Em say rồi

Em say rồi

Mô Tả:

Mô tả : Truyện ngôn tình: Em say rồi : Thuộc thể loại Ngôn tình, hiện đại, đoản văn, đô thị tình duyên, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE. Dù rằng Tô Tỉnh không giỏi từ chối người ta, nhưng mà từ nhỏ đến lớn nhận được rất nhiều thư tình, không từ chối rồi cũng học được cách, từ lúc mới bắt đầu người khác tỏ tình thì sẽ mặt đỏ tai hồng, cổ cũng hồng, cho đến sau này chỉ còn lại nét mặt lạnh lùng.

Chương 04: Mèo lười

Người bên kia gõ phím thật lâu, có vẻ là đang muốn bát quái một chút làm sao hai người quen nhau, sau đó lại chỉ gửi tới một tin.

[ Tô Nghiên: 185***77738 số điện thoại của em trai chị, WeChat cũng vậy. ]

Người này bán em trai mà không có lấy một chút chột dạ, Giải Tích liếc nhìn, cười càng vui vẻ, không có thêm, thay vào đó lưu nó vào trong bản ghi nhớ.

Cám ơn một lần nữa, sau đó cô thoát khỏi WeChat.

Nền nhà hơi lạnh, nhưng mà ngồi cực kỳ thoải mái, Giải Tích ôm mèo dịch dịch ra phía sau, dựa lưng vào tường. Cô một bên phát ngốc một bên xoa xoa con mèo đang nằm trong lòng, thật lâu sau mới hỏi con mèo, “Đông Đông, em nói xem, kế tiếp chị nên tìm lý do gì để lại tới tìm anh ấy đây?”

Đông Đông không trả lời cô.

Giải Tích vừa hỏi câu đó xong, rồi tựa như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt sáng lên.

Vừa lướt phần mềm Taobao trên điện thoại, vừa lẩm bẩm, “Haizz, người ta tận chức tận trách như vậy đưa chị về nhà, không làm lá cờ cảm ơn thì không ổn cho lắm, đúng không?”

*tận chức tận trách: 尽职尽责 làm tròn bổn phận, tận tụy với công việc.

Giải Tích lướt một vòng Taobao, lá cờ còn nhiều loại hình dáng kỳ quái như vậy à?

Đối với loại đồ vật như lá cờ cô quả thật dốt đặc cán mai.

Còn không bằng tìm người đặt làm giúp cô.

Muốn nói tới người giúp đỡ, Giải Tích đúng là có thể tìm được.

Trên tường nhà Giải Tích treo đầy các mặt lá cờ.

Đều là những lúc cô giúp đỡ ngôi sao đang hot nào đó một chút chuyện nhỏ, ngôi sao đang hot kia gửi tới tặng, lúc đầu còn chưa quen, Giải Tích thấy việc thu cờ cũng chẳng mang lại lợi ích gì, nhưng mà người nọ không biết rốt cuộc là đầu óc rút gân hay là bị làm sao, lần nào cũng phải tặng một lá cờ, còn nói phải có nghi thức cảm ơn.

Giải Tích nhận lá cờ nhận tới thuận tay.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Đọc Truyện Ngôn Tình  có thể là một sở thích như thích nhân vật truyện nào đó, là một hoạt động để giết thời gian khi không biết làm gì, là vài phút ngẫu hứng ngồi tìm đọc trong một thư viện, cửa hàng Truyện Ngôn Tình  nào đó ngày mưa hoặc là một thói quen của người người ham đọc Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Cô mơ hồ nhớ ra, hình như cảm giác sờ lên lá cờ kia cũng không tệ lắm?

Giải Tích không hề do dự, trực tiếp lục tìm dãy số kia từ trong nhật ký trò chuyện rồi bấm gọi.

Hai ngày trước, Khương Trác đi ăn cơm cùng với một cái cô gái, không cẩn thận bị mấy tay săn ảnh chụp được, ảnh chụp chạy tới chỗ đối thủ, đối thủ tựa như phát điên mua một đống thuỷ quân.

Người đại diện vẫn còn đang mắng anh ta, “Cậu ăn cơm sao không cận thận một chút, tôi đã dặn cậu không biết bao nhiêu lần là phải chú ý paparazzi rồi.”

Khương Trác có hơi tủi thân, “Ai mà biết được chỗ đó có paparazzi chứ.”

Ván đã đóng thuyền, bây giờ có nói gì cũng vô dụng.

Người đại diện đỡ trán, “Giải Tích trả lời tin nhắn của cậu chưa?”

“Chị Tây Tây không trả lời.” Khương Trác bất đắc dĩ thở dài.

“Có thể chuyện lộn xộn liên quán đến vụ án nhà ba nuôi cô ấy vẫn chưa xử lý xong.”

Sau đó Khương Trác nghe thấy điện thoại vang lên.

Người đại diện nghe được tiếng chuông, nghi ngờ nhìn Khương Trác, “Ai gọi điện thoại thế?”

Khương Trác cầm điện thoại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nói, “Quá cảm động, chị Tây của tôi chủ động gọi điện thoại cho tôi.”

Người đại diện nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Vậy cậu còn ngần người làm cái gì, trả lời nhanh lên.”

Khương Trác gật gật đầu, vội trả lời.

