giáo trở về sẽ bị bắt gặp, mất hết mặt mũi trước mặt anh, một mặt lại không nhịn được muốn nhìn thấy anh.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình ..Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Dáng vẻ nghiêm túc của Tô Tỉnh luôn rất hấp dẫn người khác.

Tô Nghiên dạo qua một vòng rồi đi đến bên cạnh Tô Tỉnh, cúi người xem xét thi thể cùng Tô Tỉnh.

Thi thể này cũng bị dao đâm, xuyên thẳng vào tim, thủ pháp gây án thật sự hung ác.

Tô Tỉnh cảm giác được Tô Nghiên đang đứng bên cạnh.

Đứng lên, hạ giọng nói, “Chị, tình trạng tử vong của thi thể này có hơi giống vụ án được kết án hai ngày trước.”

Tô Nghiên gật đầu, “Ừ, nhưng vẫn nên giám định một chút, bây giờ thịnh hành kiểu giết người này à, là bởi vì như vậy sẽ giảm bớt khối lượng công việc hay sao?”

Sau khi nói đùa, cô ấy lại liếc nhìn Giải Tích đang nhìn chằm chằm em trai cô trong đám người ngoài kia, hạ giọng nói, “Chuyện này đừng nói với Giải Tích.”

“Em vốn cũng không có ý định nói với cô ấy.” Tô Tỉnh hờ hững nói.

Sau đó thì anh nghe được chị anh nói, “Có thời gian em vẫn nên khuyên bảo một chút, dẫu sao thì cô bé vẫn là một cô gái nhỏ, việc mẹ nuôi giết ba nuôi không phải là chuyện nhỏ, chị lại không tiện mở miệng.”

Tô Tỉnh hơi nhướng mày, nhớ tới trước đó không lâu Giải Tích nói với anh cô không phải người nhà, là Trương Vinh nhầm, cô gái nhỏ quả nhiên bon miệng như tàu chạy, có điều anh có thể hiểu được, có lẽ là cô không muốn bị mọi người coi thường.

*满嘴跑火车 – Bon miệng như tàu chạy: mô tả một người có kiến thức và kỹ năng đặc biệt trong việc nói, nói hay và hùng hồn, mạnh về ngôn ngữ diễn đạt, có lý lẽ và có tài hùng biện; có thể nói trắng thay đen, nói chết như sống, lừa được lòng người.

Một cảnh sát nhỏ chạy tới chỗ Tô Nghiên nói tất cả các bằng chứng đều đã được thu thập xong.

Tô Nghiên và Tô Tỉnh liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó gật gật đầu nói, “Đưa thi thể tới nhà tang lễ để giải phẫu.”

Thi thể được đưa lên xe, quần chúng vây xem cũng tản đi không ít, Tô Tỉnh vốn muốn đuổi kịp xe, kết quả liếc mắt một cái thì nhìn thấy Giải Tích đứng bên cạnh đám người.

Vậy mà cô gái nhỏ vẫn còn chưa rời đi.

Thời gian gấp gáp, anh dứt khoát chạy chậm tới bên cạnh Giải Tích.

“Tôi phải đi nhà tang lễ, không có gì hay để để xem đâu, cô về nhà đi, say xe thì đừng ngồi taxi, có lẽ ngồi xe buýt sẽ thoải mái hơn một chút đấy.”

Mi mắt Giải Tích cong cong, không ngờ là anh sẽ chạy tới nói câu này, cô mỉm cười rồi gật đầu, “Em biết rồi, anh giống như người chồng sắp ra ngoài, cho nên lập tức chạy lại khai báo cho vợ nghe mọi chuyện ý.” Giọng nói cũng mang theo ý cười.

“……”

Khuôn mặt vốn đang nghiêm túc của Tô Tỉnh lập tức trở nên tê dại, xoay người không thèm nhìn Giải Tích nữa, quay trở lại xe, ngồi vào trong rồi đi thẳng tới nhà tang lễ.

Giải Tích rất nghe lời, thật là kỳ quái.

Cô nhìn thoáng qua phía sau xe, rồi click mở app Didi gọi xe, nơi này nằm ở vùng ngoại ô, tài xế vốn cũng không mang nhiều hy vọng có thể nhận được khách ở chỗ này.

