Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả : Truyện ngôn tình nữ cường Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu _ Còn người trước mặt thì lại chẳng có chút gì ấm áp ở bên anh ta lại làm cho cô có cảm giác lạnh lẽo, nhưng mà lại có chút gì đó ấm ấm. Vai anh ta rộng lớn mà vuông vắn ngay thẳng, tạo cảm giác rất đáng tin cậy. Khuôn mặt ít biểu cảm nhưng rất thuận mắt, tất cả tạo nên một vẻ u sầu quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Chương 09: ... vô giá
Rất giống Vũ Lâm, nhưng mà Vũ Lâm lại không có mị hoặc như vậy có lẽ là người giống người thôi.
“Không ai có ý kiến gì sao, Thảo Vi việc này em làm đi, nếu thành công chức phó phòng sẽ là của em.” Tuấn Phong nói, việc này tuy khó khăn nhưng mà anh tin tưởng vào cô. Trước kia khi ký hợp đồng với MH thành công nhưng bên nhân sự lại không muốn cho cô lên. Nhưng mà với lần này lại khác đây là người mẫu mà công ty cần đó sẽ là một bước đệm rất tốt mà công ty không thể từ chối.
Mà em gái của anh thì từ thiết kế hay bàn bạc hợp đồng cô đều rất xuất sắc. Anh luôn cảm thấy nếu không học thiết kế cô học kinh tế cũng rất tuyệt.
“ Anh Phong như vậy không công bằng nếu người khác thuyết phục được thì sao.” Thu Hằng tràn đầy tự tin nói chỉ cần trưởng phòng đồng ý, cùng với lịch trình ở trong nước của MiKe có trong tay, cô không tin mình không thể giành được vị trí phó phòng.
Tuấn Phong nhìn sang Thảo Vi rồi nhanh chóng đập bàn nói được.
Cuộc chiến của hai tài nữ chính thức bắt đầu. Mà người thắng anh nghĩ chỉ có thể là Thảo Vi.
“Em cảm thấy việc này có tự tin không.” Tuấn Phong vừa lái xe vừa hỏi Thảo Vi, dù anh có tự tin thế nào cũng cảm giác có chút lo lắng, Thu Hằng dù gì cũng có chút tài năng, nếu như giở thủ đoạn thì không gì là không thể xảy ra.
“Em tự tin về bản thân mà.” Cảm nhận được sự quan tâm của anh cô cũng thấy rất an lòng.
Nhưng mà đối với cô chuyện này không phải chuyện quan trọng lúc này.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Truyện Ngôn Tình chính là nguồn tri thức vô tận về mọi lĩnh vực trong cuộc sống của những người đi trước viết ra kể lại và truyền đạt cho chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“Anh quen Phương Nam khi nào, mẹ anh ấy mất khi nào ạ.” Hôm qua khi hai người cùng đi dạo anh ấy từng nói cô rất giống mẹ anh nhưng đến khi cô hỏi thì anh lại có chút né tránh, sau cùng lại chỉ nói đã qua đời.
Cô cảm nhận được anh đang cố giấu đi một nỗi đau rất lớn, mà cô cũng rất muốn san sẻ cùng anh.
Tuấn Phong tròn mắt hỏi: “sao lại quan tâm thế..không phải thích cậu ấy rồi đấy chứ.”
“Nào có.” Nhìn vẻ mắc cỡ của Thảo Vi, Tuấn Phong liền cười đắc ý mà kể ra.
Năm đó cậu là sinh viên trường Kinh tế kỹ thuật ở cạnh khu chung cư nhà Phương Nam, sau khi được bạn bè giới thiệu anh chuyển đến sống ở nhà cậu ta.
Mẹ cậu ta là một phụ nữ trung niên rất xinh đẹp, tính cách bà rất hiền dịu. Ngoài tiền nhà tiền nước bà ấy không hề lấy thêm một đồng tiền ăn dù ngày nào cậu cũng ăn ba bữa cùng họ.
Con trai bà ấy Phương Nam tính cách tuy có chút nghịch ngợm nhưng lại rất hiếu thảo và tốt tính.
Hai mẹ con họ nương tựa nhau mà sống, bà mẹ thì đi trang điểm cho người ta còn con trai thì ngoài giờ đi học còn đi dạy thêm. Cuộc sống tuy vất vả nhưng hai mẹ con họ đều rất vui vẻ.
“Sau khi mẹ cậu ấy bị tai nạn qua đời được một tháng, khu nhà bị dỡ bỏ thì anh cũng không biết cậu ấy đi đâu. Tại sao bây giờ lại phất lên như vậy còn có thể đi du học.”
“Nhưng mà em yên tâm anh cảm thấy cậu ấy không phải người xấu đâu.” Tuấn Phong vừa nói vừa vỗ vai Thảo Vi, nhìn Phương Nam tuy có chút cứng ngắc nhưng chắc chắn không phải người xấu.
Sau khi nghe xong, Thảo Vi chỉ cảm thấy xót xa thay Phương Nam, cuộc sống trước đây của anh vất vả vậy sao.
“Anh MiKe sao tự dưng anh lại muốn về nước chứ, ở đây điều kiện thấp quá đi.” Một anh chàng ăn mặc có chút lòe loẹt nói, vừa nói vừa lấy chiếc khăn buộc cổ che mũi.
Chàng trai tên MiKe lại có vẻ không để tâm đến điều kiện xung quanh. Mắt nhìn thẳng lên trời thì thầm: “Để lấy lại thứ mà tôi đã để quên.”