Người đại diện nhìn chằm chằm vào Khương Trác đang gọi điện thoại, sau đó trơ mắt nhìn thấy Khương Trác còn chưa nói một lời mà điện thoại đã cúp.

Người đại diện:?

Anh ta vội vàng hỏi, “Giải Tích nói sao?”

Vẻ mặt Khương Trác mang theo chút không thể tưởng tượng được.

“Chị Tây bảo tôi giúp chị ấy làm một lá cờ.”

“?”

“Còn dặn dò tôi viết câu cảm ơn sự trợ giúp của các công dân xã hội chủ nghĩa?”

Người đại diện: “……”

Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ hắt vào trong phòng, Giải Tích nằm trên giường nhìn chằm chằm vào mặt trời một lúc, sau vài ngày mưa liên tục qua đi, cuối cùng thì Lâm Giang cũng có một ngày thời tiết tốt.

Cô cảm giác tâm trạng của mình cũng đã được cải thiện rất nhiều.

Đông Đông vẫn còn ghé vào góc giường ngủ say, Giải Tích xoay người đến bên cạnh chọc chọc vào bụng nó, nó cũng chỉ thay đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ ngon lành.

Giải Tích lẩm bẩm một tiếng “Mèo lười”, rồi ngồi dậy xuống giường.

Khương Trác dù sao cũng là ông chủ lâu năm, tối hôm qua sảng khoái treo điện thoại, hôm nay vẫn phải giúp anh ta giải quyết, Giải Tích lên mạng xem xét đại khái tình huống là như thế nào, quả nhiên lại là tin tức yêu đương, Giải Tích cũng không có hứng thú quan tâm, quen cửa quen nẻo giải quyết giúp anh ta.

Giải quyết xong còn chưa đến nửa giờ, tin nhắn của ngân hàng đã được gửi tới, Khương Trác chuyển cho cô mười vạn.

Giây tiếp theo Khương Trác đã ngay lập tức gọi điện thoại tới.

Điện thoại vừa được thông, thì nghe thấy Khương Trác ở đầu bên kia hưng phấn nói.

[ Chị, chị thật tuyệt vời, chị sẽ mãi mãi là thần tượng của tôi. ]

[ Trong giới có vài người gọi điện thoại hỏi tôi ai đã giúp tôi giải quyết, có muốn tôi giới thiệu cho chị một người khách hàng khác không? ]

Giải Tích đón nhận sự tâng bốc của anh ta.

Hờ hững nói [ không cần đâu, vòng tròn lộn xộn của các cậu đều liên quan đến mấy chuyện kia, quá nhàm chán. ]

Khương Trác ở đầu bên kia điện thoại cười haha vài tiếng,

[ được rồi chị, tôi đã biết chị yêu tôi nhất, cái lá cờ nhỏ kia của chị có lẽ ngày mai sẽ xong, làm xong tôi sẽ gửi nó cho chị.

Giải Tích nói tiếng cảm ơn rồi cúp máy.

Sau đó cô không kìm được ngây người, trong đầu tất cả đều là về Tô Tỉnh.

Dù bây giờ cô dám lớn mật đuổi theo anh, nhưng vẫn rất sợ hãi, lỡ như Tô Tỉnh vốn dĩ một chút xíu tình cảm dành cho cô cũng không có thì làm sao bây giờ?

Lỡ như Tô Tỉnh từ chối cô giống như anh đã vô số lần từ chối những người con gái khác thì làm sao bây giờ.

Giải Tích cáu kỉnh vỗ trán, cô đã dùng thời gian mười mấy năm để nỗ lực làm bản thân có thể xứng với anh, để lại một lần nữa gặp được anh, là của cô thì chính là của cô, không phải của cô cũng phải là của cô, cùng lắm thì sau này kiếm thật nhiều tiền, nhiều đến mức có thể khoá Tô Tỉnh lại, chỉ thuộc về mình cô.

Cô phải tìm việc gì đó để làm, không thể lại nghĩ về những chuyện lung tung rối loạn này nữa.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình Nữ Cường======

Hôm nay Tô Tỉnh trực ban, anh đã chuẩn bị tốt tinh thần bị điên cuồng nắn bóp rồi, quả nhiên sáng sớm thì nhận được một cuộc gọi, bảo anh tới hiện trường.

Khu vực quản lý trực thuộc của một cái sở cảnh sát đều sẽ lớn như vậy, cũng không xảy ra quá nhiều vụ án giết người, bác sĩ pháp y cũng sẽ bị kéo đi theo cảnh sát xem xét hiện trường, cướp bóc trộm cướp gì đó.

Tô Tỉnh ngủ đến mức có hơi ngốc, sau khi nhận được điện thoại, trước tiên lái xe tới cục cảnh sát trang bị hoàn chỉnh, sau đó lái xe tới hiện trường.

Hiện trường là một bờ sông ở vùng ngoại ô.

Sau khi Tô Tỉnh đến hiện trường thì nhìn thấy hiện trường chật ních người.

Tiếp đó anh mới kịp phản ứng, lần này anh không may mắn cho lắm, lại gặp phải vụ án giết người, mấy ngày tiếp theo rồi sẽ kiệt sức thành một con chó.

Sau đó nhìn thấy người cảnh sát đang từ xa đi tới chỗ anh, Tô Tỉnh xoa xoa huyệt Thái Dương đang nhảy lên thình thịch, biết hôm nay kiểu gì cũng bị chơi đùa,