Nhìn thấy một cô gái nhỏ có khuôn mặt rất đáng yêu, cũng trở nên ân cần.

“Cô muốn đi đâu?”

Sau đó thì anh ta nhìn thấy cô gái nhỏ có khuôn mặt đáng yêu chỉ vào chiếc xe cảnh sát phía trước.

“Chú có nhìn thấy chiếc xe cảnh sát phía trước không ạ, đuổi kịp nó.” Sau khi nói xong còn bổ sung thêm một câu, “Cảm ơn chú.”

Tài xế: “……”

Lúc Tô Tỉnh đi ra khỏi nhà tang lễ, trời đã rất khuya, toàn thân anh mỏi mệt đến không nói nên lời.

Anh đang chuẩn bị gọi xe taxi, kết quả là anh nhìn thấy một cô gái nhỏ đang nằm bò trên ghế đá bên kia đường.

Con đường trước cửa nhà tang lễ này rất hẹp, anh có thể thấy rõ cô gái nhỏ mặc váy trắng, đôi mắt nhắm nghiền, lông mày còn cau lại.

Mấu chốt là anh còn biết rõ cô gái nhỏ này, không phải Giải Tích thì là ai nữa.

Đêm hôm khuya khoắt một mình nằm ngủ đối diện nhà tang lễ cũng không hề sợ hãi.

Tô Tỉnh không vội vã gọi xe taxi, băng qua đường, trước tiên đánh thức Giải Tích.

Giải Tích thức dậy, dụi dụi mắt, nhìn thấy Tô Tỉnh, đôi mắt giống như hai bóng đèn nhỏ bùm một tiếng lập tức sáng lên.

Tô Tỉnh cau mày, “Không phải bảo cô về nhà rồi sao? Cô không biết mặc váy ngủ đứng ngoài đường cái nguy hiểm như thế nào à?”

=======Truyện Ngôn Tình  Tiểu Thuyết Tổng Tài ====

Giải Tích nhìn qua trông rất tủi thân, bĩu môi: “Em đi dạo siêu thị mua ít đồ dùng, mệt mỏi nên ngồi ngủ ở đây một lúc, không được à?”

Tô Tỉnh bóp nhẹ sống mũi, anh tin cô cái con khỉ, tiểu khu hoa anh đào và nơi này một cái ở cuối phía đông thành phố Lâm Giang, một cái ở tận cùng phía tây thành phố Lâm Giang còn chạy tới nơi này mua đồ dùng.

Hôm nay anh thực sự rất mệt, không có thời gian nghe cô bon miệng, hỏi cô, “Cô định trở về như thế nào?”

Giải Tích tựa như đang suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, trả lời anh, “Trở về cùng anh nha.”

Tô Tỉnh nghe vậy cũng không từ chối.

Gật gật đầu, đóng giao diện gọi xe Didi, “Vậy thì chúng ta đi xe buýt, nơi này chắc là rất gần trạm dừng xe buýt.”

*Didi: một hãng taxi ở TQ

Sở dĩ nói như vậy là bởi vì anh nhớ rõ mấy năm trước, trạm cuối của chuyến buýt k438 thành phố Lâm Giang được đặt tại nhà tang lễ thành phố Lâm Giang, mỗi lần đến trạm cuối loa xe buýt loa đều sẽ kêu, “Xin chào quý khách, đã tới nhà tang lễ thành phố Lâm Giang, xin mời quý khách xuống xe một cách trật tự và chúc quý khách có một hành trình vui vẻ.”

Chính là, rất giống đưa tiễn một ai đó lên đường.

Sau đó có một số hành khách cuối cùng cũng không chịu nổi, mạnh mẽ yêu cầu sửa lại tên trạm cuối, Lâm Giang còn bởi vì việc này mà bùng lên ngọn lửa nhỏ một thời gian.

Giải Tích nhìn Tô Tỉnh tắt màn hình, nghi ngờ hỏi anh, “Tại sao không gọi xe thuê?”

Tô Tỉnh liếc nhìn cô, giống như đang nhìn một kẻ ngốc, “Không phải say xe à?”

Không biết là do thời gian hay là do đây là trạm cuối, xe buýt rất ít người.

Giải Tích ngồi thẳng trên ghế xe buýt lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Tỉnh.

Tim đập cô đập nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.