Chàng trai bên cạnh có chút khó hiểu: “Đồ giá trị à.”
“Đối với tôi nó là vô giá.”
“Thế làm sao mà còn, chỉ sợ người khác đã nhặt rồi cũng nên.”
“Cho dù có thế tôi cũng sẽ giật lại.” MiKe gằn ra từng chữ, đồ của anh đừng mơ ai cướp được.
Cho dù có cướp được anh cũng sẽ cướp lại.
Lần này đừng mơ anh mà anh để mất lần nữa.
“Tôi từng nghĩ em cũng chỉ giống như những cô gái khác mà thôi, chia tay một tháng không thể quên thì hai tháng, hai tháng không được thì ba tháng, ba tháng không được thì......Thế nhưng dù năm năm trôi qua tôi vẫn cứ nhớ em. Đến lúc này dù không muốn thừa nhận tôi cũng phải tin rằng cho dù có mười năm nữa đi qua tôi cũng sẽ chẳng thể quên nổi em.”
Dưới ánh hoàng hôn dịu dàng nơi thành phố biển xinh đẹp,Thảo Vi và Phương Nam tay trong tay đi dọc bãi biển, những dấu chân của họ hằn sâu trên cát song song mà bất tận.
Nhìn từng con sóng vỗ lên bờ cát, Phương Nam quay đầu hỏi Thảo Vi: “Em có cảm thấy ở bên anh rất nhàm chán không.” Những cô gái trước kia luôn nói anh như vậy, ở bên anh lúc nào cũng chỉ có công việc và công việc, anh sợ cô cũng cảm thấy như vậy.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“Sao anh lại hỏi vậy?” Thảo Vi khó hiểu hỏi lại, ở bên anh lúc nào cô cũng cảm thấy rất bình yên.
Phương Nam khó khăn diễn tả: “Thì lúc nào cũng công việc, ngay cả đi hẹn hò lại còn kèm theo đi khảo sát.” Những cô gái trước kia người chịu đựng giỏi lắm cũng chỉ đến ba tháng mà anh và Thảo Vi lại có thể kéo dài đến hơn nửa năm. Mà cảm giác hiện tại rất tốt, anh không muốn thấy đổi.
Thảo Vi phì cười thì ra là chuyện này: “Em cảm thấy rất tốt mà.” Sao anh lại quan trọng hóa lên vậy, dù anh nói là đi khảo sát nhưng mà thời gian phần lớn vẫn là dẫn cô đi chơi mà.
“Thật sao? Vậy thì tốt.” Thở phào nhẹ nhõm Phương Nam nói thêm: “ Nếu có gì làm em không thích em phải nói đó trước giờ anh không giỏi mấy chuyện này lắm đâu.” Nói xong chẳng để Thảo Vi phản ứng đã bước đi trước. Nói ra điều này anh cảm thấy khá ngượng ngùng.
Cuộc đời anh không mấy xuân sẻ, lúc nào cũng phải gắng sức làm việc nên chẳng có thời gian quan tâm đến chuyện yêu đương. Về lĩnh vực này anh cảm thấy bản thân rất kém cỏi.
Nhìn điệu bộ xấu hổ của anh Thảo Vi phải bật cười, anh chàng này sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ.
“Thế em nói thật nhé!” Thảo Vi lém lỉnh nói, lúc này đây cô thực sự cảm thấy rất vui, càng ngày mối quan hệ của họ lại càng trở nên tốt đẹp hơn.
“Được em nói đi.” Phương Nam có chút lo lắng quay lại hỏi, nhưng mà nhìn điệu bộ nín cười của cô anh lại không tự chủ mà gõ đầu cô. Anh lại bị cô gái này trêu chọc.
“Đừng mà em nói thật mà anh quá bạo lực đấy.” Thảo Vi xoa xoa trán nói.
Phương Nam nghe xong lại muốn giơ tay gõ đầu Thảo Vi, nhưng mà cô lại nhanh chóng chạy lên trước, còn vừa chạy vừa quay đầu làm bộ tội nghiệp nói: “Bớ người ta có người muốn đánh tôi ha ha..”
Thế là hai người kẻ đuổi người chạy trên bờ cát trắng, cả hai đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hạnh phúc đôi lúc chỉ là sự bình yên ở trong lòng mỗi người.
“Con biết rồi ngày mai con sẽ về.” Mike khó chịu nói, anh không muốn bị bó buộc, càng không muốn tiếp quản cái sự nghiệp chẳng ra sao của ông già.
Nhanh chóng cúp điện thoại, Mike ngả lưng ra giường lớn, thứ anh cần lúc này là một giấc ngủ. Cả ngày hôm nay anh đã phải đối phó với cánh báo giới rồi.
“Sao?” Thấy cậu trợ lý Jun bước vào anh liền hỏi.
“Thưa anh anh có tài liệu của Nam Á đưa qua ạ.” Jun rụt rè nói chuyện chiều nay đã làm MiKe rất tức giận rồi.
Nghe đến cái tên Nam Á, Mike khẽ nhăn mặt: “Chuyện này còn cần tôi nói sao vứt đi.” Cái loại công ty kiểu gì không biết,dám dùng báo giới để ép anh sao đừng có mà mơ anh thỏa hiệp.
“Nhân viên của họ còn đang đợi ở dưới ạ!” Jun đề cập, anh cảm thấy nhân viên này có vẻ rất thành tâm, kế hoạch hợp tác cũng rất tốt cho hình ảnh của Mike.